Chương 62: Nghỉ ngơi
Lúc này, Vô Thường quay người nói với ba người Quan Vũ.
-Được rồi, xung quanh bán kính 200m đều rất an toàn, chúng ta nên ngồi xuống nghỉ ngơi, thư giãn đầu óc một chút cho thoải mái.
Bốn người đều là Linh Nhân cảnh mạnh mẽ có thể đi bộ xuyên suốt hơn một ngày nên Vô Thường không nói là nghỉ mệt do mỏi chân, hắn chỉ là muốn giảm áp lực tâm lý của ba người xuống.
Trong một chặng đường dài phải lo sợ nguy hiểm có thể ập tới một cách bất ngờ, buộc ai trong ba người Quan Vũ đều phải cực lực đề cao cảnh giác khiến não bộ hứng chịu áp lực lớn, chợt có một vài giây phút an toàn ngắn ngủi để thư giãn đầu óc thì thật sự là rất tốt.
Vô Thường có lẽ rất mạnh, hắn dường như kiểm soát được mọi thứ xung quanh trong bán kính 200m, nhưng dù vậy thì vẫn chưa đủ để bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào hắn. Ba người Quan Vũ ít nhiều đều có sự để phòng bất trắc, dĩ nhiên bất trắc này là đến từ nguy hiểm ở bên ngoài chứ không phải đến từ Vô Thường.
-À mà không có ghế ngồi nhỉ, ba ngài chịu khó đứng thêm một chút, để ta đi chế tạo vài cái.
-Thường huynh, có cần ta giúp gì không?
Quan Vũ khẽ thở phào có chút nhẹ nhõm khi nghe Vô Thường thông báo nơi này an toàn, đồng thời hắn lên tiếng hỏi.
Quan Vũ là một trong hai nam nhân trong nhóm, nhưng tính ra thì kể từ lúc lập nhóm đến giờ hắn trông chẳng khác gì một phế nhân, cứ ru rú đi ở sau lưng người của khác, được người khác bảo hộ như một thằng trẻ ranh. Nên lần này, hắn muốn bản thân ít nhất cũng phải giúp ít được chút gì đó cho Vô Thường để không quá mức xấu hổ với lương tâm nam nhi của hắn, dù cho việc đó là kiếm củi, nhặt đá, chặt cây.
-Để muội giúp…
-Tiên Nhã cũng muốn giúp.
Không chỉ mình Quan Vũ, Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã cũng có cùng ý nghĩ này, hai nàng đều không muốn trở nên vô dụng trong nhóm. Bất quá do Mị Ảnh Lâm cố rụt rè nói nên âm lượng khá nhỏ, hầu như đều bị âm thanh như hoa của Phượng Tiên Nhã che khuất hết.
-Được thôi. Vậy để phòng trên đoạn đường dài chúng ta sẽ nghỉ ngơi liên tục, mọi người tự làm cho bản thân một chiếc ghế hợp với không gian nhẫn giới.
Nói xong, Vô Thường liền đi đến một cái cây to nhất chuẩn bị làm “thịt”.
Ba người Quan Vũ cũng tách ra, tự tìm cho bản thân một cái cây đủ to để làm ghế. Nếu Vô Thường đã nói 200m gần đây rất an toàn, họ liền yên tâm tin tưởng, bởi lẽ Vô Thường từ đầu cho đến hiện tại đã có rất nhiều cơ hội diệt hoặc bỏ rơi bọn họ, nhưng hắn không làm, mà hắn không làm thì lúc này khẳng định hắn cũng không làm.
Chỉ mất vài giây, Quan Vũ, Mị Ảnh Lam, Phượng Tiên Nhã đều xác định được mục tiêu mà dùng linh lực cắt phá.
Còn Vô Thường, hắn thì đang đứng yên nhìn một cái cây cổ thụ cao chỉ chừng 10m nhưng mà thân lại to rộng đến gần 2m, trên ngọn là những nhánh cây to tỏa ra bán kính 5m xung quanh trông khá kỳ dị, khác biệt hoàn toàn với các cây trong khu rừng.
“Có khả năng trợ giúp đầu óc minh mẫn một chút à?”
Đặt tay lên thân cây cảm nhận trong vài giây, Vô Thường khá kinh ngạc với công dụng của cây này. Cũng vì vậy nên là…
“Vậy thì vĩnh biệt”.
Linh lực hóa thành lưỡi đao ở nơi bàn tay, Vô Thường vung ngang một nhát khiến cây đứt rời, tiếp đó hắn đạp mạnh chân, cây liền đổ ngã ra về sau, tạo nên một trận run nhẹ lên mặt đất.
Cây ngã, Vô Thường thoáng tính toán từng bộ phận của cây sẽ trở thành thứ gì sau khi hắn chế biến, tiếp đó hắn liền thực thi.
Hai tay Vô Thường nhờ linh lực bao quanh liền biến hóa thành hai con dao vừa sắc bén lại vừa nhọn, bất kể hắn bay lên trên, nhảy lùi ra sau, phóng về bên trái, nghiêng về bên phải đối với thân cân to lớn nằm ngã sõng soài thì đôi tay hắn vẫn luôn linh hoạt chạm khắc, cắt xẻ, chặt chém,… để cố tạo ra những tác phẩm độc đáo, nghệ thuật của hắn.
