Chương 53-1: Điên cuồng (1)
Editor: Thủy Nhược Lam
Bữa tối tôi và Cal ngồi đối diện nhau, anh cũng không đi tham gia tiệc tối được gọi là bữa tiệc ba hoa hơn cả mấy bà tám, dù sao từ bây giờ anh cũng muốn cách mạng tới cùng với tôi. Buổi chiều tôi một cước đá anh ngã xuống sofa, sau đó túm cổ áo anh gằn từng tiếng nói: "Em nói, yêu đương cần quá trình, quá trình anh có hiểu hay không hả."
Mới ba bốn ngày anh làm sao có thể xác định mình đã yêu một người chứ, yêu tới mức cái gì cũng có thể vứt bỏ? Ba tháng sau mà vẫn còn nhiệt tình như vậy tôi sẽ tin tưởng anh yêu tôi, ba ngày thì không bàn nữa, quỷ mới biết cái tên ngốc này yêu một nữ nhân chỉ cần ba ngày, vứt bỏ một nữ nhân có phải hay không chỉ cần ba giờ.
Đến lúc đó anh cảm thấy đã yêu đủ rồi bóp cổ tôi lấy tài sản, chẳng phải tôi biến thành quỷ xui xẻo sao.
Làm việc ba phút nhiệt tình như vậy, một chút cũng không tính lập kế hoạch, xứng đáng mười mấy năm sau anh bị khủng hoảng kinh tế ngược tơi bời, làm người cấp tiến như vậy, làm thương nhân thì không có chỗ nào tốt? Thấy có thể có lợi liền vui mừng chạy tới, cũng không ngẫm lại đến phát triển sau này, ngay cả tôi không biết buôn bán cũng biết cái tính cách này của anh sẽ bị té ngã.
Càng không cần nói đến bạn đời, anh cũng không hiểu thông, ngu ngốc, tôi cũng không phải đồ ăn đặt trên giá ở siêu thị, anh tưởng nấu thì nấu hả.
Bữa tối không ở trên sàn tàu tư nhân cử hành, dù sao bên ngoài bắt đầu lạnh lẽo, nhiệt độ không khí vô cùng thấp. Lão Poodle âm trầm phiêu vào đi giám thị người làm chuẩn bị đồ ăn, đồ ăn, rượu phối hợp, trên bàn cơm dùng mâm đồ sứ thước đo lượng quy củ, lại châm lên hai cây nến... Lão Poodle ở dưới ánh nến, quả thực giống y như cương thi.
Tôi nghĩ mặt của hai chúng tôi so với lão Poodle cũng không tốt hơn bao nhiêu, Cal thoạt nhìn tức tới điên rồi, anh tức giận làm khuôn mặt âm u, một bộ cảm thấy Lão Tử không sai, đều là nữ nhân kia sai, nhanh chóng đến quỳ lạy xin lỗi, dáng vẻ không giải thích sẽ không nói với ngươi một câu nào.
Tôi dao nĩa dùng sức cọ xát một chút, mặt không biểu cảm tính toán đối đồ ăn trên bàn, ai muốn nói chuyện thì cứ nói, dù sao cơm nước xong tôi sẽ lên giường đi ngủ. Xuống thuyền còn có một đống lớn chuyện cần tôi xử lí, hiện tại ăn no ngủ tốt mới có thể ứng phó với chuyện sắp xảy ra.
Cal tên kia nghĩ chuyện gì cũng quá mức tự đại, giúp tôi sửa thân phận, nhét cho tôi một đống tiền, lại gả cho anh nghe qua thật sự là kế hoạch quá thuận lợi không thể tin được. Anh cũng không nghĩ lại mình vứt bỏ Rose sẽ làm thanh danh của anh hỏng tới mức nào, cho dù tôi là người không có thân phận, nhưng cũng không phải ở New York chưa từng có người nhìn thấy tôi. Nếu đối thủ một mất một còn của anh thấy giết tôi có thể đả kích anh, chẳng lẽ anh có thể ngăn cản họ đi thăm dò thân phận của tôi, đợi đến khi tr.a được anh không bị lão ba điên cuồng đuổi d.
Sao lại không thể nói chuyện yêu đương trước, rồi mới chậm rãi giải quyết vấn đề này? Ít nhất cũng không thể khoa trương đến mức xuống thuyền liền lập tức chuẩn bị mở hôn lễ, sau đó mọi người sẽ phát hiện cô dâu bị thay đổi. Lúc trước anh mang Rose đi du lịch khắp châu Âu, có ai mà không biết cô ấy chứ.
Hiện tại chúng tôi nhìn nhau hơn bốn giờ, hình như anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện tôi đá anh hồi chiều, mày nhăn, khóe miệng mím chặt, ly rượu cầm trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi. Tôi trừng trở lại, anh mới lạnh mặt chuyển ánh mắt sang nơi khác, chờ tôi không nhìn, anh lại tiếp tục nhìn tôi chằm chằm.
