Chương 90: Mộng hiu yêu thảo
Mười lăm ngày sau.
-Khò… khợt… khò….
Kể từ thời điểm ngã lưng ngủ ngắn đó cho đến nay đã mười lăm ngày trôi qua, Vô Thường trên chiếc xe gỗ mà nay đã có tốc độ gấp 15 lần người đi bộ dường như đã phải dành rất nhiều thời gian cho việc ngủ. Không chỉ thế, những cơn buồn ngủ của hắn ngày qua ngày lại càng xuất hiện nhiều hơn, kéo dài hơn khi mỗi lần nhắm mắt, thì ít nhất hắn cũng phải ngủ 6 đến 7 tiếng đồng hồ mới tỉnh dậy.
Trong mười lăm ngày này, Vô Thường ngoài việc ngủ và ra chỉ lệnh cho Phong thúc chạy theo một đường thẳng hướng đến trung tâm đại lục thì cũng không làm còn làm gì nữa, việc cảm ứng các dòng sức mạnh để tr.a thông tin đồ vật chủ chốt nằm trong từng vùng địa hình gặp phải cũng đều dẹp đi. Dẫu vậy thì trên đường hắn vẫn gặp không ít quái thú và tài nguyên ngáng đường, không gian xe gỗ của hắn tưởng chừng đã thưa thớt nhưng ngày qua ngày lại càng có thêm nhiều vật phẩm hơn.
“Hưm?”
Đang yên giấc trong ngực của Vô Thường, bỗng chợt chiếc mũi nhỏ nhắn của tiểu hồ ly chợt nhảy lên liên hồi như báo một tín hiệu gì đó khiến nó vội bừng tỉnh lại cùng với ánh mắt kinh ngạc và vui mừng.
“Đây… đây không phải là mùi của Mộng Hiu Yêu Thảo sao?”
Mộng Hiu Yêu Thảo là một loại thảo dược cực kỳ quý hiếm với yêu thú vì khả năng giúp yêu thú tiến vào một giấc mộng không những vừa đẹp lại vừa có được năng lực lĩnh ngộ vượt trội khi ở bên trong. Đây phải nói là một loại yêu thảo quý hiếm thường được yêu thú dùng khi muốn ngộ thần thông hoặc lĩnh ý của một loại sức mạnh nào đó.
Tiểu hồ ly tuổi còn nhỏ, thần không không nhiều, tu vi lại chỉ là Thánh thú cấp 1 nên nó vẫn còn rất nhiều thời gian để đắp nặn, phát triển sức mạnh. Nếu có Mộng Hiu Yêu Thảo và cả Ngân Chuông phụ trợ, nó tuyệt đối sẽ có Thần thông thứ ba mà không mất quá nhiều thời gian. Do vậy, nó rất cần yêu thảo này.
Bất quá vì yêu lực cả nó chưa khôi phục được nhiều, chỉ vừa có lại được ba phần sức mạnh dưới sự trợ giúp của các yêu dược, nó cần tiểu phu quân Vô Thường lần nữa giúp đỡ nó.
-Chi chi…
Nhanh nhẹn chui từ ngực Vô Thường ra khỏi cổ áo, tiểu hồ ly vội dùng đến hai tay nhỏ vỗ nhẹ mặt Vô Thường để đánh thức hắn.
-Hử, có chuyện gì?
Mở một con mắt sâu hoắc đầy bóng đen nhìn tiểu hồ ly, Vô Thường hỏi.
Tiểu hồ ly rất biết tranh thủ nên lập tức làm ra các hành động đầy tính tượng trưng.
-Chi nha… nha…
Một tay nó chỉ về hướng 1h, nơi có một rừng cây nhỏ, một tay còn lại chỉ vào cái miệng nhỏ đang làm ra hành động nhai nhai, miệng kêu lên âm thanh như cầu khẩn, đôi mắt đỏ hồng lấp lánh van xin, nước mắt cũng đã chuẩn bị ứa ra khi cần thiết.
-Ta hiểu rồi, bao xa?
Trong mười lăm ngày nay, tiểu hồ ly làm hành động như thế này không trên dưới mười lần, hắn bị xin xỏ riết cũng chai mặt rồi, cho nên cũng không mất đến 1 giây hắn biết rõ là nó đang ám chỉ đồ tốt nào đó muốn hắn lấy giùm.
-Chi nha.
Giơ hai móng lên biểu thị chỉ khoảng 2km, tiểu hồ vui vẻ lên tiếng.
-Phù.
-Phong thúc, chúng ta tạm đi qua hướng này.
Thở dài ngồi dậy, Vô Thường tức thì ra lệnh cho nam tử quái thú hướng theo hướng khu rừng nhỏ đi qua.