Ở bên kia, ba người Quan Vũ mỗi người đều ôm một khúc gỗ có tròn, có vuông vuông và đủ độ to để làm ghế cho phù hợp với dáng người, bất chợt họ nhìn thấy Vô Thường lại tức khắc ngẩn người.
Dĩ nhiên họ ngẩn người không phải vì Vô Thường múa máy tay chân bên khúc gỗ to như đang diễn xiếc nhào lộn, tung hứng. Họ ngẩn người là vì trình độ sử dụng linh lực của hắn quá mức kinh khủng.
Ai trong ba người Quan Vũ đều biết, linh lực là sức mạnh chủ chốt của một tu luyện giả, nhưng khi tu luyện giả sử dụng linh lực, họ đa phần đều rất ít rèn luyện khoảng “cách không đả vật”, hay sử dụng linh lực theo kiểu căn bản nhất vì nó rất yếu, đem ra vận dụng đối địch thì chẳng khác gì tự nhảy xuống hố tự tử. Họ sử dụng linh lực thông thường là dựa theo Công pháp hoặc Thần thông để có thể khiến sức mạnh linh lực đạt trạng thái mạnh nhất mà tiêu diệt kẻ địch, dùng linh lực ở dạng căn bản chỉ thích hợp dùng để đối phó kẻ yếu hơn họ.
Do vậy, tu luyện giả thường dồn tâm trí và thời gian cho việc sử dụng rèn luyện các chiêu thức Công pháp hay Thần thông, không có thời gian dư thừa để rèn luyện cách sử dụng linh lực đơn giản. Cũng chính vì thế nên khi dùng linh lực theo cách đơn giản, họ chỉ có thể dùng một số động tác thường nhật như tóm, chưởng, hay lấy một vật gì đó ở xa. Hóa linh lực thành thương hay dao, kiếm, mũi tên là việc rất khó khăn đối với họ, kể cả Quan Vũ, Mị Ảnh Lam, Phượng Tiên Nhã cũng đều như vậy.
**Bát Hải vì ko có Công pháp nên dĩ nhiên sẽ chú tâm tập sử dụng linh lực dạng căn bản.
Nhưng mà trái ngược với ba người, Vô Thường không những dùng Thần thông, Công pháp đạt trình độ biến ảo vi diệu, khả năng sử dụng linh lực dạng căn bản cũng là hết sức rợn người.
Vụt!
Một khúc gỗ nhỏ bay lên không trung, Vô Thường không cần ngước nhìn, đôi mắt chỉ tập trung vào bàn tay đang đ-c khoét khúc gỗ lớn, bàn tay còn lại của hắn giơ ra một ngón tay rồi “soẹt soẹt” vài đường liền hóa khúc gỗ nhỏ thành một cái chén (bát ăn cơm) được hắn đỡ lấy, đặt xuống ngay bên cạnh với ba cái chén khác.
Vụt!
Một khúc gỗ khác bay lên, vẫn như cũ, bàn tay Vô Thường vẽ lên một đường nét vòng tròn, lúc quay trái, lúc quay phải, tạo nên hư ảnh bàn tay lượn lờ không dứt trên không. Đến khi bàn tay dừng lại thì khúc gỗ đã hóa thành một cái ấm trà và bốn ly trà nhỏ.
Vụt!
Lại một khúc gỗ bay lên, ngón tay Vô Thường vung vẩy hóa chúng thành đũa và vài cái muỗng gỗ.
Vụt… vụt… vụt…
Cứ thế từng khúc, từng khúc gỗ không lớn bay lên rồi lại biến hóa hình dạng khác biệt rơi xuống bàn tay Vô Thường trông vừa tinh xảo, lại vừa đẹp đẽ như hàng thủ công mỹ nghệ. Ba người Quan Vũ tay ôm gỗ nhìn mà đứng hình.
10 phút sau.
-Xong.
Dừng tay lại, Vô Thường thu chiếc ghế có chỗ dựa lưng vào nhẫn giới, hắn ưỡn người lên cao một chút cho giãn người, sau đó liền đi lại chỗ ba người Quan Vũ đang ngồi chụm lại một chỗ.
“Này mà là cái ghế ư? Chắc vậy”
Nhìn ba khúc gỗ hình trụ, đã bị loại bỏ vỏ cây nằm dưới mông ba người Quan Vũ, Vô Thường cũng không dám chê cười gì, vì xét cho cùng, thứ nào có thể để mông lên ngồi được thì sẽ gọi là ghế.
Đi đến chỗ gần ba người, Vô Thường lập tức lấy ra bốn cái cọc (trong nhẫn giới) cắm xuống đất, một cái bánh gỗ lớn được đặt lên trên cọc gỗ để làm mặt bàn.
