Chương 83: Di tích (4)
- Ngươi, lên đi.
Chưa đủ thoải mãn, chưa hề dừng lại, Vô Thường chỉ tay về một trong hai nam tử quái thú nằm trên cát nơi kia, nam tử đó liền có được tự do cho mình.
-Graào aaaaaa…!
Miệng đầy răng nhọn gào thét hướng về Vô Thường, thân thể nam tử chợp sáng lên, khắp cơ thể đều như được bao bọc bởi một lớp kim quang sáng chói đầy rực rỡ.
-Vụt!
-Ầm!
Nam tử nhoáng người lên, thân thể liền hóa thành một đạo ánh sáng vàng rực lao về vị trí Vô Thường, khi đến nơi, nam tử lần nữa xuất hiện với đầy đủ hình dạng cơ thể thì một quyền của hắn cũng đồng thời mạnh mẽ đánh xuống Vô Thường tạo nên một tiếng nổ lớn, bụi cát mù mịt đều lập tức bay lên.
-Nhân danh kẻ mạnh hơn ngươi, ta tuyên án ngươi phải ch.ết dưới chiêu thức mới của ta!
Xuất hiện ở một nơi cách xa vị trí cũ chừng 70m, Vô Thường lạnh nhạt tuyên án, tiếp đó ngay bên cạnh Vô Thường, dưới ánh nắng của bầu trời nắng gắt, cái bóng vốn dĩ mờ nhạt của Vô Thường bất chợt trở nên vô cùng chân thật, sau đó liền tách ra khỏi chân Vô Thường mà đứng song song với Vô Thường trong khi dưới chân Vô Thường, một cái bóng mới lại hiện ra thế đi cái bóng đã bị chân thật hóa.
Cái bóng chân thật này chính là một dạng điều khiển mới của Vô Thường khi mà Siêu Nhân Tâm Đan của hắn cho phép hắn sử dụng được các thuộc tính Ám (bóng tối).
-GRÀO AAA!
Một chiêu không trúng người, nam tử tuy trong đám bụi mù nhưng cảm ứng với kẻ trộm đồ của mình là không thể sai, hắn tức thì hóa thành luồng sáng vàng lao ra khỏi đám bụi, lần nữa lao về hướng của Vô Thường một cách điên cuồng.
-Long Hổ Loạn Vũ!
-…!
Ra lệnh một câu, Vô Thường áp chế sức mạnh sao cho ngang bằng với nam tử rồi để lại “Vô Thường đen tối” lao về hướng luồng sáng vàng trực diện, bản thân hắn thì biến mất tại chỗ.
-…!
-Bình!
Lúc Vô Thường hiện ra thì đã ở ngay sau lưng của luồng sáng, một cước nặng nề nhưng không đủ lực đánh nổ thân thể nam tử tung ra, đánh bay thân thể nam tử về hướng của hắc Vô Thường đang lao đến.
-GRừ!
Trúng một cước này của Vô Thường, nếu đổi là một tu luyện giả Linh Sư cảnh tầng 8 bình thường thì dù có lẽ không đến nỗi trọng thương ghê gớm, nhưng mà đau đớn chắc chắn là sẽ có, các động tác, hoạt động đang thực hiện cũng trở nên trì trệ hoặc rối loạn lung tung, bất quá thì đây là quái thú, miệng nó tuy đã trào máu đen nhưng tốc độ không bị ảnh hưởng gì, một quyền cứ thế vẫn tiếp tục đánh về hắc Vô Thường có khí tức của Vô Thường.
-Đùng!
Một quyền mạnh mẽ của nam tử kim sắc xuất ra, hắc Vô Thường vừa lao đến cũng vừa tung ra một quyền nhỏ bé đen đúa, hai quyền chạm nhau, không khí chính giữa hai nắm tay phát nổ, âm thanh to lớn phát tán.
-Bịch… bịch…
Hơi kém cạnh sức mạnh so với hắc Vô Thường vì chính Vô Thường muốn như vậy, một quyền của nam tử kim sắc bị uy chấn thụt lùi, bước chân cũng vô thức lui về sau vài bước.
-Vù.
-Bốp.
Dưới ý niệm khống chế của Vô Thường, nhân cơ hội nam tử kim sắc dù rất muốn nhưng thân thể không đủ điều kiện đáp ứng di chuyển, hắc Vô Thường lao lên tung ra một quyền nện thẳng mặt của nam tử.
