Chương 6: Sát!

Khẽ cười nhạt phớt lờ Ngọc Yên, Vô Thường đưa tay đẩy nhẹ người thiếu nữ đã khựng lại vì tiếng quát của quận chúa, Vô Thường “nói nhỏ” nhưng lại cũng không nhỏ chút nào bên tai thiếu nữ.


-Nhìn nàng ta xinh đẹp vậy thôi chứ là người rất ác độc. Ngươi có thể thấy nàng ta đang cố ý cướp ngươi khỏi tay một người tốt như ta, nói không chừng nàng ta đang có ý đồ đen tối với ngươi.
-Hừm, có lẽ sẽ moi nội tạng của ngươi ra ngoài làm trò chơi tiêu khiển cũng nên.


Thiếu nữ nghe Vô Thường nói thế gương mặt liền trở nên trắng bệch, cơ thể không chủ động được mà run lên cầm cầp, thỉnh thoảng ánh mắt sợ hãi của nàng còn khẽ liếc về phía sau rồi lập tức nép sát cơ lên Vô Thường, loạn choạng bước đi.


Khi nói chuyện với thiếu nữ mệnh khổ, Vô Thường luôn nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng và chân thành, vả lại hắn cũng không ngần ngại quần áo bị dơ bẩn khi bế một cỗ tử thi đã ch.ết gần một ngày trên người, điều đó khiến thiếu nữ cảm nhận được lòng tốt của hắn, cho nên khi hắn nói lời không có thực về Ngọc Yên quận chúa - vốn luôn được người dân trong thành tôn trọng vì luôn làm việc tốt giúp đỡ mọi người, thiếu nữ trong vô thức đã tin tưởng Vô Thường nó là thật, sợ hãi trước Ngọc Yên quận chúa.


-Ngươi... ngươi…
Vô Thường nói với thiếu nữ tuy không lớn nhưng đủ để Ngọc Yên quận chúa nghe được, điều này khiến Ngọc Yên quận chúa cảm thấy rất ấm ức, nàng mặt đẹp ngập nước mắt, tay đẹp chỉ về Vô Thường run giọng ra lệnh cho bốn tên hộ vệ.


-Dừng hắn lại, tuyệt đối không để hắn mang nàng ấy đi. Hắn là kẻ ác.
-Hức… ư ư…


available on google playdownload on app store


Ra lệnh xong Ngọc Yên cũng khóc, từ nhỏ cho đến giờ chưa từng ai dám nói với nàng như vậy, vả lại đó lại còn là một điều vu khống. Ngọc Yên dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn, tâm hồn rất mỏng manh nên cảm giác rất là buồn, rất là thương tâm, ấm ức, không khóc không được.


-Vâng thưa quận chúa!
Bốn tên hộ vệ nam tử tuổi chừng 27, 28 tuổi mặc dù khi nãy rất chật vật một cách không rõ lý do, nhưng giờ đã bình phục, họ nhận lệnh hướng về phía Vô Thường ép đến, trong đó có một tên tao rút kiếm chỉ về Vô Thường cao giọng quát.


-Ta không cần biết ngươi có phải thật sự là một vị công tử của Kiếm Trận Tướng Phủ hay không, hiện tại ngươi vừa sỉ nhục quận chúa chính là tội đáng ch.ết. Ngươi dù có thật là thiếu gia của Kiếm Trận Kiếm Phủ cũng tương tự tội ch.ết.


-Khôn hồn thì mau thả nữ tử kia ra, chúng ta vì lòng tốt của quận chúa tha cho ngươi một mạng.
Tên hộ vệ khác cũng hung ác lên tiếng. Sau đó, lại vẫn là một tên hộ vệ khác nữa hô lớn.


