Chương 133: Tổ tiên nhân tộc (2)

Vào thời điểm khi mười người tổ tiên đầu tiên của Nhân tộc ra đời, khắp vũ trụ mênh mông dường như chỉ có mười người họ là có linh trí, còn lại chỉ là những động vật, yêu thú nhỏ, hung thú vô tri tồn tại cùng chung.


Vào lúc đó, mười người mặc dù có sức mạnh khủng hoảng vạn vật nhưng linh trí họ vẫn chưa được cao, tư duy còn rất đơn giản, mù mịt, thế nên họ chỉ sum vầy nhìn nhau trong im lặng và bày tỏ kính lễ qua lại trên mặt biển lớn, nhất là sự cung kính của tám người nằm trong trứng nước trong suốt với hai người nam nữ được khai sinh từ hai quả trứng nước màu vàng kim.


Thế rồi sự im lặng cũng không duy trì được lâu khi mà sự phát triển về nhận thức của mười người là vô cùng nhanh, nhanh đến mức chóng mặt, đặc biệt là đôi nam nữ trong trứng nước màu vàng kim. Họ từ lúc đoàn tụ nhau thì chỉ mất ba ngày, tất cả đều đã nói chuyện, mất bảy ngày, tất cả đều đã thân thiết với nhau.


Lúc này, nguyên bản vốn là tám người kia đã dự định gọi nam tử và nữ tử trong trứng vàng kim là chúa tể và nữ vương, tuy nhiên khi họ còn chựa kịp mở lời thì nam tử đã nhìn họ bằng một nụ cười ôn nhu bảo rằng “những đứa em trai, em gái của ta, ta rất yêu các ngươi”. Từ đó, Nhất đại, Nhị tỷ, Tam ca, Tứ muội, Ngũ muội, Lục đệ, Thất muội, Bát đệ, Cửu đệ, Thập muội liền ra đời.


-Tiếp đó lại qua thêm một năm ngắn ngủi, chúng ta dường như đã biết tất cả mọi thứ, dù là trên trời, dưới đất hay trong lòng đại dương. Kể cả sức mạnh riêng biệt tiềm ẩn bên trong từng người chúng ta.


-Triển nhi, như lúc đầu ta từng nói với ngươi, chúng ta ngay từ khi sinh ra đều đã có sức mạnh của Giới Chủ, nhưng đó không phải là sức mạnh duy nhất, chúng ta mỗi người còn có một sức mạnh riêng biệt. Nó bao gồm…
Thập muội với sức mạnh Bùa ngãi, nguyền rủa.
Cửu đệ với sức mạnh Ấn pháp.


available on google playdownload on app store


Bát đệ với sức mạnh Đồ đằng.
Thất muội với sức mạnh Trận pháp.
Lục đệ với sức mạnh Phù lục.
Ngũ muội với sức mạnh Luyện đan, luyện dược.
Tứ muội với sức mạnh Luyện khí, chế đồ.
Tam với sức mạnh nghiêng về Hồn lực.
Nhị tỷ với sức mạnh vạn thuộc tính.


Lão Đại hay ngài hoặc chúa tể với sức mạnh Tinh thần chi lực.


-Thì ra là như vậy, bảo sao khi đệ tử học tập về Hồn lực, sư tôn người cái gì cũng biết, cũng chỉ bảo tường tận được cho đệ tử từ căn bản đến phức tạp. Hóa ra sư tôn là vị tổ tiên đã nắm giữ tất cả về kiến thức Hồn lực.


Nghe đến đây, Triển lập tức hiểu ra vì sao cái gì sư tôn cũng chỉ am hiểu sơ sơ, còn riêng những thứ về Hồn như công kích linh hồn, phong ấn hồn, luyện hồn, diệt hồn, hồi sinh,… thì lại vô cùng am hiểu.
Tam thấy Triển biểu lộ cũng lập tức cười nhẹ, lắc đầu nói.


-Không, những thứ mà ta dạy ngươi thật ra cũng chỉ là kiến thức mà thôi, còn thứ sức mạnh mà ta đang nói chính là khả năng cho phép và tước đoạt năng lực…


Bình sinh khi một con người thuộc tầng lớp tu luyện giả được sinh ra, khả năng luyện đan, trận phù, bùa chú,… đều được sợi xích trong họ quyết định bằng việc có ít nhất một sợi kết nối với mảnh không gian đó hay không, mà nói một cách ví von hơn là được lão thiên quyết định. Tuy nhiên, mười vị tổ tiên của Nhân tộc lại có năng lực cho khả năng luyện đan, chế phù, trận pháp,… lên những người không có hoặc lấy đi khả năng luyện đan, chế phù, trận pháp đó của những người đã có. Đó mới chân chính là sức mạnh kinh hãi của họ.