-Bịch… bịch…
Lực đạo hắc Vô Thường đánh ra rất vừa đủ, nam tử trúng phải lại vô thức lùi thêm vài bước chân để có thể bình ổn thân thể.
Thế rồi…
-Bốp.
Vô Thường ở ngay đằng sau lưng của nam tử kim sắc lại nện đến một quyền vào lưng của nam tử, lực quyền này đi vào thân thể nam tử rồi va chạm với lực quyền còn dư lại của hắc Vô Thường kia mà sinh ra dư chấn, chấn cho nội tạng nam tử run rẩy, chấn cho máu huyết hắn sôi trào.
-Bộp bộp bộp…
Ở đằng trước, hắc Vô Thường tiếp cận mà liên tục tung ra quyền cước đánh vào thân thể của nam tử.
-Bình bình bình…
Ở đằng sau, Vô Thường tiếp cận cũng tương tự tung ra quyền cước đánh lên thân thể của nam tử.
Cả hai như hòa chung một nhịp điệu phối hợp mà đánh khắp thân thể cứng rắn của quái thú nam tử với tốc độ không tưởng, trong một giây, quyền cước tung ra đạt cực hạn 10 đòn trên giây.
-Bộp bình bốp binh bốp…
Vô Thường cùng hắc Vô Thường trước sau tổ hợp, quyền cước liên tục đi ra với tốc độ vừa nhanh lại vừa có sức mạnh bằng nhau áp lên người của nam tử, chúng mặc dù không đánh nát thân thể bên ngoài của nam tử, nhưng lực quyền uy chấn bên trong thân thể nam tử đã được tạo ra lại đang không ngừng đánh nát mọi thứ xương cốt, nội tạng, máu huyết, hóa mọi thứ trở thành bột phấn.
-Bình bình bộp bộp…
-Vụt.
-Vù.
Quyền cước tiếp tục ra thêm năm giây, Vô Thường và hắc Vô Thường dường như đã biết quái thú nam tử kim sắc chưa ch.ết nhưng cũng đã tiếp cận vô hạn với cái ch.ết, cả hai lập tức nhảy ra xa một đoạn 20m so với nam tử, để nam tử đứng ở trung tâm hai người.
-Tách… tách!
Đứng lặng nơi đó, thân thể phát ra kim quang của nam tử chợt tắt đi, trở nên ảm đạm, thân thể bỗng nhiên xuất hiện những vết rạn nứt như đất khô thiếu nước, trên gương mặt bắt đầu có một vài mảnh da thịt khô héo rụng xuống đất mà vỡ ra.
Có lẽ quái thú nam tử này đã ch.ết, nhưng dù vậy, Vô Thường vẫn chưa xong.
-Thiên Long!
Quát lên một tiếng, cả cơ thể Vô Thường đều được bao trùm bởi hư ảnh của một con rồng cao 2m, dài 7m.
-Địa Hổ!
Quát lên một tiếng tiếp theo, hắc Vô Thường bên kia cũng lập tức phình to ra, sau đó nhanh chóng hóa thành một con hổ đen kịt cao 3m, dài 5m.
-Thiên Long Địa Hổ - Chấn Chuyển Càn Khôn!
-Gầm!
Hắc Vô Thường, không, Địa Hổ đen tựa màn đêm đen tối ngước mặt lên bầu trời gầm thét, tiếp đó liền cuồng dã phóng mạnh về phía nam tử, tốc độ là quá nhanh.
-Grống!
Địa Hổ vừa lao đi, hư ảnh Thiên Long bao trùm Vô Thường cũng rống lên đầy hùng vĩ, rồi khi Vô Thường tung ra một quyền cách không đánh đến nam tử, hư ảnh Thiên Long lập tức bao trùm một quyền linh lực đó mà tấn công cùng lúc về phía nam tử.
-…
Một quyền vừa ra, Vô Thường cấp tốc biến mất, lúc hiện ra liền đã nắm lấy thân thể quái thú nam tử còn lại rồi một lần nữa biến mất.
-…
Lần nữa hiện ra, Vô Thường cùng quái thú nam tử mạnh nhất đã đứng ở vị trí cách xa Thiên Long và Địa Hổ trên dưới 500m khoảng cách.
-…!!!
Vô Thường và nam tử vừa đặt chân lên cát, bên kia, Thiên Long và Địa Hổ cũng vừa đồng lúc chạm vào nam tử, hóa nam tử thành hư vô rời hòa quyện lại với nhau mà tạo ra một điểm sáng đen nhỏ xíu, sau đó điểm đen xoay chuyển trong ba giây liền ở trong im lặng bộc phát ra nguồn năng lượng hủy diệt tỏa đi xung quanh, lan rộng đến phạm vi bán kính hơn 400m.
