Chương 23: Tình yêu và sự thật
Tôi lại tiếp tục cuộc sống phởn phơ với cặp chân ngắn và đôi mắt híp tịp của mình, dù có hơi cô đơn một tẹo nhưng tối vẫn không thấy thế là buồn. Từ bé, tôi đã học được cách tự hài lòng với những gì bản thân mình có, tôi chưa từng cảm thấy ghen tị với bất kỳ cô gái xinh đẹp nào. Đơn giản vì, tôi luôn nghĩ, tôi xinh đẹp không thua kém gì họ... Đấy, vũ khí lớn nhất của phụ nữ không phải là nhan sắc mà là sự tự tin, các bạn hãy luôn nhớ điều đó nhé.
Mẹ tôi ngày càng trầm lặng, sếp Tam Mao cũng thế, chỉ có điều, thi thoảng tôi cũng bắt gặp ông ấy nhìn trộm mình. Nhưng, không sao, tôi nghĩ vì yêu mẹ tôi quá nên chú ấy mời lén nhìn ®Ó thăm dò thái độ của tôi mà thôi. Tôi thì mong họ thành đôi ch.ết đi được, như thế, nghiễm nhiên tôi trở thành “cô chủ nhỏ” của công ty này, đến lúc đó tôi sẽ không phải vò đầu bứt tai mỗi khi phải bịa ra những lá thư lâm li bi đát đòi tăng lương nữa. Ôi, nếu điều đó xảy ra thật thì tôi quả là người may mắn nhất thế gian này. Nhưng, các bạn đừng vội tưởng tôi tham tiền đến mức “gả” mẹ cho sếp nhé, còn một lý do rất sâu xa khác là tôi muốn mẹ có một chỗ dựa đúng nghĩa sau bao nhiêu năm lăn lộn nuôi tôi. Và nếu nói rằng, tôi không khao khát có một người bố thì đó là nói dối, tôi vẫn mơ mình thấy bố hằng đêm. Tôi đã từng lén lục tung phòng mẹ tôi để cố tìm một chút gì còn sót lại về người bố bỏ rơi mình, nhưng tuyệt nhiên không hề có. Vì thế, tôi lại tưởng tượng ra khuôn mặt bố trong giấc mơ. Hồi đầu, khi cơn sốt hoạt hình Nhật Bản tràn sang, tôi thường nghĩ bố mình chắc phải đẹp trai như anh Tuxedo mặt nạ chuyên dùng hoa hồng cứu người đẹp. Còn khi lớn hơn chút nữa, làn sóng phim Hàn Quốc dậy lên, tôi nghĩ chắc bố mình phải đẹp trai cỡ anh Jang Dong Gun chứ chẳng vừa đâu. Dần dần, lớn lên, hình ảnh về người bố đã không còn mơ mộng như trước nữa, nó mờ dần với những lo toan thường nhật và tôi không cảm thấy phiền não gì về điều đó. Mẹ tôi, dường như có cảm giác nợ tôi một mái ấm đầy đủ, nhưng mẹ không hề biết rằng tôi luôn tự hào về mái ấm chỉ có một nửa của mình, tôi ngưỡng mộ mẹ, và đương nhiên, tôi cũng luôn ngượng mộ chính mình!!!
Từ hồi chuyển sang tình trạng cô đơn, tôi càng được Hăng-rô Nguyễn “chăm sóc” tận tình hơn. Chỉ có điều, sự quan tâm của anh ta đôi khi vụng về quá khiến tôi không ít lần ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nói thật, xét về một khía cạnh nào đó, thì tôi thấy Hăng-rô là một chàng trai dễ thương và chân thành. Nhưng, xét về nhan sắc thì...Trời ơi! Ch¼ng lẽ, giai đẹp xung quanh tôi đã... tuyệt chủng hết rồi? Chẳng nhẽ ông trời nhất định phải se duyên cho tôi và Hăng-rô Nguyễn sao? Nhiều khi, tôi nhíu mày đến rách cả trán mà vẫn không thể tìm ra nét đáng yêu nào trên khuôn mặt toàn răng đó! Nếu quả thật, toi phải lấy một người như thế này, chắc lá số của tôi đã bị ông trời bôi nhọ nồi lên rồi!!!