Tiếp đó Vô Thường lấy ra gần 20 loại trái cây đủ màu sắc bỏ vào trong giỏ gỗ để ở trung tâm bàn, sau đó hắn lại lấy ra một con rồng nhỏ uốn lượn bằng gỗ, một chiếc nhẫn đẹp bằng gỗ, một chiếc vòng tay tinh xảo bằng gỗ và một số đồ nghề chén, muỗng, ly trà đặt lên trên bàn. Hắn nói.
-Chúng ta sẽ nghỉ ngơi khoảng một giờ đồng hồ, nên các ngài hãy cứ tự nhiên thư giãn, nơi tuyệt đối không có thứ gì nguy hại đến gần.
-Chén, đũa, ly, muỗng, mỗi người một cái.
-Còn ba thứ này xem như là quà kỷ niệm giữa ta với ba ngài trong lần đầu gặp mặt tại nơi đây, mỗi người một thứ, nhanh tay liền sẽ đoạt về thứ mình yêu thích.
-Bây giờ ta sẽ đi chuẩn bị trà, nướng thịt và làm bánh. Không lâu đâu, chỉ vài phút ngắn thôi.
-Và cuối cùng, không cần giúp, không cần hỏi, không cần bàn tán, thức ăn xong, không ăn cũng được. Có nói chuyện thì tự nói với nhau, đừng nói với ta, ta đang bận suy tính một số chuyện quan trọng.
Dứt lời, Vô Thường quay người đi về phía ao nước nhỏ, có cá tung tăng bên trong, sẵn tiện dọc đường thu thập về các cành củi khô.
Đằng sau, ba người Quan Vũ cũng đã hiểu tính hắn, ba người xê ghế lại gần bàn mà tập trung nhìn vào ba vật phẩm “kỷ niệm”.
-Ta nam nhân, nên ta sẽ lấy con rồng nhỏ này vậy.
Không có cảm giác ngại ngùng, Quan Vũ đưa tay chộp lấy con rồng nhỏ bằng trông rất sống động, chân thật.
-Thật sự là một kiệt tác mỹ nghệ, Thường huynh quả nhiên là người đa tài a.
Quan Vũ vừa nhìn ngắm con rồng vừa khen ngợi không ngớt, âm thanh khá lớn, bất chấp Vô Thường cách họ chỉ khoảng 20m.
-Vậy thì ta sẽ lấy chiếc nhẫn.
-Tiên Nhã sẽ lấy…
Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã đồng thời lên tiếng, bàn tay cũng chủ động chộp nhanh về hướng chiếc nhẫn để đoạt về cho mình.
Lúc này, nếu tính cự ly thì Phượng Tiên Nhã là người ở gần chiếc nhẫn, cánh tay ngọc cũng vươn ra trước, nhưng mà giữa đường thì nàng lại đổi hướng chọn chiếc vòng tay vì bỗng nhiên nàng có cảm giác rất yêu thích nó, muốn chọn nó vô cùng.
Bất quá khi Phượng Tiên Nhã đeo chiếc vòng vào tay, Mị Ảnh Lam có được chiếc nhẫn và đeo vào ngón áp út bàn tay trái với nụ cười gượng, má đỏ hồng rồi lập tức giấu bàn tay trái đi, không để ai phát hiện. Phượng Tiên Nhã chợt kỳ quái nhìn vòng tay bản thân đeo, nàng không hiểu tại sao lại chọn cái vòng tay này, nàng rõ ràng là yêu thích chiếc nhẫn hơn.
Phượng Tiên Nhã lập tức dùng ánh mắt buồn và tiếc nuối nhìn về hướng Mị Ảnh Lam.
Mị Ảnh Lam phát hiện nàng nhìn cũng nở một nụ cười mỉm tươi vui.
-Lam muội, Tiên Nhã tiểu cô nương. Nhân lúc Thường huynh làm thức ăn, hay là chúng ta trò chuyện đôi chút, cả quãng đường này đều im lặng, ta có cảm giác hơi ngại.
Đúng lúc này, Quan Vũ sau khi thu hồi con rồng gỗ liền hướng Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã nói.
-Hay là để ta kể một vài câu chuyện kỳ ngộ của ta cho hai người nghe có được không?
Quan Vũ dường như đã không thể chịu nổi sự im lặng trong mối quan hệ giữa ba người, hắn là đang muốn thoát ra.
-Ưm, Vũ huynh kể đi, ta sẽ lắng nghe.
-Tiên Nhã nghe.
May mắn cho Quan Vũ, cả hai người Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nha đều muốn lắng nghe hắn nói, chứ nếu mà họ không lên tiếng hoặc thậm chí là ra mặt nói thẳng muốn được tĩnh tọa, hắn liền sẽ buồn, và từ nay hắn tuyệt không dám lên tiếng.
Bên đó, ba người Quan Vũ vừa chia chén đũa vừa kể truyện.
Bên đây, Vô Thường cởi chiếc áo khoác ngoài treo ở trên một nhánh cây, hắn ngồi xuống (quay lưng về ba người Quan Vũ) khẽ cười gian.
“Quả không sai, đôi mắt của ngươi thật đẹp… hà ha ha”