-Hừ, ngươi tưởng bọn ta không biết âm mưu đen tối của ngươi trên người nữ tử này? Dám cá ngươi mua nàng ta về liền sẽ làm ra những chuyện vô đạo đức, thiên địa bất dung, quận chúa của chúng ta chính là nhìn thấu sự tình đốn mạt này của ngươi nên mới ép ngươi trao nữ nhân này cho quận chúa. Vậy mà ngươi không những không biết điều mà còn vu khống những điều tồi tệ lên danh tiếng của quận chúa, thật là một kẻ khốn nạn


Tưởng dường như tiếng trách mắng, quát lớn đã kết thúc, bốn tên hộ vệ sẽ bắt đầu lao vào khống chế Vô Thường, tẩm cho Vô Thường một trận thì bất chợt lại là một giọng quát đầy phẫn nộ vang lên rồi khởi nguồn cho nhiều sự phẫn nộ liên tiếp khác phía sau đó.


-Đúng vậy, bọn thiếu gia ăn chơi như nhà ngươi thì mua nữ tử đó về chỉ có làm ra những chuyện không bằng cầm thú. Quận chúa là người tốt có định ngăn cản hành vi của ngươi, ngươi lại chó ch.ết đến nổi vu oan lòng tốt của người, thật đáng ch.ết.


-Đúng thế, tên cầm thú như ngươi mau thả người.
-Thả người đê…
-Thả người…
Người dân xung quanh tạo nên một dòng sông phẫn nộ đánh vào người Vô Thường khiến hắn bắt đầu cảm thấy có chút choáng váng đầu óc.


Ai cũng biết Hồng Ngọc Yên quận chúa chính là một người hoàn mỹ, vừa xinh đẹp thuần khiết lại cũng vừa là người có nhân phẩm cực kỳ tốt đẹp, thiện lương. Bắt đầu từ khi năm tuổi, Ngọc Yên quận chúa đã làm việc tốt giúp đỡ cho rất nhiều người dân Châu Nam thành, từ việc giúp cho bà lão buôn bán không bị bọn du côn ăn hϊế͙p͙, loại bỏ du côn, trợ cấp tiền người nghèo, dùng mặt mũi đặt ra quy định tu luyện giả các thế gia không được ức người dân,… cho đến xây quỹ phát gạo, dựng trường học, xây nhà cho người gia đơn côi và trẻ em bị bỏ rơi, do vậy Hồng Ngọc Yên từ lâu đã được người dân tôn thờ như tiên nữ phước lành hạ phàm, trở thành tồn tại cao nhất trong lòng bọn họ. Vậy mà ngay lúc này, tiên nữ, thánh nữ của họ lại bị một tên thiếu gia “ăn chơi trác táng” vu khống việc ác “moi nội tạng”, người dân tất nhiên là cực kỳ phẫn nộ. Họ nhìn Vô Thường bằng ánh mắt cứ như hổ, như báo muốn xé xác hắn vậy.


Vụt!
Vụt vù vèo…
Sự phận nộ của người dần bắt đầu lên cực điểm, họ mặc xác Vô Thường có thật là con cháu thế gia hay không, không quan tâm hắn se trả thù mà người có trứng ném trứng, có cà chua thì ném cà chua, có đá ném đá, thậm chí có phân cũng dám bốc lấy ném hắn.


“Có lẽ khi nãy ta nên im lặng mới là đúng nhất, haizz”


Vô Thường cảm khái bản thân ngu ngốc khi bịa chuyện vô thực dán lên người thiếu nữ kia, Vô Thường ngay sau đó đẩy thiếu nữ ra xa hắn, bản thân đồng thời vừa uốn éo né gạch đá vừa đặt nhanh thi thể trung niên xuống, chốc lát lại nhảy ra một đoạn nhỏ cách xa hai người, lúc đó Vô Thường không cần phải tránh gì nữa, cơ thể đứng thẳng, trừ dùng tay cản nhưng vật cứng va vào mặt và chỗ hiểm liền hứng nhận hết nỗi căm phẫn của người dân xung quanh.