-…


Nghe được năng lực tuyệt thế này của mười vị tổ tiên Nhân tộc, Triển lặng người, cả tâm trí đều có một cảm giác không hề chân thật, nhưng lại pha thêm cảm giác rất chân thật, hai cảm giác này cứ hỗn loạn lên trong đầu hắn khiến hắn đứng người, dừng mắt to nhìn sư tôn như là không tin vào lỗ tai của mình đã nghe thấy những gì.


“Cho và lấy đi năng lực trận pháp, luyện đan, phù lục,… vậy chẳng khác nào là Thiên Địa rồi? Mười người này nếu mà hợp lại một chỗ thì trên đời ai còn có thể làm đối thủ, nhất là Nhị tỷ với vạn thuộc tính, một niệm liền đã lấy hết sức mạnh Tâm Đan, ai còn lực để đánh với người?”


Đối diện Triển, Tam cũng không quan trọng vẻ mặt của đồ đệ ra sao, hắn lại tiếp tục kể câu truyện của bản thân.


-Chúng ta khi ấy biết được thế giới rộng lớn, vũ trụ mênh mông nên đều tách ra, mỗi người một hướng chu du ngoài tinh không và hẹn đúng vạn năm sau quay trở lại hành tinh quê hưởng để gặp mặt, nói cho nhau biết những điều thú vị chúng ta gặp trên đường.


-Thế rồi câu chuyện bi thương nhất của chúng ta cũng bắt đầu từ đây, khi mà vào vạn năm sau như lời hứa, mười một người chúng ta đoàn tụ.
-Mười một? Sư tôn, không phải chỉ có mười người sao?
Nghe điều kỳ lạ trong lời nói của Tam, Triển vội hỏi sư tôn.


Tam chợt có chút hòa niệm ưu buồn mà quay về quá khứ trong đầu để kể tiếp sự tình cho đồ đệ.


-Mười một người đó là vì khi ngài ấy quay về thì không phải chỉ một mình, bên cạnh ngài ấy, tay trong tay vui cười với ngài ấy là một nữ nhân tên gọi Nữ Oa, một sinh linh giống hệt như mười người chúng ta nhưng nàng ta chào đời ở một tinh cầu khác, một tinh cầu mà chỉ có duy nhất ngài ấy mới biết vì họ quen nhau cũng là ở đó.


-Ban đầu khi nhìn thấy nàng chúng ta ai cũng đều rất bất ngờ, trước tiên dĩ nhiên vẫn là mỹ mạo nhất thế từ cổ chí kim, không một ai có thể sánh bằng nàng dù là lúc này, tương lai hay mãi về sau, thứ hai đó là năng lực tạo vật bằng sinh mệnh lực vô cùng đặc dị của nàng. Đến đây chắc ngươi cũng đã đoán được, lứa nhân tộc đầu tiên vì đâu mà hình thành.


-Sư tôn, có phải là do vị Nữ Oa này tạo thành?
Triển nhanh trí nói.
-Không sai.
Tam gật đầu khẳng định, sau đó hắn lại nối tiếp câu chuyện.


-Nữ Oa, vợ của ngài ấy sau một đoạn thời gian sống chung với chúng ta đã tạo nên một nghìn người gồm năm trăm nam và năm trăm nữ dựa theo khuôn mẫu nhân dạng có chút điều chỉnh dung mạo của chính mười một người chúng ta, và đã được chúng ta nhiệt liệt tán thành vì quả thật khi ấy, chúng ta rất, rất cô đơn và buồn chán. Còn vật liệu tạo thành lứa nhân tộc đầu tiên là đất sét, nước và lá cỏ.


-Khi đó, chúng ta bắt đầu có một cuộc sống hạnh phúc…
Ngay lúc này, Tam bỗng cười ha hả một cách mỉa mai nói.
-Bất quá, ngoại trừ một ngàn người được tạo ra có hạnh phúc thật, tất cả mười người chúng ta chỉ là đang cố duy trì một cái hạnh phúc ảo mà thôi.


