Chương 9: Trung tâm tắm gội

Lúc hai người đi dạo về thì trời cũng đã vào trưa, tầm ba giờ chiều sẽ có xe giao hàng tới. Hôm qua Triệu Bắc Hành đặt mua thêm năm tấn táo, riêng mấy loại trái cây đắt đỏ như anh đào và dâu tây thì anh tạm không nhập nữa. Bởi hai loại này có giá đến cả trăm tệ một kí, mấy siêu thị nhỏ lẻ không nhập hàng về nhiều, chỉ có các trung tâm mua sắm trong nội thành mới cần thôi.


Mấy năm gần đây tốc độ phát triển của miền Bắc tăng lên nhiều thật nhưng so với miền Nam vẫn còn kém lắm. Do lương bình quân đầu người không cao nên mức tiêu thụ cũng kém, đối tượng khách hàng chính vẫn chỉ là lao động phổ thông.


Ba giờ hơn, một chiếc xe đầu kéo chở táo tới. Ban đầu Triệu Bắc Hành chọn chỗ này làm địa điểm kinh doanh cũng vì đường xá thông thuận, ra cửa là đã thấy đường cao tốc, đi hướng nào cũng tiện hết.


Xe kéo lui đến gần cửa nhà kho, Nhị Lương Tử vịn lan can thùng cao hơn hai mét rồi nhảy vọt xuống. Đại Hoa và Thịnh Tử dọn dẹp nhà kho xong xuôi bèn trải thảm chống thấm, bắt đầu công cuộc dỡ hàng mang vào.
Bạch Chỉ ngồi một góc, hai mắt lom lom nhìn Triệu Bắc Hành không rời.


Ui chu choa túi táo này phải hơn năm chục cân đó, ảnh khỏe quá à ~
Bé tí hon trong lòng Bạch Chỉ lại bắt đầu ngập ngụa với mớ bong bóng màu hường.
Tài xế đi dạo vòng quanh trong lúc đợi thanh toán, anh ta mời Bạch Chỉ một điếu thuốc.
Cậu vội xua tay: “Ngại quá tôi không biết hút.”


“Người anh em cũng làm việc ở đây hả?” Tài xế là người Sơn Đông nhưng giọng cũng hườm hườm dân Đông Bắc do mấy năm gần đây hay chạy xe đường dài ở khu vực này.
Bạch Chỉ gật đầu: “Tôi là kế toán.”


available on google playdownload on app store


“Ông chủ Triệu cuối cùng cũng chịu tuyển người rồi. Thế cậu tính xem hóa đơn này hết bao nhiêu, đằng nào cũng đang đợi ông chủ nhà cậu thanh toán.”


Bạch Chỉ liếc nhìn tờ hóa đơn nhập hàng, nửa kí táo giá bảy mươi hai xu, năm tấn tổng cộng là bảy nghìn hai trăm tệ, cộng thêm một nghìn năm trăm sáu mươi tám tệ chi phí vận chuyển các thứ, Bạch Chỉ viết con số cuối cùng là tám nghìn bảy trăm sáu mươi tám tệ lên giấy.


Tài xế xem qua rồi gật gù, kết quả giống y như số mà chủ anh ta đã tính: “Thế này khỏe cả đôi bên, cậu không biết chứ có nhiêu đây số má thôi mà ông chủ Triệu nhà cậu quần cả nửa tiếng mới xong đấy.”


Tính toán lâu hay mau Bạch Chỉ cũng chẳng để tâm lắm, cậu chỉ thấy lạ vì Triệu Bắc Hành không biết chữ mà vẫn có thể tính toán ngon lành, vậy là quá giỏi giang rồi. 


Dỡ hàng xong Triệu Bắc Hành lau mồ hôi bước lại xem giấy tờ rồi vào nhà lấy tiền đưa cho tài xế. Bình thường anh  nhập hàng đều trả bằng tiền mặt lại không thiếu dù chỉ là một xu nên các thương lái đều rất thích làm việc với anh, càng không bao giờ chèo kéo ép hàng. Trái cây được giao tới kho đều tươi ngon và thay mới liên tục nên các siêu thị cũng rất thích nhập hàng từ kho của Triệu Bắc Hành về.