Tôi thật sự rất muốn dùng nĩa cắm anh, lại nhìn tôi cũng không thể nhận quan điểm của mình thành sai lầm được.
Bữa tối dưới ánh nến này không khí thật quỷ quái, thật sự rất xin lỗi lão Poodle đã nhọc nhằn chuẩn bị.
Cơm nước xong, tôi ôm quần áo đi phòng tắm tắm rửa. Rose đã chọn lựa ra một thùng quần áo mới đặt ở trong phòng Cal, tuy tôi biết Rose vô cùng chán ghét Cal, hơn nữa khẩn cấp muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân có hoa không quả này, nhưng tự động kéo quần áo đến phòng vị hôn phu, chỉ là vì tặng cho tôi, cái kiểu kịch tình không chút tiết tháo này làm tôi không dám nhìn thẳng.
Tôi đã quyết định ngủ trên sàn, hơn nữa thảm cũng đủ giày, lò sưởi trong tường cháy rực cả đêm, ngay cả đệm cũng không cần, trực tiếp một cái ga giường tôi có thể ngủ đến lúc rời thuyền. Lúc tôi tắm rửa thuận tiện gội đầu, không có điều kiện thì không có cách nào khác ngủ ở bãi rãi, có điều kiện thì tận lực để bản thân sạch sẽ một chút.
Tắm rửa xong tôi mặc áo ngủ màu trắng, tóc trên đầu còn ướt sũng, cứ như vậy mà đi ra. Bàn ăn đã thu thập xong, một nữ phó đổi tốt lò sưởi trong tường và hoa tươi trên bàn, mới lễ phép gật đầu đi ra ngoài. Đi đến sàn tàu tư nhân cạnh cửa, nhìn thấy Cal bưng ly rượu đứng ở nơi đó, đưa lưng về phía tôi tầm mắt hướng ngoài cửa sổ nhìn. Lúc anh đứng một mình không có dáng vẻ kiêu ngạo bình thường, mà mang theo cảm giác mờ mịt, ánh mắt gần như không có tiêu cự, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Hai tay tôi khoanh trước ngực, dựa vào cửa, cứ như vậy nhìn anh.
Ngọn đèn vắt ngang giữa hai chúng tôi, sườn mặt anh dưới ánh đèn trông càng lập thể, thực ra anh nhìn cũng không xấu, chỉ là bình thường anh quắc mắt trừng mi, vẻ mặt thường xuyên dữ tợn làm người ta không nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của mình. Anh đẹp không giống với Jack, nếu Jack là loại hình ánh mặt trời sáng lạn, anh miễn cưỡng được coi là mĩ nam tử âm trầm u buồn... Vì sao hình dung này kết hợp với hành động bình thường của anh làm tôi cảm thấy rất buồn cười.
Cal vẻ mặt hậm hực uống một ngụm rượu, ngón tay ở trên ly rượu cọ xát, anh chớp chớp mắt, hoảng hốt hoàn hồn giống như mới phát hiện có người ở đằng sau nhìn anh. Động tác chậm chạp quay đầu, nhìn thấy tôi đứng ở cạnh cửa, đáy mắt tối tăm thoáng chốc tiêu tán, cảm giác ôn nhu vui sướng bao trùm anh, phảng phất như nhìn thấy tôi anh từ mĩ nam tử âm trầm biến thành ánh mặt trời sáng lạn, nháy mắt phản lão hoàn đồng.
Đương nhiên cảm giác vui vẻ này nháy mắt bị anh thu lại, anh lập tức treo lên mặt nạ âm trầm, cúi đầu nhìn ly rượu trong tay không nói câu gì.
Tôi thật sự không nghĩ tới anh sẽ cùng tôi chiến tranh lạnh, lại còn vô cùng nghiêm túc nữa.
Tôi chưa từng gặp phải tình huống như chiến tranh lạnh như vậy, cho nên trong lúc nhất thời cũng không biết làm cách nào hóa giải tức giận của anh, tôi tình nguyện anh ở trước mặt tôi lật bàn đập đồ cũng không muốn anh không phản ứng với tôi.
Không có biện pháp nào tốt đành đứng ở cạnh cửa, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào anh, gió lạnh thổi làm mái tóc tôi rối xù. Tôi dùng ngón tay xoa nhẹ mũi, lo lắng mình sẽ bị lạnh mà cảm mạo. Cal bây giờ mới phát hiện tôi ăn mặc đơn bạc, anh mân môi, đứng ở bên cạnh cửa sổ trừng mắt nhìn tôi, trừng tới mức tôi không hiểu gì cả.
Sau đó tôi bắt đầu hồi tưởng đủ chuyện, có phải tôi thật sự đối xử với anh rất ác liệt, nếu không thì tôi thái độ mềm mỏng một chút đi xin lỗi anh, dù sao anh cũng không có ác ý. Tuy phương pháp không đáng tin, hơn nữa thường xuyên tự tiện quyết định không hỏi ý kiến người khác làm tôi không có lời gì để nói, thì cũng không có tật xấu lớn gì.