Trong đầu hắn, một câu hỏi bỗng chợt hiện lên.
“Nó vốn là Yêu tộc, là kẻ mà mày phải loại bỏ trong cuộc tranh đoạt để giành thứ hạng, vậy vì sao mày lại đối tốt với nó như vậy?”
Rộc rộc…
Nghe lệnh, nam tử di chuyển khiến bánh xe gỗ chuyển hướng rời bước trong khi Vô Thường vẫn còn đang tìm câu trả lời cho câu hỏi của bản thân.
Chừng 6 giây qua đi, Vô Thường bỗng dưng tóm lấy tiểu hồ ly tựa lúc nào đã cuộn tròn trong lòng hắn đưa lên trước mặt rồi nhìn chằm chằm.
-Chi nha.
Đối diện với gương mặt của Vô Thường, tiểu hồ ly bỗng đỏ mặt, nhẹ kêu hai tiếng nhỏ đầy ấp úng rồi thè lưỡi đỏ ra ɭϊếʍƈ tay hắn như một cách biểu hiện tình cảm của mình.
Bất quá Vô Thường sẽ không hiểu ý nghĩa của hành động yêu thương này của tiểu hồ ly.
“Vì sao ư? Vì trả nợ thôi”.
Mỉm cười, Vô Thường vội ôm ngay tiểu hồ ly đáng yêu vào ngực mà vuốt ve, hưởng thụ khoái cảm mềm mịn đó.
Vô Thường là một kẻ có tình lý, hắn biết rõ cái nào nặng, cái nào nhẹ, do vậy nên hắn hiểu được sự trân quý của thông tin mà hắn cướp được, nó có già trị nhiều lắm. Đối xử tốt với tiểu hồ ly chỉ là vì hắn đang cố trả nợ chứ không phải âm mưu tình cảm gì với nó, nhất là khi tiểu hồ ly không phải đại mỹ nữ vũ mị chuyên mê hoặc chúng sinh như các bộ truyện miêu tả, ca tụng.
Mười lăm ngày nay, tiểu hồ ly vẫn chỉ là tiểu hồ ly bé nhỏ, dễ thương, và hay thích làm nũng hắn, không hơn cũng không khác.
-Hử? Phong thúc dừng lại!
Vừa đến gần bìa rừng, Vô Thường khẽ nhíu mày ra lệnh khiến nam tử lập tức dừng lại tại vị trí cách bìa rừng 13m.
-Ta với tiểu ly sẽ vào, ngươi ở bên ngoài canh chừng giúp tài nguyên trên xe.
Dặn dò nam tử, Vô Thường tay ôm tiểu hồ ly lập tức bước vào rừng cây um tùm.
-Chỉ đường đi tiểu ly, chúng ta cần lấy nhanh về nhanh.
-Chi chi…
Nằm trong tay Vô Thường, tiểu hồ ly liền chỉ tay về một hướng.
Vụt.
Như một cơn gió, Vô Thường lập tức mang theo tiểu hồ ly rời đi, truy tìm yêu thảo.
Vụt.
Khoảng cách từ bìa rừng tiến đến nơi tồn tại Mộng Hiu Yêu Thảo mà tiểu hồ ly cảm ứng được cũng không xa, nên chỉ là trải qua hơn mười phút ngắn ngủi, Vô Thường đã mang theo tiểu hồ ly dừng bước ở một nơi gần cạnh vị trí Mộng Hiu Yêu Thảo mọc.
-C… hi… c... hi… c…
“Ở… đây… có một… có một thứ gì đó… mạnh quá, cơ thể ta đang… đang sợ, đang run lên… Ta không còn một chút… sức lực nào nữa…”
Vừa đến nơi, tiểu hồ ly không hiểu vì sao lại lập tức run rẩy, tâm trí hoảng sợ không thể giữ vững, cả cơ thể nó đều ôm chặt lấy Vô Thường, gương mặt nhắm mắt không dám mở ra vì một thứ gì đó ở đằng sau lưng nó, quái thú thủ hộ bên cạnh không chỉ riêng một thảo dược Mộng Hiu Yêu Thảo.
-Ngươi quay về đi, nơi này không thích hợp để người ở lại.
-Đừng quay đầu, chạy nhanh đi, ta sẽ trở về sớm thôi.
Vuốt ve an ủi tiểu hồ ly, Vô Thường quay người đuổi hồ ly quay trờ về xe gỗ, cuộc chiến sắp diễn ra này, không hề đơn giản.
-Chi nha chi nha.
Lắc đầu mãnh liệt, tiểu hồ ly mặc dù rất sợ một thứ không thể hiểu, thế nhưng nó vẫn không muốn rời xa Vô Thường, hoặc chí ít, nó muốn khuyên can Vô Thường rời đi cùng nó.