Vô Thường chấp nhận cái xui xẻo do miệng mình gây ra.
-Ha hả, đáng đời.
-Chống lại quận chúa đáng kính chính là kết cục như vậy.
Bốn tên hộ vệ tạm thời đưa vũ kí vào vỏ, lui ra xem kịch vui.


Đứng phía sau bốn người, Ngọc Yên quận chúa nhìn Vô Thường chịu đòn trong lòng không khỏi tự hỏi “hành động khi nãy của hắn là như thế nào?”. Dù vậy, Ngọc Yên vẫn không can ngăn gì mọi người, với nàng đó là hình phạt thích đáng cho kẻ ác như thiếu niên trước mặt.


-Ném ch.ết tên súc sinh bại hoại.
-Cho ngươi ch.ết tên đốn mạt.
Bụp bốp vù…


“Đạn” bay bốn phía như mưa nhưng Vô Thường không mấy quan tâm, hắn đứng dưới có ngăn “mưa đạn” có cản “mưa đạn” mặc cho chúng xả trên người, Vô Thường nhìn thiếu nữ bán thân vẫn chưa kịp biết tên hỏi.


-Bây giờ ngươi có thể chọn lựa, làm người hầu cận cho ta để ta an táng mẫu thân ngươi hoặc theo quận chúa, quận chúa sẽ an táng mẫu thân người và trả lại tự do cho ngươi. Ngươi chọn đi.


Vô Thường muốn biết rõ ý định của thiếu nữ để dễ bề xử lý, nếu thiếu nữ quay ngược lại chọn Ngọc Yên quận chúa, hắn đành thui thủi đi về.


Nghe được câu hỏi của Vô Thường, thiếu nữ sau vài lần thấy sự dịu dàng của hắn, cả việc hắn tránh xa ra để hai mẹ con họ không bị vạ lây “đạn”, nàng tức khắc đã làm ra quyết định cho cuộc đời mình. Nàng quỳ xuống thấp đầu hô lên bên cạnh thi thể mẹ nàng.


-Nô tỳ nguyệt hết đời làm người hầu hạ cho thiếu gia, làm trâu làm ngựa cho ngài không đổi, chỉ mong thiếu gia giúp nô tỳ an táng tốt mẫu thân của nô tỳ.
-Hừm.
Vô Thường gật đầu, hắn giơ tay lên chụp một cục gạch bay đến trước mặt lạnh lùng quát lớn.


-Đủ chưa cái bọn dân đen này? Muốn ch.ết hả?
Sát khí của Vô Thường làn tràn, ánh mắt hắn tựa hồ nhìn ra được cả một biển máu thi thể chồng chất đang vẫy gọi hắn thực thi.


Vô Thường tự nhận có tội khi vu không Ngọc Yên quận chúa, vài chục giây chịu trận xem như đã bồi thường, giờ nên là lúc hắn chống trả.


Bất quá, sát khí vốn chỉ có cao thủ mới cảm nhận được, dân thường làm sao hiểu, làm sao biết, họ cứ thể kệ lời nói lạnh lùng của hắn mà tiếp tục chọi gạch.
-Đúng vậy, mặc tên súc sinh nói nhảm, chọi ch.ết hắn.


Một trong bốn tên hộ vệ của quận chúa cao giọng quát lên, khích lệ mọi người tiếp tục ném.
"Hử, đây là?" Vô Thường bỗng khựng người, ngay sau đó...
Vụt… Phốc!


Ngay tức khắc một vật thể bằng nắm tay đầy cứng rắn bắn đến đầu tên hộ vệ vừa kêu lên, xuyên thủng qua đầu của hắn khiến thân thể hắn đổ gục xuống, máu huyết từ não hải lan tràn tanh tưởi.


Tất cả mọi người đột ngột thấy một màn này đều đồng loạt ngây người, mọi hành động đều ngừng hẳn, bao gồm cả Ngọc Yên quận chúa vốn là người có thiên tư rất cao với Băng Hoa Tâm Đan có 64 sợi xích vây quanh.
-Hắn… hắn giết người rồi.