Nói thật, một người nam nhân đem toàn bộ tài phú đặt hết tất cả lên bàn cho mình kí tên, nói không cảm động là gạt người. Cho nên tôi mới muốn nghĩ càng cẩn thận, bởi vì bắt đầu nghiêm cẩn, tôi chỉ có thể làm từng bước lún sâu. Nếu cứ như vậy tùy tiện lấy tiền của anh đút vào túi, về sau chuyện yêu đương này sẽ không công bằng, cũng không thể tiếp tục, làm sao có thể nói chuyện yêu đương khi ở giữa là một số tài sản lớn như vậy, thực sự chia tay tôi sợ sẽ trở mặt thành thù.
Anh là một thương nhân, không làm sinh ý lỗ vốn. Tôi không hy vọng anh biến tình yêu thành sinh ý mà kinh doanh.
Tôi sờ sờ cái mũi, một mảnh lạnh như băng. Thật sự không biết phải làm thế nào để an ủi người này, để anh không làm mặt lạnh với tôi. Vừa định quay lại phòng khách sưởi ấm trước, liền nhìn thấy Cal bộ mặt biểu cảm vặn vẹo vài cái, anh thấy tôi không ngại kĩ năng ánh mắt giết người của mình, động tác biên độ vô cùng lớn uống cạn ly rượu trong tay, lại phủi tay một cái ném đi, vứt ly rượu qua ngoài cửa sổ rơi xuống biển.
Thật sự là lãng phí, uống một ly rượu liền ném một cái li, cái tật xấu kia làm người khác không thể không lắc đầu.
Cal bước chân dồn dập hướng phía tôi đi đến, vừa bước vừa thoát áo choàng ra, vọt tới trước mặt tôi không nói hai lời dùng áo khoác khoác lên người tôi. Tiếp đó dùng hai tay cọ xát lên gò má lạnh băng của tôi, mùi rượu nồng đậm nói với tôi: "Em mau đi vào cho anh, đi ra ngoài không biết mặc nhiều áo vào sao? Bây giờ ở bên ngoài nhiệt độ không khí rất thấp, hơn nữa tóc của em vẫn còn ẩm? Em nên để nữ phó hỗ trợ lau khô."
Tay anh cọ má tôi dùng rất nhiều sức, tôi cảm giác được nóng bừng. Tiếp đó anh cầm lấy tay tôi kéo vào bên trong, còn thuận tay đóng sầm cửa lại. Vào cửa anh lớn tiếng kêu to người giúp việc, để cho người ta ngâm trà, còn cho thêm than vào lò sưởi.
Sau đó áp tôi ngồi xuống sofa, tiếp nhận khăn lông trong tay một nữ phó, sau đó giọng điệu nghiêm khắc nói với cô ấy: "Về sau nhớ chú ý nhu cầu của tiểu thư." Sau đó lộn xộn phủ khăn lên trên đầu tôi, hai tay dùng lực không tiết chế làm đầu tôi lắc lư.
Tôi bị anh vò đầu tới mức choáng váng, vội vàng bắt lấy cổ tay anh, nữ phó đã sắp bị anh mắng khóc. Thật vất vả mới thoát khỏi ma trảo của anh, tôi thiếu chút nữa thì không thở được.
Cal đưa khăn lông cho nữ phó, sau đó lạnh mặt vẫy tay cho cô ấy lui ra ngoài, để cô ấy nhanh chóng tránh mặt. Không đợi tôi nói cái gì, mu bàn tay anh chặn ngang mặt tôi, nhíu chặt mày miễn cưỡng mới thả xuống, "Không được đi ra ngoài trúng gió, nhìn em lạnh thành cái dạng gì rồi."
Tôi quay đầu nhìn nhân viên công tác bị anh đuổi ra ngoài kia, phát hiện ngay cả bóng lưng người ta cũng đã biến mất triệt để, làm việc dưới trướng lão bản hay nổi giận như vậy, tiền cũng thật không dễ kiếm.
Trà còn chưa có đưa lên, tôi và Cal lại khôi phục trạng thái quỷ dị mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Anh cảm thấy nên tiếp tục cùng tôi chiến tranh lạnh, nhưng vừa rồi kêu đến hét đi lâu như vậy, chiến tranh lạnh đã bị hủy, bây giờ còn giả vờ nữa thì anh cũng quá mất mặt rồi.
Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi đành phải nhăn mặt một chút, ý đồ để mình càng thêm ôn nhu. Sau đó tận lực để thanh âm càng thêm ôn nhu mềm mại, ôn thanh nhỏ nhẹ nói với anh: "Em cảm thấy chúng ta nên nói chuyện một chút, Cal."
Cal giống như không thể thích ứng được lúc tôi ôn nhu, mặt anh như gặp quỷ thốt ra, "Em muốn làm cái gì?"
Còn có thể làm gì? Sợ tôi ăn anh sao?