Bận rộn cả buổi trời cũng sập tối, người Triệu Bắc Hành đã ráo mồ hôi nhưng quần áo vẫn cứ dinh dính khó chịu. Vốn anh định đun nước rồi tắm luôn nhưng bỗng nhớ tới Bạch Chỉ. Nghe bảo người miền Nam ở sạch lắm, ngày nào cũng phải tắm. Nhưng khu nhà anh không có chỗ tắm rửa thoải mái nên chắc phải đưa Bạch Chỉ đi ngâm mình ở nhà tắm công cộng thôi.


Nơi thích hợp nhất để bàn chuyện làm ăn ở Đông Bắc không phải là bàn nhậu hay karaoke mà chính là trung tâm tắm gội. Nghe tên có vẻ không được lành mạnh cho lắm nhưng người ta đến đây đúng là chỉ để tắm gội.


Mấy năm gần đây nhà nước càn quét tệ nạn gắt gao, chả ai dại mà chui đầu vào rọ, nhân viên mát xa ở khu tắm gội bây giờ rặt là phái nam.
Ăn cơm xong Triệu Bắc Hành vỗ vai Bạch Chỉ rồi rù rì: “Tiểu Bạch đi tắm không nào?”
Bạch Chỉ: “Tắm hả? Có chứ anh!”


Mấy nay cậu còn chưa gội đầu, ghét trên người chắc cũng đóng thành mảng rồi. 
“Cơm xong rồi anh dẫn cậu vào nội thành đi tắm.”
Bạch Chỉ nuốt miếng cơm, lòng hơi dậy sóng. Tắm rửa thôi mà sao anh Hành ra vẻ bí hiểm quá vậy ta? 


Cậu bỗng nghĩ đến mấy chuyện không được êm đẹp cho lắm. Hồi còn đi làm mỗi lần đàm phán hợp đồng, Bạch Chỉ cũng được dẫn đi ăn nhậu ca hát tắm gội, có lần còn bị dắt đi đấm bóp giác hơi… Dĩ nhiên cậu từ chối thẳng thừng, có lẽ nào anh Hành cũng…


Bạch Chỉ thở dài, xì trây đúng là đáng ghét mà.
Cậu bất đắc dĩ đi thay đồ, cùng Triệu Bắc Hành vào nội thành.


“Trung tâm tắm gội Hồng Lãng Mạn…” Ánh đèn neon mờ mờ chợt lóe, thoạt nhìn thôi cũng thấy đây chẳng phải là nơi đứng đắn gì. Bạch Chỉ đứng im ngoài cửa không muốn vào.
*Chữ “lãng mạn” cũng mang ý phóng túng, sa đọa nên em bé Bạch mới nghĩ xấu cho người ta đó ạ…


“Đi nào, đứng đó lề mề chi đấy.”
Hai bé tí hon trong lòng Bạch Chỉ lại bắt đầu giao chiến, đứa thì khóc huhu bảo rằng không tin vào tình yêu nữa, đứa thì khoanh tay cười khinh khi chế nhạo: Theo đuổi xì trây thì phải nghĩ đến chuyện có ngày sẽ thế này chứ!


Bạch Chỉ cắn răng bước vào, cùng lắm thì cậu gọi taxi về trước thôi.
Vừa bước vào sảnh nhân viên phục vụ đã đưa hai tấm thẻ cho cậu và Triệu Bắc Hành: “078, 079, chào mừng đến với trung tâm tắm gội Hồng Lãng Mạn, mời hai anh vào trong!”


Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ đến những nơi như thế này, có vẻ như trung tâm tắm gội không giống như những gì cậu mường tượng lắm… Trong sảnh không chỉ có cả đàn ông lẫn đàn bà mà còn có mấy em nhỏ chạy lăng quăng khắp nơi.


Ừ thì… dắt con trẻ đến mấy chỗ thế này cũng được hả ta? Dân tình ở đây có vẻ thoái mái quá…


Qua hết sảnh chính, nam nữ chia thành hai khu, Triệu Bắc Hành và Bạch Chỉ vừa bước vào đã có nhân viên dẫn đi đến phòng thay đồ. Trong phòng có rất nhiều giường sô pha, đầy người đang ngồi tr/ần tr/uồng trên đấy trò chuyện. Bạch Chỉ vừa trông thấy mặt đỏ ửng, vội chạy biến ra ngoài.


