Chương 37: Bách Thú Lâm hung hiểm
Vô Thường vừa đi vào Bách Thú Lâm, nơi mà không có bất kỳ một thế lực Linh Nhân cảnh nào của Châu Nam thành dám bước vào một mình, điều đầu tiên Vô Thường làm là đứng yên, tập trung tinh thần tản ra xung quanh.
-Tên tiểu tử này không lẽ đang dùng Tâm Đan cảm ứng nguy hiểm, cảm ứng khí tức yêu thú để tìm đường đi chính xác?
Nam tử nhíu mày phỏng đoán.
Ở bên dưới, Vô Thường đứng chừng một phút thì cắn răng tức giận.
“Mẹ nó, chơi ngu rồi. Làm hại cánh tay của bố đây bị ô nhục”
Sau một hồi trao đổi với các “linh” thân thiện, Vô Thường biết được ngay vừa đêm hôm qua tại trung tâm của Bách Thú Lâm có một gốc linh dược rất quý hiếm đã chính mùi, hấp dẫn tất cả các yêu thú mạnh mẽ nhất Bách Thú Lâm đi ra hang ổ, hội tụ tranh giành. Khí tức từ các con yêu thú đó lan tỏa ra xung quanh, trấn nhiếp hầu hết các yêu thú tồn tại trong Bách Thú Lâm, khiến các yêu thú này không dám rời khỏi nơi cư ngụ săn mồi dù chỉ một bước, điều đó cũng đồng nghĩa với không gian trước mặt và cả đoạn đường dài rộng trong Bách Thú Lâm ngoại trừ vùng trung tâm, tất cả đều an toàn, Vô Thường muốn ngủ thì ngủ, muốn vệ sinh liền đi vệ sinh. Đây cũng là nguyên nhân hôm nay Bách Thú Lâm trông cực kỳ yên ắng.
Nhận được kết quả này, Vô Thường cảm thấy bản thân một hồi óc chó, vì sao hắn lại không trò chuyện với các “linh” trước rồi hẵn xông vào, giờ xong xuôi mọi việc ở cánh tay lại xông vào đi hỏi các “linh”, hành động quả thật chỉ có thể dùng hai từ “ngu người” để hình dung.
Vụt!
Tận dụng cơ hội ngàn năm có một, Vô Thường cấp nhanh chóng chạy như điên đến nơi bản thân cần đến, nó nằm ở hướng tây bắc tính từ vị trí Vô Thường đứng.
Vô Thường làm nhanh về nhanh, lỡ may có con yêu thú nào ăn được linh dược rồi, hội nghị tranh đoạt kết thúc, hắn liền không xong.
-Tên này sao lại ngu ngốc chạy… khoan đã, khu rừng này hình như có điều kỳ quặc, để ta kiểm tr.a xem.
-Linh Nhãn.
Hóa linh lực cấp cao (sau này gọi là môn lực) thành “mắt”, nam tử một bên theo dõi hành động Vô Thường, một bên điều khiển Linh Nhãn dò xét mọi ngõ ngách bên trong Bách Thú Lâm.
Vài phút sau.
-Tiểu tử này không lẽ may mắn vậy sao, vả lại thế nào hắn lại biết sẽ không có yêu thú tấn công?
-Có chăng là chạy liều mạng?
Biết được nguyên nhân Vô Thường chạy đã qua 8 phút vẫn chưa có một con yêu thú nào xông ra công kích Vô Thường, nam tử có chút mệt mỏi vì sử dụng khá nhiều linh lực cấp cao mà khó tin tự hỏi, làm sao có sự trùng hợp như vậy a.
Đồng thời hành động của nam tử cũng đã cho thấy được tu vi kinh khủng của hắn, một cái Linh Nhãn liền chỉ trong vài phút ngắn ngủi nhìn khắp mọi cảnh vật bên trong Bách Thú Lâm có chiều dài từ bìa đến trung tâm ít nhất đạt gần 25, 30km, chiều rộng chưa tính. Năng lực thật sự quá mức phi thường.
-Để xem ngươi muốn làm gì tại nơi này, mặc dù không có yêu thú mạnh mẽ uy hϊế͙p͙ ngươi, nhưng từng bước đi nơi đây cũng không hề yên bình hơn chút nào a.
Nam tử vội di chuyển đám mây bay theo từng bước của Vô Thường.
Ở phía dưới Vô Thường không áo, trông chẳng khác ăn mày, ăn xin là mấy chạy khá nhanh, né trái, né phải, vòng quanh các cây lớn đủ kiểu.
Một ngàn một trăm mét.
