Chương 24: Khoảng khắc yếu đuối
Trên chiếc giường, Vô Thường nằm ngủ.
-Ng…ư…ơi… y..ếu…
-Ngươi… ngươi…
-Ngươi… nhớ… ngươi… yếu…
Tiếng gọi, tiếng nói kì lạ cứ văng vẳng bên tai khiến Vô Thường bất thình lình mở mắt ra, ngay tức khắc một màu trắng xóa đập thẳng vào tầm nhìn của Vô Thường.
-Nơi này là…
Thân thể Vô Thường dường như đứng tại trung tâm, hắn quay trái, quay phải, nhìn lên trên, xuống dưới đều chỉ thấy một màu duy nhất trắng xóa, không còn tồn tại thứ khác.
-Lại là giấc mơ đó sao?
Vô Thường tựa hồ khá quen thuộc với nơi này, hắn cứ thế nằm ngửa người xuống không gian trắng tinh, đưa tay đặt lên trán suy ngẫm.
Âm thanh kì lại tiếp tục quanh quẩn trong tai Vô Thường.
-Yếu… nhớ… ngươi… yếu… không… nhớ… thảm hại…
-Xì. Ta mà yếu sao?
Vô Thường mỉm một nụ cười buồn cười.
-Sở hữu hai Tâm Đan kỳ bí với tổng cộng hơn một vạn sợi xích. Mẹ mày, là một vạn sợi xích trong khi thiên tài trong sách vở truyền thuyết ghi lại mấy ngàn, mấy vạn năm cao lắm chỉ 99 sợi xích thôi đấy. Nếu tính tròn 100 sợi, ta tất nhiều gấp 9900 lần** họ, khi ta thành Linh Nhân cảnh cũng mạnh ít nhất gấp 9900 lần họ. Ta yếu?
**hơn 1 sợi là mạnh gấp đôi. đó là lý do sợi xích càng nhiều, đột phá Linh Nhân càng khủng khiếp!
-Tâm Đan thứ hai không biết là gi nhưng chắc chắn một điều là thuộc hạng siêu bá đạo, ta không nói nó, chỉ nói cái Siêu Nhân Tâm Đan dường như chứa tất cả các đặc tính trên đời, bao hàm tất cả các loại Tâm Đan, một ngày ta thành Linh Nhân cảnh thì cũng chính là siêu nhân, trên đời trừ Linh Sư cảnh và những lão quái có tu vi cảnh giới vượt xa ta thì ai còn giết được ta đây. Vậy mà ta yếu?
-Ở bên thế giới pháp thuật, người khác mặc dù danh xưng ta là một trong 7 pháp sư mạnh nhất thế giới, nhưng mà ta dám khẳng định, ta chỉ cần nhổ một câu, sáu tên còn lại thằng nào dám cãi. Ta yếu?
-Xuyên qua cái thế giới này, trong người mang toàn đồ xịn, lại cộng thêm với việc ăn gian là có thể giao kết với các linh, nhờ đó có thể học được nhiều thứ, biết được nhiều thứ vượt hơn trội hơn hẳn người bình thường. Ta được “Buff”, được “Bàn tay vàng” còn hơn trong truyện cổ tích. Ta yếu thế quái nào được?
-Ồ, là tu vi, là cảnh giới? Đúng thật, nhưng ta còn mạng, còn sống tất là ta còn có thể mạnh, mạnh nữa, mạnh hơn nữa. Ta chẳng bao giờ yếu được!
Vô Thường nằm đó tự nhiên nói, nói cho đến khi hắn nói xong liền cũng không hiểu bản thân tại sao lại nói những lời lẽ vô nghĩa như vậy.
-Không… sai… sai… ngươi… nhớ… yếu… nhớ… nhớ…
-Nhớ cái đéo!
Lạnh nhạt một câu cuối, Vô Thường bất chấp hắn đang còn ở trong không gian giấc mơ mà vẫn cố nhắm mắt nằm ngủ. Cơ thể tịnh tâm loại bỏ âm thanh loay hoay kia ra khỏi đầu.