Triệu Bắc Hành nhanh tay chụp cậu lại: “Cơ?i đồ, đi ngâm người.”
“Hay thôi em không tắm nữa đâu… Em thấy mình vẫn còn sạch lắm…” Bạch Chỉ giữ cổ áo, tay chân run rẩy.
“Đến cũng đến rồi, không tắm là phí tiền.”
“Tụi mình còn chưa tắm mà anh?”


“Cầm thẻ đi vô là đã tính rồi, sáu mươi chín tệ một người đó. Tắm đi rồi lát anh đưa lên lầu xem Nhị nhân chuyển.”
*Nhị nhân chuyển là một loại hình nghệ thuật dựa trên các điệu ca dân gian ở vùng Đông Bắc Trung Quốc.
Cũng có mắc lắm đầu, phí thì cho phí luôn đi. 


Bạch Chỉ trộm nghĩ. Thà cậu mất tiền chứ chỉ cần nghĩ tới việc phải cơ?i sạch đồ tắm cùng mấy người đàn ông thô tụ.c kia, Bạch Chỉ sợ mất mật.


Bên này Triệu Bắc Hành đã bắt đầu c/ởi quần áo, anh mở tủ trống nhét chiếc áo bông tay ngắn vào: “Cởi nhanh nào, đàn ông đàn ang với nhau mà ngại cái gì.”


Bạch Chỉ đỏ mặt nuốt nước miếng, nhìn gần thế này trông dáng vóc anh Hành quyến rũ hơn gấp bội, cơ múi vừa đủ sờ vào chắc mát tay lắm…
Áuuuu, bé hồng tí hon trong lòng cậu đang quay cuồng như điên. Ui là trời tắm uyên ương đó, giờ không cởi đồ thì đợi đến bao giờ!


Bé tí hon xám xịt còn lại thì đang ngồi thu lu một góc vẽ vòng tròn lẩm bẩm: Không sợ ổng phát hiện mi là gay thì cứ đi đi há!


Bàn tay giữ cổ áo của Bạch Chỉ đã tê rần. Thôi bất chấp vậy, sống trên đời há chẳng phải để tìm niềm vui hay sao? Đời người vốn ngắn ngủi cứ tận hưởng thú vui trước mắt thôi, cùng lắm bị phát hiện thì cậu từ chức là được!


Quyết tâm xong Bạch Chỉ cởi áo khóac ra rồi cởi luôn cả áo len. 


Triệu Bắc Hành đã lộ/t tr/ần cả người từ lâu, anh đeo chìa khóa tủ quần áo trên cổ tay rồi đứng đó nhìn Bạch Chỉ. Thằng nhóc này trắng trẻo thật, da dẻ non mịn như chắt được ra nước ấy. Chữ nghĩa Triệu Bắc Hành chẳng có bao nhiêu chứ nếu anh có đi học đàng hoàng thì sẽ biết cái gì gọi là “phu như ngưng chi”, da Bạch Chỉ trắng còn hơn cả mấy sao nữ trên tivi.


*”Phu như ngưng chi” ý nói làn da vừa trắng vừa mịn tựa như lớp mỡ đông. Câu này trích từ “thủ như nhu đề, phu như ngưng chi” trong Thi Kinh.
Cởi áo xong, Bạch Chỉ cầm thắt lưng đứng ngần ngừ hồi lâu mới bắt đầu cởi ra, mặt mũi đỏ bừng như muốn bốc khói.


Triệu Bắc Hành trợn tròn cả hai mắt, thằng nhóc này không có lông sao? Nơi nào đó láng o sạch sẽ, nõn nà tựa như da em bé.
Bạch Chỉ che th/ân d/ưới lại, lắp ba lắp bắp: “Tắm… tắm đi anh.”


