Chương 98
Quý bà mặt giễu cợt nhìn Vương Nhất đang im lặng, rồi lại nhìn sang cô Lý: “Chuyện này nếu không cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng, chúng tôi sẽ dừng tài trợ nhà trẻ, bên nào nặng bên nào nhẹ, cô hẳn biết chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên…cô Bạch, ngài là khách hàng lớn, là quý nhân của trường chúng tôi.” Cô Lý chẳng cần suy nghĩ cười nịnh nọt.
Vương Tử Lam cảm nhận được cục diện không đúng, nơm nớp kéo kéo tay áo Vương Nhất: “Ba, có cần gọi mẹ đến không…”
Mẹ thường nói với cô bé, ở nhà trẻ đừng nói chuyện mẹ là tổng giám đốc Lệ Tinh, như vậy sẽ gây ra hành vi lệch lạc.
Những hành vi lệch lạc này chính là phân biệt giàu nghèo, dẫn tới kéo bè kết phái.
Dù nói nhà trẻ còn bé, nhưng trẻ con đã có phương thức suy nghĩ của riêng mình, biết muốn chơi với con nhà giàu, Vương Tử Lam cũng rất ngoan, trước nay chưa từng nói mẹ mình là ai.
“Không cần, mẹ đang họp, đừng quấy rầy mẹ.”
Vương Nhất yêu chiều xoa đầu Vương Tử Lam, sắc mặt bỗng biến đổi, khẽ gạt mở tóc cô bé, chỉ thấy da đầu sưng to một cục, mơ hồ xuất hiện máu bầm.
Bị Vương Nhất đụng vào, Vương Tử Lam lập tức hét to “úi da” một tiếng.
“Sao vậy con?” Vương Nhất trầm giọng hỏi.
“Con bị ba Bạch Tiểu Bảo đánh…” Vương Tử Lam xoa đầu, tủi thân nói.
Soạt —
Giờ phút này, toàn thân Vương Nhất đều trở nên sát khí đằng đằng, ánh mắt âm lãnh nhìn sang ba Bạch Tiểu Bảo: “Ông đánh con gái tôi?”
“Kích động thôi, kích động thôi …”
Sắc mặt ba Bạch Tiểu Bảo khẽ thay đổi, nhưng vẫn có chút khinh thường nói.
“Vậy sao…”
Vương Nhất gật đầu, chợt giơ chân, hung hăng đạp về phía bụng ông ta.
Ầm!
Chỉ nghe vang một tiếng thật to, ba Bạch Tiểu Bảo cả người lẫn ghế đều bị đá ngã xuống đất.
Vương Nhất từ tốn thu chân, nhàn nhạt nói: “Tôi cũng kích động thôi.”
“Soạt —”
Cả văn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có từng tiếng hít vào khí lạnh.
Tất cả mọi người đều trợn to mắt, kinh hãi nhìn Vương Nhất sắc mặt lạnh lẽo, sợ đến không dám cả thở mạnh.
Ba Bạch Tiểu Bảo cao to một mét tám lăm, chỉ tùy tiện đứng đó thôi đã có sức uy hϊế͙p͙ rất lớn, lại bị Vương Nhất một chân đá thật xa như quả bóng.
Dọc đường đụng phải không ít bàn ghế gỗ, cả văn phòng vô cùng hỗn độn, lộn xôn.
Bạch Tiểu Bảo há hốc miệng có thể nhét vừa hai quả trứng gà, cú đá này định sẵn để lại kích thích thị giác cực lớn cho cậu ta.
“Đau ch.ết mất —”
Lúc này, tiếng kêu gào truyền tới, ba Bạch Tiểu Bảo mắng nhiếc bò dậy, bỗng cảm thấy đau đầu.