-Khè!
-Nguy hiểm.
Tiếng “khè” vừa khởi, Thiên Nhãn liền xuất, mọi khung cảnh, mọi hành động xung quanh Vô Thường đều trở nên vô cùng chậm chạp.
“Phía trên, bên trái góc 25 độ”.
Xác định được mục tiêu tấn công bản thân, Vô Thường tức khắc rút dao điêu khắc ra, tốc độ không hề giảm vẫn chạy về trước.
-Khè…
-Vụt…
Con rắn màu vàng chấm đen vừa nhảy từ trên cây xuống vị trí Vô Thường, Vô Thường liền vung tay lên, dao điêu khắc sắc bén lập tức chẻ con rắn làm đôi, nhưng mà Vô Thương cũng đồng thời đau đớn.
-ch.ết tiệt!
Thoáng dừng lại nhìn cánh tay phải khiến Vô Thường không khỏi tứ giận mắng. Máu của con rắn vàng chấm đen đó vậy mà không ngờ có độc tính ăn mòn, dao điêu khắc của Vô Thường liền bị bào mòn mất, tay hắn cũng trở nên đỏ lòm như bị phỏng nặng, may mắn hắn có Linh Thể, không thì bàn tay này liền chỉ còn xương đỏ của máu thịt.
Vô Thường tiếp tục chạy.
Hai ngàn bốn trăm mét.
-Thế quái nào, đùa bố mày à?!
Vừa chạy vừa thoáng nhìn ra sau lưng vì bỗng chốc thấy rét lạnh cảm giác bất ổn, Vô Thường tức thì giật nảy mình khi thấy phía sau lưng không biết từ khi nào đã có một bầy cả trăm con quái thú kỳ lạ gì đó, chúng có thân hình nhỏ như chim sẻ nhưng cơ thể thoạt nhìn xanh gầy, cánh mỏng sau lưng và đặc biệt là tay chúng như lưởi hái, sắc bén vô cùng.
Bọn quái thú nhỏ biết bay này hoàn toàn theo đuôi hắn trong yên lặng, Vô Thường thật sự trong suốt quá trình chạy không hề cảm nhận thấy điều, mãi cho đến bọn chúng cách Vô Thường chỉ còn khoảng 100m, bản năng sinh tồn của Vô Thường mới báo động. Nếu đổi là người bình thường thì chắc cho đến ch.ết cũng không hiểu tại sao.
May mắn là bọn quái thú này tốc độ không nhanh, chỉ có tốc độ bằng với người bình thường chạy hết tốc lực, nhờ vậy Vô Thường tăng cao tốc độ thì khoảng cách dần được giãn ra càng lúc càng xa.
Ba ngàn năm trăm mét.
Vô Thường đang chạy, khoảng cách so với bầy quái thú chim sẻ cào cào đã giãn được gần 500m thì…
-Vụt!
-Hự… phụt!
Một nhánh cây to bằng bắp tay người tưởng chừng như vô hại ở trước mặt Vô Thường lại bất chợt cử động, một cú quật trời giáng đánh bay Vô Thường ra đằng sau, sức mạnh từ nhánh cây quá lớn, đánh hắn đến nôn ra một ngụm máu to, đoán chừng ở ngực cũng đã gãy mất vài cái xương sườn mặc dù đây là Linh Thể.
-Tự Vệ Linh Thụ, nơi này vậy mà dưỡng dục ra được Tự Vệ Linh Thụ có niên kỷ gần 50 năm tuổi?
Nam tử bên trên đám mây bình tĩnh đồng thời hấp thu linh khí cùng quan sát đến cả cây thụ có màu xanh lục đậm như bị rêu bám đầy người liền sửng sốt, chốc lát lại vui mừng nói.
Tự Vệ Linh Thụ, tên như ý nghĩa, nó là một loại cây có thể hấp thụ linh khí để sinh trưởng, phát triển. Đặc tính của cây là không lá, thân xanh rêu và luôn dùng nhánh cây đánh về các sinh vật tiến lại gần như một hành động tự vệ, không cho đ-ng chạm.
-Qúa tốt, kỳ này ta liền có thứ dùng để canh dược viên rồi, để xem còn tên trộm nhỏ nào dám ăn cắp linh dược của ta a.
An nguy của Vô Thường, nam tử không một chút để ý bởi nếu Vô Thường đã ngu ngốc đi vào Bách Thú Lâm thì bất cứ chuyện nguy hiểm gì có thể xảy ra hắn đều phải tự chịu lấy hậu quả. Còn sống thoát khỏi Bách Thú Lâm, nam tử tiếp tục chú ý, còn nếu ch.ết, nam tử rời đi.