Mãi đến gần mười giây qua đi mới bất chợt có người run giọng nói, tiếp đó là một sự sợ hãi không tên bao trùm mọi người dân có mặt.
Người dân nhìn Vô Thường bằng ánh mắt sợ hãi, đồ vật còn cầm trên tay đều buông xuôi, họ nép lại gần nhau và lùi ra xa hơn.
-Á….a


-Xin tha mạng, xin thiếu gia tha mạng…
Nhiều người đã lập tức la lên sau đó bỏ chạy đi thật xa, thoát khỏi nơi này vì bảo trụ mệnh sống.
Khu vực đường phố xung quanh Vô Thường đang nhanh chóng giảm số lượng người.
-Thật to gan, ngươi giám giết người của Vương gia phủ?


Ba tên họ vệ giận dữ quát lên, sát khí nhàn nhạt tản ra.
-Giết người Vương gia phủ thì không cần đợi vệ quân thành đến bắt ngươi quy án, chúng ta sẽ trực tiếp đưa ngươi đi gặp diêm vương.


Tại Châu Nam thành có thể đánh người, hành hung người nhưng tuyệt đối không thể giết người. Nếu giết người thì dù có là thế lực mạnh mẽ hay Linh Nhân, Linh Sư thì tất sẽ bị vệ quân thành truy lùng bắt giữ, kết quả là vài ngày sau sẽ bị xử trảm trước công chúng để làm gương.


Châu Nam thành nếu đã là thành thì đơn nhiên phải có quy định để bình ổn người bên trong.
-Mã Bảo, ngươi bảo vệ quận chúa.


Để lại một tên hộ vệ che chở cho vị Ngọc Yên quận chúa đang bị sốc, quá sốc vì lần đầu trong đời thấy người bị giết ngay trước mặt một cách tàn bạo, hai tên hộ vệ rút ra vũ khí là hai thanh kiếm bén nhọn lao về phía Vô Thường tấn công. Họ phải giết Vô Thường.
-Hừm… đến đây.


Vô Thường nhìn hai tên hộ vệ phân chia hai hướng tấn công về phía mình, hắn khẽ cười lạnh, lần nữa kéo xuống mặt nạ con thỏ che đi nửa gương mặt còn lại, thân thể nhuốm nhem yên tĩnh đứng tại chỗ.
-ch.ết!


Một bên kiếm, một bên khác cũng kiếm, hai tên hộ vệ sau khi đã vô hạn tiếp cận Vô Thường nhưng vẫn không thấy hành có hắn động gì khác, cứ như là đứng chịu ch.ết liền không mảy may chút nào, hai kiếm đồng thời chém xéo từ trên xuống dưới đối với Vô Thường vô cùng tàn ác.


Nếu là người bình thường, lại không hề tránh né thì chắc chắn cơ thể sẽ bị chia đôi.
Vụt.
Mắt thấy hai thanh kiếm chỉ cách 5cm trên vai, Vô Thường tự dưng thoắt cái biến mất, hoàn toàn trở thành không khí trước mắt hai vị hộ vệ.
Vụt.


Vô Thường nhờ việc di chuyển cực nhanh tránh thoát hai lưỡi kiếm bén nhọn trong gang tấc, tạo nên hình ảnh giống như tự dưng bốc hơi trong tầm mắt hai vị hộ vệ, hắn xuất hiện ngay bên cạnh vị hộ vệ bên phải, một quyền nhìn như bình thường lại không giống bình thường xuất ra nhằm thẳng vào đầu vị hộ vệ thân cao 1m8 này.


Bùm!
Không kịp phản ứng gì, tên hộ vệ chỉ là cảm nhận được có người sát ngay bên cạnh liền bị bóng tối bao trùm, đầu óc nổ tung văng vãi khắp nơi không còn ý thức.
Vèo.