Một chân đạp lên đầu nam tử quái thú có sức mạnh ngang ngửa một Linh Sư cảnh đại viên mãn, Vô Thường nhìn vụ nổ hoa mỹ đang hóa một vùng lớn đất cát sa mạc thành lòng chảo, thân thể hưởng thụ những gió lớn được tạo thành từ nguồn năng lượng hủy diệt đang khuếch tán ra phả vào mặt, vào người, hắn chợt nở một nụ cười thích thú.
-Thật mỹ lệ làm sao.
Ở thế giới Phép thuật của Thiên Họa, Thiên Long là một sinh vật tượng trưng cho sự kiêu ngạo, sự giàu sang, sự thông minh hoặc năng lực bẩm sinh trời cho cao hơn người.
Thiên Long được ví như ở bên trên, một sinh vật khi được sinh ra đã trở thành vua.
Còn Địa Hổ là một sinh vật tượng trưng cho sự kiên nhẫn, sự vượt khó, sự khổ luyện để đạt được năng lực cao hơn người.
Địa Hổ được ví như ở phía dưới, một sinh vật phải trải qua gian khó từng bước mới trở thành vua.
Vô Thường bằng cách sử dụng Tâm Đan thứ hai để phân tích vào các bí ẩn nằm trong Thiên Địa Ngữ của bản thân, hắn rốt cuộc đã tìm ra được một loại sức mạnh mới mà thiên địa cho phép tu luyện giả, mà không, phải nói là cho phép tất cả các loài sinh linh tồn tại có khả năng sử dụng, đó là sức mạnh của “Đối Lập”.
Phát hiện được sức mạnh mới này, bản thân lại cũng đã biết đến Thiên Long – Địa Hổ, một cặp “đối lập” mà thiên địa sơ khai đã tạo ra để ban tặng mọi sinh linh*, cao cấp hơn gấp vạn lần so với Băng – Hỏa đối nghịch thuộc tính. Thật không khó để Vô Thường có thể tạo ra một loại chiêu thức vô cùng kinh khủng mà không phải là Thần thông hay là Công pháp đặc dị mới mẻ của hắn.
Mà nó chính là một chiêu thức có liên quan đến Định Luật, Đạo Lý, và Pháp Tắc của Thiên Địa, được Thiên Địa cho phép sinh linh sử dụng chúng. Và cũng rất dĩ nhiên, không biết đối với các chủng sinh vật khác như thế nào, nhưng đối với tu luyện giả, đối với Nhân tộc thì yêu cầu căn bản để sử dụng sức mạnh “Đối Lập” này vẫn là phải có ít nhất một sợi xích kết nối được với mảnh không gian sức mạnh “Đối Lập”.
**Ý là nói đến năng lực mà Thiên Long, Địa Hổ đã tượng trưng, chứ không phải nói con vật TL-ĐH.
*Đối với Vô Thường, hai từ Công pháp không tồn tại. Vì hắn đã từng nói, Công Pháp bất quá chỉ là cách sử dụng linh lực phức tạp, mà hắn thì lúc nào cũng sử dụng linh lực theo một cách phức tạp.
- Hừm, có lẽ tại trung tâm sẽ sâu đến hai hoặc ba trăm mét đi.
Khi nguồn năng lượng sức mạnh hủy diệt kết thúc, gió mạnh dừng hẳn, Vô Thường nhìn vào một cái l-ng chảo cát vàng đang có những hạt cát li ti từ thành chảo lăn xuống hố sâu, hắn khá là vui mừng trên gương mặt trẻ nhỏ.
Để tạo ra được Thiên Long – Địa Hổ, Vô Thường không mất quá nhiều linh lực, và sức mạnh của linh lực khi ấy chỉ ngang với sức mạnh linh lực của một vị Linh Sư cảnh 100 sợi xích, thế nhưng khi chiêu thức được tung ra lại có thể giết ch.ết một Linh Sư cảnh tầng 8 có thiên phú 100 sợi xích, đồng thời hủy diệt mọi vật nằm trong một phạm vi bán kính 400m. Đây quả thật là một chiêu thức có thể cứu mạng hắn khi hắn “giả heo ăn thịt chuột” khi quay trở về.
-Đây đúng thật là một trò chơi đầy tính công bình, đòi hỏi phải có sự hợp lực và may mắn a.