-Thiên Nhãn.
Phía dưới, Vô Thường vừa gượng dậy lập tức thi triển Thiên Nhãn, não bộ tăng cường khả năng xử lý thông tin, mọi cảnh vật vì thế mà trở nên chậm chạp trong mắt Vô Thường.
“Phía sau không có đường lui”
Sau lưng Vô Thường vẫn là bầy chim sẻ cào cào đang bay đến.
“Bên trái, ch.ết!”
Bên trái Vô Thường là một vùng rừng khá kỳ lạ, các cỏ cây ở đó đều có một màu tím kỳ dị, ẩn ẩn còn bốc lên khói có màu tím nhạt kinh người, chỉ cần động não chút thì bất cứ người nào đều đoán hết tám, chín phần là nơi tuyệt đối nguy hiểm, bước qua liền ch.ết, Vô Thường không thể từ đó vòng lên phía trước.
“Bên phải, cũng là ch.ết!”
Bên phải Vô Thường là một vùng đất trống, không có cây cỏ nào mọc trong phạm vi 50m, mà trong rừng vốn là nơi luôn có cây cỏ khắp nơi lại tự dưng có nơi trống trải, dấu vết đã qua chiến đấu đều không có, như vậy thì khẳng định có vấn đề, vô cùng có vấn đề là đằng khác.
“Xem chừng chỉ còn cách duy nhất là vượt cái cây trước mặt. Ta đã hết đường lui, ch.ết cũng phải qua”
Nhìn cái cây nguyên màu xanh lục rêu không hề có lá nào tựa như là một cây khô, to rộng chừng hai mét, cao dài khoảng ba mươi, ba mốt mét với trên hai chục nhánh cây tổng trên dưới, mỗi nhánh đều to bằng bắp tay, dài khoảng mười lăm mét như sợi roi cỡ lớn, có thể tùy ý vung loạn.
Mặc dù Vô Thường không biết cái cây này là gì, có nguy hại hay không nhưng mà khi hắn ngồi dậy, cây không tiếp tục tấn công, điều này cũng nói ra nhiều thứ về cái cây này. Ngoài ra hình thù của nó không có kỳ quái, không có miệng mũi giống như bên thế giới pháp thuật, đồng nghĩa hẳn là nó không ăn thịt người đi.
-Vụt!
Không chừng chừ, Vô Thường áp chế thương thế trong người, một mạch như người điên lao thẳng vào những nhánh cây màu rêu đầy yên lặng nằm ngủ.
-Thiên Nhãn.
Cây mặc dù có nhiều nhánh nhưng là phân tầng, Vô Thường lại chỉ nghiêng về bên trái của cây mà chạy qua nên hắn cao lắm chỉ đối mặt với 4 nhánh cây mà thôi. Dùng Thiên Nhãn cộng thêm kinh nghiệm cùng cơ thể dẻo dai hắn có, hắn vẫn tự tin qua bên kia an toàn.
-Hồi tưởng.
Vận chuyển quá khứ, Vô Thường nhớ lại tình cảnh lần đâu tiền bị nhánh cây bất ngờ đánh đến.
“Khoảng cách ra chiêu của nó là… xấp xỉ 2m”
Đoán ra được khoảng cách khi Vô Thường đến gần nhánh cây sẽ quất đến, Vô Thường nhanh chóng đưa ra kế hoạch.
“Nhánh cây cách nhau rất gần, nối giãn đều không được, vậy thì…”
Tiện đường nắm lấy nhánh cây khô dưới đất, Vô Thường bẻ ra làm ba khúc, cơ thể nhanh chóng tiếp cận lại với nhánh cây.
“Chưa được, chưa được… chính là lúc này”
Đợi khi chỉ còn cách bốn nhánh cây chừng 5 mét, Vô Thường khéo léo ném một lúc ba nhánh cây về phía chúng, bất ngờ là cả ba khúc củi bay lên cao liền phân hướng, mỗi một hướng đều nhanh chậm bay đến ba nhánh cây phía sau nhánh cây đầu tiên. Nhanh nhất là khúc củi nhắm đến nhánh cuối cùng, chậm nhất là khúc củi nhắm đến nhánh thứ hai.
-Vụt!
-Vụt!
-Vụt!
Ba nhánh cây đều phân chia nhánh đến ba khúc củi bay trên cao đánh đến.
-Vụt!
-Vụt!
-…
Vài nhánh cây ở trên cũng đánh xuống ba khúc củi.