Triển nghe thế liền cũng cảm nhận được một chuyện gì đó buồn bã, gây mất đoàn kết giữa mười vị tổ tiên đang sắp xảy ra trong câu chuyện của sư tôn.
Bên cạnh, Tam dùng ánh mắt muộn phiền và có lỗi lại nói.


-Nữ Oa, nàng ấy là một người ngây thơ, trong sáng, hiền lành, tốt bụng, dễ thương,… nàng ấy là một người nữ nhân toàn mỹ nhất trên đời, xinh đẹp nhất trên đời, những nụ cười của nàng ấy, những âm thanh dịu dàng của nàng ấy….thế nên, Triển nhi à, ta, sư tôn ngươi…


-Người đã yêu nàng, yêu vợ của ngài ấy phải chứ?! Sư tôn, Triển nhi đã hiểu rồi.
Cầm bàn tay run run lên vì nỗi xấu hổ “yêu vợ của anh trai” của sư tôn, Triển an ủi Tam.
-Vả lại chuyện đó đã qua lâu, mong người đừng nghĩ ngợi về nó thêm nữa.


-Triển nhi, sư tôn rất muốn như ngươi nói, nhưng mà thật sự không thể làm được, đến bây giờ ta cũng chỉ cố gắng chôn chặc ở trong đáy lòng của ta mà thôi. Bất quá điều này không quan trọng.
Thu hồi lại điệu bộ tội lỗi, Tam chợt dùng vẻ mặt tức giận, tự trách bản thân kịch liệt nói.


-Điều quan trọng ở đây chính là ngay cả Lục đệ, Thất đệ và Cửu đệ cũng giống như ta, bốn ngưới đều ch.ết mê ch.ết mệt vợ của ngài ấy. Thậm chí chỉ là vài giờ mà không nhìn được nàng, chúng ta đều vô cùng khó chịu trong lòng, đứng ngồi không yên, luôn tìm cớ để qua nhà của ngài ấy chơi, mục đích chủ yếu đơn nhiên là được nhìn thấy nàng ấy, được thấy nụ cười của nàng ấy, được uống trà do nàng ấy pha.


-ch.ết tiệt, đáng giận nhất là ngay cả lúc đêm khuya chúng ta cũng phá quấy, lấy cớ bàn chuyện đại sự, khám phá tinh không tương lai để làm phiền ngài ấy đang say giấc bên cạnh hồng nhan.
-Sư tôn, vậy ngài ấy có biết không?


Triển lúc này như bị lôi cuốn vào câu chuyện đại nghịch bất đạo của sư tôn nên bỗng dưng hỏi một câu rất ngu ngốc.
-Biết chứ, ngài ấy dĩ nhiên là biết, còn là biết ngay từ lúc đầu. Thế nhưng…
Tam chuyển ánh mắt đau đớn khi nhớ lại cảnh tượng dịu dàng ấy mà nói.


-Ngài ấy vẫn chấp nhận, ngài ấy vẫn vui vẻ, ngài ấy vẫn chịu khó thức đêm bàn chuyện cho đến một ngày…


Nói đến đoạn này, Tam bỗng nghiến mạnh răng đến ra máu miệng, hai bàn tay nắm chắc lại khiến ngón tay đâm mạnh vào lòng bàn tay khiến chúng ứa máu, cả cơ thể đề căng cứng, gồng lực và run lên bần bật trong sự phẫn nộ chính bản thân.


-Một ngày đó ta vẫn còn nhớ như in, cái ngày mà ngài ấy đã chờ sẵn chúng ta trước sân và quỳ lạy ngay trong đêm chỉ với một lời cầu xin ôn nhu “các em có thể cùng anh đi đến một chỗ khác bàn chuyện được không? Muội ấy hôm nay rất mệt, anh muốn muội ấy ngủ ngon được một giấc, làm ơn, anh cầu xin các em”.


-Từng lời, từng chữ, từng hành động lúc đó của ngài ấy như là một mũi dao sâu xé vào trái tim của bốn tên đốn mạt chúng ta khi ấy, đánh thức lý trí còn đang ngu ngơ, ảo tưởng của chúng ta tỉnh dậy.
Hơi thả lỏng một chút, Tam lại nói.


-Kể từ đó, chúng ta đã không còn dám vác mặt đến làm phiền vợ chồng ngài ấy, thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa chúng ta đã mất đi tình yêu sâu đậm với Nữ Oa, xa nàng chỉ càng khiến chúng ta càng thêm nhớ nhung da diết. Và để khắc phục điều đó, bốn người chúng ta đã chủ động rời bỏ hành tinh, bỏ đi sự chung sống với anh chị em mà đến những tinh cầu lân cận cự ngụ.