Trong khoảng khắc tên hộ vệ còn lại hạ kiếm chém vào không khí, Vô Thường tay đoạt kiếm tên hộ vệ không đầu ném về phía sau với tốc độ khó tưởng nhằm hướng tên hộ vệ bảo hộ quận chúa.
Bộp.


Đồng thời Vô Thường đá một chân vào cái xác, đẩy mạnh nó va chạm vào tên hộ vệ đứng song song đang tràn ngập bất ngờ quay đầu nhìn về phía Vô Thường.
Bản thân Vô Thường cũng bật nhảy về phía tên hộ vệ còn sống.
-Hự…
Hai thân thể va vào nhau khiến tên hộ vệ khẽ đau.
Bùm.


Một quyền của Vô Thường từ trên cao hạ xuống đánh nổ đầu tên hộ vệ.
Phập.
-Không… không thể…


Thanh kiếm với tốc độ nhanh đã cắm thẳng vào ngực tên hộ vệ bảo hộ công chúa đang ngơ ngác trước tình cảnh xảy ra trước mặt khiến hắn không kịp đỡ đòn, ngã xuống trong tư thế tay vẫn đang hướng đến kiếm đeo bên hông định rút ra.


Tất cả chỉ trong hai giây kể từ khi hai lưỡi kiếm đến gần Vô Thường thì bốn thân ảnh đã ngã xuống, một đứng vững trên đất, ba nằm gục thân thể với máu huyết chảy ra nhuộm đỏ một vùng gạch đá.
Vô Thường chính thức lần đầu tiên giết người tại thế giới tu luyện này.
-AA..a…aa..


-Ác ma, ác ma, mau chạy đi…
-Nhanh, mau báo vệ quân thành!


Khiếp sợ, hoảng loạn, sợ hãi, la hét chính là tám từ bao trùm lên toàn bộ người dân và tu luyện giả nhỏ yếu xung quanh con đường này. Đồng thời đối với tu luyện giả có thực lực khá mạnh lại có cảm giác không thể tin nổi, vô cùng khiếp sợ đối với thực lực của Vô Thường, một thiếu niên rõ ràng dưới 20 tuổi nhưng lại chỉ mất đúng gần ba giây đã kết thúc ba sinh mạng của ba tu luyện giả khác một cách tàn bạo, không chút thương cảm.


Trong ba giây, hành động chớp mắt vừa né đòn, vừa giết người, vừa cướp kiếm ném kiếm, lại vừa giết tiếp người trong khi hộ vệ - người được huấn luyện cực kỳ nghiêm ngặt để có thể bảo vệ tốt thiếu gia, tiểu thư lại chỉ vừa chém kiếm xuống và quay đầu nhìn, nếu đây là Linh Nhân cảnh mọi người đều sẽ tin tưởng, nhưng đây rõ ràng là một thiếu niên, một thiếu niên đeo mặt nạ không trên 20 tuổi, điều này quả thật là không thể tin được.


Chẳng lẽ Châu Nam thành đẫ xuất hiện một vị tuyệt thế yêu nghiệt dưới 20 tuổi đột phá Linh Nhân cảnh?
Không, là Linh Thể, một cơ thể có sức mạnh vượt xa bình thường.


Mặc kệ người xung quanh làm ra trạng thái gì, lo lắng, sợ hãi, gọi người ra sao, Vô Thường nhanh chóng tiếp cận Ngọc Yên quận chúa hai chân đang mềm nhũng, ngã ngồi trên đất sợ hãi không nói nên lời.


Đợi lát sau khi Vô Thường đã gần đến Ngọc Yên liền đột ngột ngã xuống bất tỉnh. Có lẽ vì nàng đã quá sợ hãi quan cảnh xung quanh mà không giữ vững tâm thần được, chứ cũng không phải vì tên ác ma như Vô Thường đang đến, bởi căn bản lúc đó mắt nàng như người vô hồn nào có chú ý gì Vô Thường.