Thời gian tích tắc trôi qua… cho đến một thời điểm nào đó.
“Cái thứ mềm mềm gì đây, hử, là mùi máu! ch.ết mẹ!”
Giật nảy cả mình, Vô Thường bật người dậy vì cho rằng hắn sắp không xong, thế nhưng khi nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, hắn không khỏi điếng người.
Phế tích trong bình nguyên cát vàng đổ nát, khắp nơi thây chất như núi không phân biệt người, quỷ, quái thú, ma thú, dưới đất thấm đẫm máu tươi đủ các loại màu sắc rực rỡ, mùi tinh huyết nhuộm tanh hôi cả bầu trời.
Thấy khung cảnh này, đầu óc Vô Thường cứng lại, đôi mắt mở lớn không hề chớp giống bình thường, bàn tay hắn bỗng run lên cầm cập.
-Không… không…
Môi run cất giọng nhỏ, Vô Thường ánh mắt sợ hãi nhìn xuống vật thể mềm mại đang được ôm trong ngực.
-KHÔNG!
Thấy rõ hình bóng xinh đẹp vĩnh viễn không thể phai mờ trong tâm trí, trừ phi hắn mất trí nhớ, Vô Thường rống lên đầy đau thương.
Trong lòng Vô Thường là một nữ tử chỉ có thể dùng hai từ “hoàn mỹ” để miêu tả sắc đẹp của nàng, nàng lúc này thân thể bê bết máu, mềm nhũng không chút cử động nằm trong vòng tay Vô Thường cùng với gương mặt tuyệt thế đang nở nụ cười hạnh phúc, ngọt ngào, bàn tay trái nhỏ nhắn đeo nhẫn lấp lánh vẫn nắm chặc lấy bàn tay trái của Vô Thường cũng đeo chiếc nhẫn giống y hệt nàng.
Lạ lùng thay, gương mặt xinh đẹp của nữ tử dù không thể tả bằng lời nhưng nếu chỉ xét về vùng mắt cùng cái trán tuyết trắng của nàng thì có đến 9, 10 phần giống hệt Nhậm Tuyết Nguyệt Liên, muội muội ruột của Vô Thường.
-Đừng bỏ ta, Uyển Nhi đừng bỏ ta lại, ta van nàng đừng bỏ ta lại… không… không…
Vô Thường như trở về quá khứ ngày đó kiếp trước, hậu quả sau một cuộc chiến với phe tà ác pháp sư, mọi tâm trạng, hành động, sự đau khổ, đau đớn, thương tâm cũng như trở về ngày đó. Hắn ôm chặc thân thể nữ tử, đầu dán sát vào đầu lạnh mà nước mắt không ngừng rơi xuống trên hốc mắt.
Thậm chí, hắn còn vài lần hôn thi thể nữ tử, cầu mong điều đó có thể giúp nàng sống lại, ở lại bên cạnh hắn. Tiếc là người ch.ết thì không sống lại, và thế giới ảo không phải thế giới thật.
Mãi cho đến vài phút trôi qua, tâm trạng Vô Thường mới trở nên bình tĩnh hơn, nhận thức được tốt hơn, biết bản thân vẫn còn đnag trong giấc mơ quá khứ.
-Ta, không, cam, tâm.
Dù vậy, Vô Thường không muốn thoát khỏi giấc mơ này, hắn cứ thế ôm nữ tử, vuốt ve mái tóc nữ tử, hai mắt yêu thương nhìn nàng mà miệng lúc nào cũng “Ta không cam tâm, ta không cam tâm”.
-Ca ca, ca ca, huynh đừng làm muội sợ, ca ca!
Bất giác một giọng nói lo lắng mơ hồ vang lên bên Vô Thường khiến hắn không tự chủ được mở mắt ra.
Một bóng hình xinh xắn, đáng yêu ngày nào mang theo vẻ lo lắng vô cùng, bàn tay nhỏ đặt lên sờ trán Vô Thường hiện lên trước mắt hắn.