Một lần, gặp Hăng-rô trong thang máy, tôi cố gắng nói với anh ta rằng, anh hãy đi tìm người khác đi, tôi thực sự không xứng đáng với anh, tôi xấu, tôi mắt híp, tôi khó tính và chân tôi lại ngắn nữa. Đấy, lần đầu tiên trong đời tôi tự dìm hàng mình đến thế rồi mà lão Hăng-rô vẫn chìa răng ra lạnh lùng lắc đầu.
“Không, tôi không bỏ cuộc đâu.”
Thế là hết, nói nát nước nát cái rồi mà không đâu vào đâu là sao? Không những thế, Hăng-rô còn an ủi tôi một câu, mà dù sau này có ch.ết đi sống lại khoảng mười lần nữa thì tôi sẽ không bao giờ quên. Hăng-rô nói.
“Thực ra, chân cô có ngắn lắm đâu, chỉ thua cặp chân một mét hai của siêu mẫu Thanh Hằng khoảng tầm hơn hai mươi phân chứ mấy.”
Trời đất quỷ thần ơi, đấy là chân tôi còn tính cả phần eo nữa mới được 89 phân đấy, chớ mà đo nguyên chân như Thanh Hằng chắc tôi chỉ chưa tròn tám chục thôi đâu. Hăng-rô Nguyễn an ủi như thế thì khác nào sỉ nhục tôi Khỏi phải nói, nghe xong câu đấy, tôi hằm hằm lao đi, Hăng-rô Nguyễn vất vả chạy theo giải thích nhưng tôi không thèm nghe. Một khi, mặt tôi đã chuyển sang màu tím của khoai môn rồi thì anh có nói thêm điều gì cũng vô ích thôi.
Buổi trưa, Cục Kẹo tự nhiên gọi điện mời tôi đi ăn. Dù có băn khoăn vì lý do gặp gỡ này, nhưng cứ thấy nhắc đến ăn là mắt tôi lại sáng rực như đèn ô tô. Ồ chắc ch¼ng có gì đâu, nàng ta chỉ cảm ơn mình đã đưa Hoành Tá Tràng đến cạnh nàng ấy thôi. Nghĩ thế, nên tôi rộn ràng phi đến. Cục Kẹo hỏi thăm tôi liên tiếp, cô ấy cứ làm như tôi vừa mới bay từ sao kim về ấy. Cục Kẹo nhìn tôi chăm chú rồi hỏi.
“Chị đã hết buồn chưa?”
Tôi hơi sững người vì sự quan tâm của Cục Kẹo, tôi nói.
“Buồn gì nữa?”
“Chẳng phải chị chia tay người yêu, rồi anh ấy đi Singapore mà không hề níu kéo còn gì.”
Tôi bật cười, Cục Kẹo ơi là Cục Kẹo, chẳng ai sống mãi trong nỗi buồn được, mới một tí ti thế thôi mà mất cả cuộc đời tươi đẹp phía trước để khóc than thì liệu có phí phạm quá không? Cục Kẹo nắm tay tôi, mắt Cục Kẹo lúc đó thật lạ, vừa buồn vừa vui. Nói thật, tôi mà là con trai, chắc chắn tôi sẽ tình nguyện ngã vào đó, dù có ch.ết đuối ngàn lần cũng cam lòng. Cục Kẹo nhìn th¼ng vào mắt tôi.
“Chị, chị thật là dũng cảm... không giống em...”
Tôi vội vàng ngắt lời.
“Chuyện qua rồi, em giờ cũng khác rồi, đừng nghĩ nhiều.”
“Cám ơn chị vì đã giúp em hiểu ra nhiều điều, em sẽ mạnh mẽ, sẽ học cách yêu thương bản thân mình hơn.”
Tôi mỉm cười, trời ơi, chưa bao giờ tôi thấy tâm trạng mình sến rện đến thế. Tôi lảng sang hỏi thăm Hoành Tá Tràng, Cục Kẹo mỉm cười, “Anh ấy rất tốt...”.
Tôi cũng cười, nhưng có gì đó nhói lòng quá.... Cục Kẹo chào tôi về mà vẫn có gì đó thật lạ, cô bé định nói điều gì rồi lại thôi. Cục Kẹo đi rồi, tôi mới thở dài ngao ngán, trời ạ, sao mọi người xung quanh tôi, ai cũng tỏ ra bí hiểm đến thể nhỉ Sống mà phải gánh một bí mật nào đó, chắc hẳn họ sẽ cảm thấy nặng nề lắm. Còn tôi, sao đời tôi lại cứ... nhẹ tênh thế này nhỉ?