-Không, ta sẽ ở lại để lấy tất cả tài nguyên nơi đây, trong đó sẽ có thứ mà ngươi cần.
-Chi chi chi…
Ôm chặt cánh tay của Vô Thường, tiểu hồ ly nước mắt giàn dụa cầu xin hắn, cực kỳ không muốn hắn ở lại nơi quỷ quái đáng sợ này, Mộng Hiu Yêu Thảo hay bất cứ thứ gì quý giá hơn nữa nó đều không muốn, không cần nữa, nó chỉ muốn Vô Thường rời đi cùng nó ngay lúc này.
-Haizzz…
Nhìn tiểu hồ ly như thế này, Vô Thường bỗng thở dài, bất quá tiếng thở dài này không phải là vì hắn buông ý định ở lại, hắn thở dài để xoay chuyển sắc mặt.
-Nghe đây, mày chỉ có hai lựa chọn. Một là cút về, khi tao quay về chúng ta sẽ còn vui vẻ như mọi ngày.
Dùng ánh mắt rét lạnh, Vô Thường nói với tiểu hồ ly.
-Còn hai là biến đi, đừng để tao thấy bản mặt của mày một lần nữa.
-Mày nên nhớ rằng, tao là ai!
Nói xong, Vô Thường lập tức ném tiểu hồ ly đi cùng câu nói.
-Mày chỉ có ba giây để rời đi, nếu không… mày hiểu ý của tao rồi đấy.
Vẫn như bao tình huống khác, Vô Thường một khi đã có ý định thì không ai được cản hắn, kể cả người thân yêu hắn cũng tương tự.
Hung dữ, độc ác, dùng sự biện pháp uy hϊế͙p͙, chẳng qua là vì hắn không muốn tốn thời gian khi cái thứ sau lưng có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào. Khi nó tỉnh, Vô Thường bảo vệ bản thân thì dễ, nhưng còn con tiểu hồ ly thì rất khó để nói. Do vậy, hắn cần đuổi tiểu hồ ly bé nhỏ của hắn rời đi.
Câu chân lý “đừng bao giờ nói ra ý định mạo hiểm có liên quan đến tính mạng cho những người chí thân biết” của hắn là hoàn toàn có cơ sở.
Vụt… bịch.
Rơi trên mặt đất, tiểu hồ ly gương mặt tràn ngập sự thẫn thờ khi nghe những lời Vô Thường nói.
- …
- …
- !
“Ta… ta hận ngươi, hận ngươi!”
Hồ lệ rơi, tiểu hồ ly không còn cách nào khác ngoài việc rời đi, chạy thật nhanh ra khỏi tầm mắt của Vô Thường. Bởi vì, nó, không muốn bị Vô Thường bỏ rơi.
Mặc dù yêu Vô Thường càng lúc càng sâu đậm vì sự dịu dàng của hắn ngày qua ngày (tương tự PTN).
Mặc dù chăm lo cho an nguy tính mạng của Vô Thường còn hơn tính mạng của bản thân.
Mặc dù muốn ch.ết cùng với Vô Thường, bên cạnh Vô Thường mãi mãi dù là tán thân trên mặt đất.
Mặc dù chưa diện kiến thực lực thật sự của Vô Thường khủng bố ra sao, mạnh mẽ thế nào, có đủ sức chiến đấu với quái nhân hay không.
Nhưng tiểu hồ ly lại vẫn rất sợ, rất sợ nếu như Vô Thường bỏ rơi nó mà rời đi hoặc không quan tâm nó nữa.
Đây là một loại sợ hãi tuyệt vọng nhất của bất kỳ một nữ nhân nào đang yêu.
“Cái ch.ết chỉ khiến vòng tay của em và anh chia lìa, nhưng sự vô tâm của anh lại là con dao cướp đi sự sống của em”.
-Phù.
Nhìn tiểu hồ ly đã bắt đầu di chuyển ra khỏi khu rừng, Vô Thường thở dài rồi quay lưng lại, nhìn chằm chằm vào những thứ tồn tại phía trước, xung quanh Mộng Hiu Yêu Thảo.
Trước mặt Vô Thường khoảng 20m là một mảnh đất nâu ẩm ướt tuy ở trong rừng nhưng lại khá bằng phẳng, ít cỏ và cây thấp. Nằm mọc trên mảnh đất nâu này là mười loại dược thảo tỏa ra năng lượng mạnh mẽ, một thanh kiếm không có khí tức còn nguyên trong vỏ cắm dưới đất trông khá cổ xưa, và một quái nhân nhắm mắt vô cùng khủng bố đang ngồi xếp bằng trên đất, ngoài ra đã chẳng còn thứ gì đáng chú ý cả.