-Ca, huynh cuối cùng cũng tỉnh, làm muội sợ muốn ch.ết.
Thấy hắn tỉnh táo nhìn mình, Nguyệt Liên khẽ thở nhẹ một hơi, trút hết nỗi lo lắng nãy giờ khi thấy gương mặt của Vô Thường vặn vẹo trong cơn mê.
Vụt!
Bất ngờ bàn tay của Nguyệt Liên bị bàn tay của Vô Thường xuống, thân thể nàng không tự chủ ngã nhào lên thân thể Vô Thường.
-Đừng rời xa ta nữa. Tuyệt đối đừng bao giờ bỏ ta lại một mình.
Vô Thường dùng sức ôm chặc thân thể nhỏ nhắn, mềm mại lại có hương thơm dễ chịu tỏa ngát của Nguyệt Liên, không hề cho nàng cử động hay giãy giụa thoát khỏi bàn tay của hắn.
-Phải, muội sẽ không bao giờ bỏ huynh ở một mình đâu, huynh an tâm.
Nguyệt Liên vốn định giãy giụa vì ngại và không muốn hai người có thân phận là anh em ruột, bên ngoài lại còn có các vị trưởng lão luôn dòm ngó hành động của nàng, thế nhưng được Vô Thường ôm trong lòng ấm áp, nàng chỉ muốn đưa đầu dán sát ngực hắn dịu dàng nói.
Nhưng rồi câu thứ hai của Nguyệt Liên lại khiến lòng Vô Thường ch.ết lặng.
-Tiếc là, muội đã ch.ết mất rồi!
Nằm gọn trên người Vô Thường, cơ thể Nguyệt Liên bỗng cứng lên một cách kỳ lạ, cả người nàng đều lạnh buốt không chút sức sống, mùi tử thi bắt đầu lan tỏa, xồng xộc xông thẳng vào mũi Vô Thường.
-Á… aaaa… không, không thể…
Vô Thường ngơ ngác khóc lên, hắn dựng thẳng người ngồi dậy, hai bàn tay từ sờ soạng thân thể lạnh cứng kia liền đi đến sờ vào gương mặt nhắm mắt yên tĩnh và hạnh phúc của Nguyệt Liên.
-Tại sao, tại sao, a a aa…
Đôi mắt bi thương đầy đau đớn, Vô Thường lần nữa mạnh mẽ ôm xác Nguyệt Liên vào trong lòng không ngừng kêu gào. Mọi thứ, mọi ý nghĩ đều bị bỏ qua.
Hắn lần thứ hai đánh mất người mình yêu thương nhất trên đời.
-Thường nhi, Thường nhi, ngươi mau tỉnh lại. Thường nhi…
Ngồi cạnh bên giường, Nhậm Thiên Hành sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng nhìn Vô Thường đôi mắt trắng giã vẫn không ngừng ứa nước mắt nằm đờ người trên giường như kẻ bại liệt. Lão tức giận quát lên.
-Chuyện là thế nào, khai mau cho ta!
Khí tức Linh Sư cảnh tỏa ra trấn áp mọi thứ đứng phía dưới Linh Sư cảnh.
Cuồng Tiêu cùng Lý Hạt hoảng sợ đứng ở phía sau bỗng ói ra ngụm máu lớn, cơ thể không điều khiển được vì bị uy áp đến từ cấp bậc, hai người đồng thời quỳ gục xuống mất đất, không dậy nổi. Dù vậy hai người vẫn cố lên tiếng phân minh.
-Chúng thuộc hạ không biết, lúc Vô Thường thiếu gia về nhà vẫn rất bình thường, không hiểu sao bây giờ lại như vậy.
-Trước khi thiếu gia ngủ, thuộc hạ vẫn còn ở đó dọn dẹp bữa tối cho thiếu gia, đến khi thiếu gia cho thuộc hạ nghỉ ngơi, thuộc hạ mới dám nghỉ ngơi.