Sau cuộc nói chuyện với Cục Kẹo, tôi vẫn còn nhăn hết cả trán để nghĩ xem thực ra, những biểu hiện đó là gì? Nhưng đành chịu. Ngay cả mẹ tôi, ở cạnh tôi bao nhiêu năm qua mà tôi còn không đoán nổi hành động của bà, thì Cục Kẹo đã là gì đâu.
Nhưng rồi, chính mẹ tôi đã quyết định phá vỡ những bí mật mà từ lâu bà cất giấu trong lòng. Tôi biết, để có được ngày ngồi đối mặt với tôi, kể cho tôi nghe câu chuyện quá khứ đau buồn của mình, chắc hẳn bà đã suy nghĩ nhiều lắm. Sự thật dần được hé lộ và trái tim tươi vui của tôi tưởng chừng như gục xuống, một sự thật quá lớn lao, quá đỗi bàng hoàng trong cuộc đời tôi.
Mẹ ngồi trước mặt tôi, mẹ nhìn tôi, vẻ lo lắng và đau khổ hằn lên trên mặt mẹ. Tôi cố gắng trấn an mẹ, nhưng thực chất, tôi cũng đang cố trấn an mình, bởi mẹ tôi chưa từng có biểu hiện như thế. Tôi vỗ vỗ vào bàn tay gầy xanh của mẹ để an ủi.
“Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy? Mẹ nói với con đi, dù thế nào mẹ vẫn còn có con mà.”
Lạy chúa! Thực sự lúc ấy tôi nghĩ đến tình huống xấu nhất là mẹ tôi mắc một căn bệnh nan y nào đó, vì sau rất nhiều lần sâu chuỗi lại câu chuyện của mẹ và sếp Tam Mao, tôi nghĩ chỉ có khả năng đó là cao nhất thôi. Vậy nên, dù thế nào, tôi vẫn phải tỏ ra mình can đảm để nếu thực sự có chuyện đó, mẹ sẽ tin tưởng rằng mẹ vẫn còn có tôi để dựa vào. Mẹ khóc, tôi cố ngăn nước mắt mình lại.
“Mẹ, mẹ nói đi mẹ!”
Mẹ nhìn xuống, tôi thấy tay mẹ hơi run.
“Chuyện là... bố... bố... con tìm con...?”
Hả? tôi đờ người! Trong thoáng chốc, tôi không thể gọi tên cảm xúc của mình, rất lâu sau tôi đã định thần lại, tôi dồn dập hỏi mẹ.
“Thật hả mẹ? Ông ấy đang ở đâu?”
Mẹ tôi òa khóc. Mẹ liên tục nói xin lỗi và lau nước mắt, mẹ như chìm vào ký ức khi kể lại với tôi bí mật mà bà đã giấu kín suốt hơn hai mươi năm qua.
“Hồi đó, mẹ lấy chồng, một người chồng hào hoa và tài giỏi, ai cũng mừng ẹ...vậy mà!”
Tôi ôm mẹ vào lòng, lần đầu tiên trong đời, tôi nghĩ rằng mình đã lớn, ba cái chuyện này có gì đâu mà sốc, mình đã đủ cứng cỏi để mẹ tin tưởng và bảo mẹ khi cần thiết (Gớm, cứ như ai đó định ăn thịt mẹ tôi vậy). Mẹ tôi nức nở.
“Khi... ông ấy bỏ đi với người khác trước... Mẹ đã đau khổ quá... tuyệt vọng quá... nên mẹ gọi điện cho người đó, mẹ đã uống... say... người đó cũng say... và...mẹ... mẹ... đã có... con... sau đêm đó.”
