Chương 11: Con tin !
Bên ngoài hai tên đàn em kéo vào một người bị thương đầy người, trên đầu thì bị che bởi một túi vải đen nên không thể nhận diện.
" ác người có ý gì?" Thượng Quan Tử Quỳnh nhìn người bị đánh sau đó nhìn Quảng Hinh lạnh giọng hỏi.
"Sao lại che mặt rồi? Như vậy làm sao chúng ta xinh đẹp của chúng ta nhận diện được!" Quảng Hinh nhìn đàn em cười nói.
Hai tên đàn em gỡ túi vải che mặt ra là một thanh niên hai mươi bốn tuổi là cấp dưới của Thượng Quan Tử Quỳnh - trung uý Hác Triện.
"A Triện/tiểu Triện!" Thượng Quan Băng Nguyệt và Thượng Quan Tử Quỳnh ngạc nhiên nhìn Hác Triện bị dán kín miệng bằng miếng keo dán. Thượng Quan Băng Nguyệt nhỏ tuổi hơn nên gọi là A Triện hoặc anh Triện, bởi vì Thượng Quan Băng Nguyệt thường tới đội hình cảnh gặp anh họ và thượng Quan Tử Quỳnh nên đối với người trong đội Thượng Quan Băng Nguyệt rất thân thiết.
"Ưm ưm ưm ưm ưm...!" Hác Triện định nói gì đó nhưng vì bị dán kín miệng nên không nói được.
"Các người muốn gì? Thả người ra!" Thượng Quan Tử Quỳnh lạnh giọng nhìn Quảng Hinh nói, súng trong tay vẫn chĩa về Quảng Hinh.
"Trung tá xinh đẹp đừng nóng lòng. Nếu không muốn cấp dưới chịu khổ." Quảng Hinh nói xong quay lại đấm vào bụng Hác Triện một cái.
"A Triện! Tên đáng ghét, có giỏi thì thả người a!" Thượng Quan Băng Nguyệt tức giận định chạy lại chỗ họ nhưng bị Thượng Quan Thái Hà giữ lại.
"A! Tiểu Idol Angely Nguyệt cũng ở đây sao? Thật hân hạnh hân hạnh." Quảng Hinh nhìn Thượng Quan Băng Nguyệt cười.
Thượng Quan Băng Nguyệt thấy chán ghét nên trốn sau lưng Thượng Quan Thái Hà.