-Hằng ngày, cứ mỗi lần bốn người chúng ta nhớ về nàng đến mức không chịu được thì có kẻ liên tục đào đất trồng cây để dùng công việc lấn áp lý trí, người thì nhảy xuống dung nham nóng đỏ bơi lội hay đến những bụi cây gai để dùng đau đớn quên đi, người thì tự dùng xiềng xích nhốt bản thân trong phòng, mỗi ngày đều nghe tiếng kêu gào thảm thiết vọng ra, người thì liên tục đập đầu vào khúc gỗ tạo ra những tiếng “bình bịch, bình bịch” liên hồi để bào mòn gúc gỗ, trấn tĩnh tâm tình. Bất quá, khi chúng ta cứ ngỡ cái cảm giác đau đớn, bất lực kéo dài đến vô vàng năm tháng thì ngài ấy bỗng tìm đến chúng ta.


-Triển nhi, ngươi có biết ngài ấy vì sao lại lặng lội đường xa đến tận nơi ở của chúng ta để tìm gặp chúng ta hay không?


Tam bất chợt hỏi Triển trong khi Triển đang dần có chút gì đó bị đồng cảm với tinh yêu sâu đậm của bốn vị tổ tiên mặc dù hắn chưa yêu lần nào, nhưng thứ cảm xúc có thể khiến người điên cuồng tự hành hạ bản thân để quên đi, Triển vẫn hiểu được. Có lẽ, nó cũng giống như cái cảm xúc khi hắn đủ lớn và nghe sư tôn bảo rằng, cha mẹ sau khi sinh ra hắn đã nhẫn tâm bỏ hắn vào rừng chỉ vì hắn là thành phẩm của một cuộc gian tình.


Thế nên khi bất ngờ bị hởi một câu không thể biết, Triển thành thật trả lời.
-Nếu ngài ấy đã lặng lội đường xa như vậy, chắc là ngài ấy có chuyện cần nói hoặc có việc quan trọng cần bàn với bốn người sư tôn?


-Đúng, đúng là ngài ấy có chuyện vô cùng hết sức quan trọng cần bàn với chúng ta, nhưng chỉ không ngờ là…


Nhớ lại ký ức khó quên nhất trong cuộc đời Tam, hắn lau vết máu, khóe mắt lại chợt chảy nhẹ xuống hai hàng nước mắt mà khóc ngay trước mặt đệ tử, bất chấp mất đi hình tượng sư tôn vĩ đại đã từng có vì hình ảnh đó là quá mức quý trọng, là quá mức cảm động lòng người.


-Ngài ấy đến tìm chúng ta là bởi ngày ấy không biết đã khó nhọc mưu kế như thế nào mà đã lừa được Nữ Oa, khiến nàng ta tạo ra bốn sinh mệnh hoàn toàn y hệt nàng, rồi đem đến tặng chúng ta mỗi người một Nữ Oa hằng mơ ước.


-Triển nhi, ngươi không biết được đâu, cái cảm giác mà có trong tay người mình hằng ao ước tử lâu, thầm thương trộm nhớ, mặc dù nó chỉ là một sinh linh có dáng hình giống nàng thôi cũng đã khiến bốn người chúng ta mừng rỡ đến ch.ết lên ch.ết xuống. Trong lòng ai cũng là quỳ lạy như một tên điên trước mặt ngài ấy để cảm tạ. Và nếu như ngài ấy không vội hiền hòa đỡ chứng ta lên, có lẽ tinh cầu đã bị những cú đập đầu đầy điên rồ phá nát.


Bản thân Triển nghe đến đây cũng chỉ là có cảm động với tình cảm và sự rộng lượng của ngài ấy đối với ba người em trai yêu say đắm cô vợ của mình. Tuy nhiên hắn lại không biết một điều rằng, nam nhân trên đời này ai lại có đủ can đảm để nhìn một người y hệt vợ mình, đã thế còn là tự tay cống hiến cho nam nhân khác để họ ôm ấp, hưởng thụ?


Vị “ngài ấy” có thể quyết tâm làm đến điều này cũng đã đủ hiểu được, hắn yêu thương những đứa em trai mình đến như thế nào, cao cả bao nhiêu.






Truyện liên quan