Tôi bàng hoàng buông mẹ ra, nghĩa là sao? Nghĩa là tôi không phải con người đàn ông mẹ thù hận? Tôi là đứa con được sinh ra từ lầm lỡ của mẹ? Tôi choáng đứng dậy, mẹ tôi nhìn theo tôi nước mắt chảy dài. Mẹ nói, thực sự, người đó không hề biết gì về sự tồn tại của con, sau đêm đó, mẹ đã lên vùng núi sinh sống cùng dì của mẹ, cũng ở đó, mẹ mới phát hiện ra mình đã mang thai. Mẹ cắt đứt cuộc sống bên ngoài cho đến khi sinh tôi và khi tôi tròn hai tuổi mẹ mới quay lại thành phố... Người đàn ông đó, sau rất nhiều lần đi tìm mẹ tôi nhưng thất bại rồi ông được cử đi Nga học. Ông khăn gói lên đường mà không hề biết về sự có mặt của tôi trên đời. Đúng rồi, ông ấy làm gì biết rằng mình có con mà đi tìm tôi? Vậy là tôi đã trách nhầm ông ấy rồi. Nhưng... ông ấy... ông ấy là..ai? Mẹ tôi thảng thốt nhìn tôi, nhìn vào ánh mắt mẹ, tôi đã kịp nhận ra điều đó, dù gì, tôi vẫn là một đứa thông minh mà... Tôi loạng choạng bước ra ngoài. Mẹ tôi hớt hải chạy theo hỏi.
“Con đi đâu, mẹ xin lỗi, mẹ quá ích kỷ, đáng lẽ mẹ phải cho con biết sớm hơn.”
Tôi đã không còn nghe thấy gì nữa, tôi vụt chạy đi. Trong lòng tôi là sự vui mừng hay thất vọng? Là nỗi buồn hay hạnh phúc? Chính tôi còn không thể phân định nổi.
Tôi đờ đẫn bước vào văn phòng công ty và đứng im trước cửa phòng sếp Tam Mao, dù nhiều lúc định bước vào nhưng có gì đó níu chân tôi lại. Tôi thừa biết, giờ này ông ấy vẫn còn ở đây, điện vẫn sáng và tiếng điều hòa vẫn chạy. Bất giác, tôi giật mình vì tiếng chuông điện thoại trong phòng reo, sếp Tam Mao nghe điện thoại với giọng hốt hoảng rồi chỉ sau đó vài giây, tôi thấy sếp mở cửa lao nhanh ra ngoài. Nhưng... sếp khựng lại khi nhìn tôi... Mặt ông biến sắc, đôi mắt ông đầy nước, ông gọi tôi trìu mến “Phương!”. Tôi nhìn ông, người đàn ông này là bố tôi đấy, người mà tôi suốt ngày chê xấu, người mà tôi nhằng nhẵng đi theo đòi tăng lương, người mà tôi không ngần ngại chút mọi bức xúc trong lòng suốt thời gian qua, ông ấy là bố tôi. Sếp Tam Mao nhìn tôi như chờ đợi một cái ôm thật chặt, nhưng, sự thật này quá sức chịu đựng của tôi. Tôi không biết xử lý như thế nào cho phải. Vì thế, tôi lại một lần nữa vùng chạy, bỏ lại tiếng gọi hốt hoảng của ông ấy sau lưng mình.
Tôi đi vô định trên đường, điện thoại trong túi không ngừng đổ chuông. Lần đầu tiên, nước mắt của nỗi buồn sâu kín và sự hân hoan bất ngờ hòa làm một. Tôi ngồi xuống gốc cây bên đường và gọi điện cho Hoành Tá Tràng. Thật sự, không hiểu tại sao vào giờ phút đó, tôi lại gọi cho anh ta, nhưng chẳng sao, giờ đây tôi cần một người thực sự tỉnh táo, mà Hoành Tá Tràng thì quá tỉnh táo còn gì.
Hoành Tá Tràng đến rất nhanh và cũng như lần trước, anh ta không hề hỏi tại sao tôi khóc, anh ta chỉ ngồi yên lặng cho đến khi tôi không thể khóc thêm được nữa. Tôi nói với anh ta là tôi có bố, tìm thấy bố rồi, nhưng tôi không dám nhận và không biết có nên nhận hay không. Hoành Tá Tràng lau nước mắt cho tôi, rồi nói.
“Tại sao không? Chẳng phải cô vẫn khao khát có bố đó sao?”
“Sao anh biết?”
Tôi rất ngạc nhiên, còn Hoành Tá Tràng thì quá lúng túng.
“Những gì thuộc về cô, tôi đều biết và muốn biết.”