Vô Thường đỡ thân thể mềm mại không xương của Ngọc Yên lên, hắn khẽ vuốt ve mái tóc xanh xuông mượt đầy hương thơm tinh tế của nàng, hắn dùng tâm thức* trao đổi với “linh” thân thể Ngọc Yên.


*Tâm thức: có thể hiểu như việc tự hội thoại trong đầu nhưng cao cấp hơn, và không phải ai cũng làm được.
“Giúp ta che giấu đi hình ảnh của ta trong ký ức nàng, đổi lại, ta sẽ giúp nàng trong vòng hai năm có cơ hội đột phá Linh Nhân cảnh”.


Tại nơi này ai cũng đã nhìn thấy hình dạng che mặt của Vô Thường, nhất là ngày mai hắn còn phải mang mặt nạ thỏ đi vượt ải thử thách tại Đấu Trường Phong Ba, cho nên Vô Thường cần phải che giấu.


Vô Thường không có năng lực xóa ký ức, hắn chỉ đành làm một cuộc giao dịch với “linh” của Ngọc Yên để cải tạo ký ức của nàng, che đi hình ảnh của hắn thay thế bằng hình ảnh người khác.


Còn về người dân, Vô Thường không tin bọn người Vương gia hay bất kỳ một Linh Sư cao cấp nào lại sẽ tin họ hơn là tin vào lời, vào hình ảnh trong đầu của quận chúa Ngọc Yên.
“….”


“Thay đổi ký ức của nàng thành việc ta trong lúc bị ném đồ vật chợt có người biết vô hình đột ngột xông ra từ trong nhóm người ra tay giết ch.ết 4 tên hộ vệ, định ám sát quận chúa nhưng may là ta ra tay kịp, cứu được quận chúa, sau đó nàng ngất xỉu và ta bỏ đi. Nếu hỏi vì sao người dân nói khác thì trả lời rằng đã có một số người đồng đảng của tên biết vô hình khích lệ, làm mù quán người dân, vì trận đánh diễn ra quá nhanh, không ai có thể nhìn rõ, nên đồng đảng của tên biết vô hình dễ dàng dẫn người dân biến ta, người cứu mạng quận chúa thành tên ác nhân giết hộ vệ, bất quá sự thật lại là kẻ vô hình”.


“…”
“Ta hứa, nếu trong vòng hai năm không giúp nàng ấy tháo bỏ hết xiềng xích liền tự sát trước mặt nàng.”
“…”
“Một năm? Hừm… được, thành giao”.


Cảm thấy có một sự khó khăn quá lớn trong tương lai Vô Thường sẵn diệp đang ôm trong lòng mỹ nhân xinh đẹp hơn hoa, tựa tiên nữ hạ phàm liền đưa tay nắn ngực nhỏ nhắn còn đang phát triển nhưng rất mềm mại và đầy cảm xúc của Ngọc Yên, sau đó hắn bình đạm bỏ đi thật nhanh, chạy thoát khỏi hiện trường.


Vô Thường bây giờ chỉ là Phàm Nhân, hắn rất dễ ch.ết non khi nanh vuốt chưa mọc đủ.
-Nếu còn muốn làm người hầu của ta, để ta an táng tốt mẫu thân của ngươi thì hãy ngồi gần cổng Bắc của thành, lát sau ta sẽ đến.


Vô Thường lướt qua người mẹ (thi thể) con thiếu nữ bán thân vẫn còn run rẩy kịch liệt khi người mà họ tin tưởng là người tốt lại giết người một cách hung tợn, nhanh gọn liền không quên để lại một câu mặc dù hắn biết, họ sẽ không dám tiếp cận hắn lần nữa.


Vô Thường rời đi, nỗi hoảng sợ vẫn tiếp tục bao trùm không gian khu đường lớn này cho đến khi vệ quân thành đến, người Vương gia phủ đến, các thế lực khác cũng đến dòm ngó thông tin. Kể từ đây, một Linh Nhân cảnh có năng lực vô hình dần gợi lên một trận sóng gió Châu Nam thành.






Truyện liên quan