Nhậm Thiên Hành hừ lạnh nói
-Vậy ý các ngươi là có người đột nhập hay thậm chí là người ở bên trong Phủ hạ độc thủ? Các ngươi cho là an ninh trong Phủ không đủ nghiêm ngặt?
Tình hình này của Vô Thường chính là tổn thương trí não hoặc tệ hơn là tổn thương linh hồn, Nhậm Thiên Hành đơn nhiên là không tin an ninh trong phủ có vấn đề khi mà dù ngày hay đêm đều luôn có bốn vị cao tầng Linh Nhân cảnh tầng 8 bao phủ giác quan, giám sát mọi động tĩnh bất thường bên trong phủ. Còn người trong phủ dám ám hại Vô Thường, cũng có khả năng, nhưng trước hết hắn cần tr.a rõ hai tên nô tài này.
-Thuộc hạ không dám.
Cuồng Tiêu và Lý Hạt đồng âm kêu lên.
-Nếu vậy thì chỉ có các ngươi làm ra, là lỗi của các ngươi, dù là có phải các người gây ra hay không làm tròn trách nhiệm hộ vệ được giao.
-Ông nội, muội muội của ta đâu, tiểu Liên đâu!
Nhậm Thiên Hành đang chuẩn bị xử phạt Cuồng Tiêu và Lý Hạt thì bất ngờ Vô Thường ngồi bật dậy, đôi mắt trắng giã đã đổi sang bình thường. Vô Thường giọng điệu hấp tấp, vội vã nói.
Phát hiện Vô Thường yên bình, Nhậm Thiên Hành có chút vui nhưng khi nghe hắn nói đến Nguyệt Liên, lão chợt yên lặng một lúc lâu.
-Để ta tự đi tìm.
Vô Thường hiểu cái trạng thái im lặng của Nhậm Thiên Hành, hắn cố duy trì cảm xúc bất ổn trong người, gượng dậy khỏi giường chuẩn bị tìm Nguyệt Liên.
Bất quá hắn chỉ vừa ngồi dậy, Nhậm Thiên Hành lập tức đưa tay ngăn cản hắn. Lão duy trì vài hơi thở, sau đó buồn bã nói.
-Ngươi không cần tìm nữa, Liên nhi đã ch.ết rồi!
Vô Thường tức thì ngây người, tiếp đó mắt hắn đỏ lên, bản thân liên tục phủ nhận lời nói của Nhậm Thiên Hành.
-Không, chuyện đó không thể xảy ra, ngươi đang lừa ta, chắc chắn là đang lừa ta. Ta… ta phải tự thân đi tìm nàng.
-Bỏ tay ra khỏi người ta mau!
Vô Thường bắt đầu dữ tợn.
-Tìm?
Nhậm Thiên Hành chợt cười buồn, lão nhìn Vô Thường dữ tợn, lại nhìn xuống ngực Vô Thường, gương mặt lão vặn vẹo đau thương nói.
-Nó không phải đang nằm ở trong lòng ngươi đó sao, ngươi đâu cần phải đi tìm ở nơi nào khác.
Nghe vậy, đồng tử Vô Thưởng nở rộng, cái cổ hắn khó khăn nhìn xuống dưới.
-Aa…aaa.a.a.a…
Vẫn gương mặt xinh đẹp thuần khiết, vẫn nụ cười mỉm hạnh phúc, Nguyệt Liên từ lúc nào đã nằm gọn trong ngực Vô Thường.
-AAAAAA!
Thế giới xung quanh Vô Thường chỉ còn lại tiếng gào và nổi đau không thể xóa nhòa trong tim hắn.
Cho đến khi Vô Thường bật dậy khỏi giường cùng tiếng hét cả kinh.
-KHÔNG!
Mồ hôi nhiễu nhãi khắp người hắn, mùi tử khí đến từ mẹ con Lâm Tĩnh Hoa xông mạnh vào mũi cùng tiếng thở hồng hộc của Vô Thường. Vô Thường mang theo gương mặt sợ hãi nhìn một lượt khung cảnh ánh đèn xung quanh căn phòng của bản thân.