Triệu Bắc Hành huýt sáo ra vẻ lưu manh thò đầu lại gần bảo: “Thảo nào ban nãy không chịu đi tắm, không lông thì kệ chứ miễn sao xài được là tốt rồi.”
Bạch Chỉ xấu hổ suýt bật khóc: “Em… em có lông mà… Do màu nhạt quá thôi, anh đừng có nhìn mà… Có lông thật đó.” Huhuhuhu (┯_┯).


Thấy đối phương sắp khóc thật nên Triệu Bắc Hành không trêu cậu nữa, cả hai cùng vào phòng tắm. Hai bên phòng là các vòi sen, xung quanh có bốn năm chiếc giường đơn để ngồi lên tắm rửa kì cọ. Chính giữa là một bể tắm siêu to sâu chừng một mét, bên dưới đang có rất nhiều người ngồi ngâm mình, trên bờ thi thoảng có vài đứa nhóc cởi truồng chạy tới chạy lui.


Vào đến đây rồi Bạch Chỉ mới bớt hồi hộp hơn hẳn, bởi cả phòng mù mịt hơi sương, cách xa chừng một mét là chẳng ai nhìn ra ai, thế nên Bạch Chỉ cũng không sợ bị người ta dòm ngó.


“Cẩn thận chút, dưới bể có bậc thang.” Triệu Bắc Hành tìm một chỗ vắng người để kiểm tr.a nhiệt độ dưới bể. Nước có hơi nóng nhưng da thịt dày dặn như anh tắm thế này mới đã.


“Dạ.” Bạch Chỉ vừa đáp xong đã vấp chân ngã uỵch xuống hồ, may mà Triệu Bắc Hành dang tay đỡ kịp. Anh ôm cậu lại gần, bàn tay chạm phải da thịt mềm mại láng mịn khiến Triệu Bắc Hành đứng hình.


Bạch Chỉ còn khổ hơn, bé cưng của cậu lập tức nhỏng đầu dậy. Bạch Chỉ chụm chân đẩy Triệu Bắc Hành ra rồi ngồi xuống.
“Khụ, biết sao ban nãy anh không gọi đám Nhị Lương Tử theo không?”
Bạch Chỉ lắc đầu.


“Mấy thằng ranh đấy cũng ăn chơi lắm, tiêu xài thì hoang phí, lần nào đi cũng bay hết cả nửa tháng lương. Nhà anh với nhà chúng nó là hàng xóm, cuối năm về quê mà bọn nó không dư ra đồng cắc nào thì mấy bà mấy mẹ lại tới lải nhải bóng gió cả buổi nữa.”


“Dạ. Bọn họ bao nhiêu tuổi rồi anh?”


“Thịnh Tử lớn hơn chút, hai mươi thì phải, mấy đứa còn lại mới mười bảy mười tám thôi. Cả đám nghỉ học từ lâu rồi, ở nhà làm ruộng cũng chẳng được bao tiền nên ra đây kiếm ăn luôn, ít ra đi theo anh có bề gì anh còn giúp cho được chứ không lại sa đọa khổ cha khổ mẹ.”


“Anh Hành giỏi quá.” Bạch Chỉ chân thành đáp.
“Anh mà giỏi gì, chữ nghĩa thì chẳng biết, phải cái tội thất học nên mấy năm trước bị lừa mấy bận đấy.”


Bạch Chỉ bật cười: “Đó anh xem, anh học không tới nơi tới chốn mà giờ đang làm ông chủ, em học Đại học ra nhưng giờ phải đi làm công cho anh nè.”


“So như thế đâu có được, cậu không làm cho anh thì đi chỗ khác vẫn có việc, còn anh không làm cái này thì chỉ có thể ra công trường dãi nắng dầm mưa. Hồi xưa đi giao đồ ăn anh không biết chữ nên không biết địa chỉ khách ở đâu, người ta giao một ngày cả trăm đơn, anh chỉ giao được có bốn mươi đơn thôi.”


Triệu Bắc Hành ngửa đầu dựa lưng vào lớp gạch men phía sau, anh vốc nước đổ lên người.
“Tiểu Bạch, cậu không hề cãi nhau với người trong nhà đúng không? Anh nhìn phát là biết cậu không có người thân nào ở đây cả.” 
Bạch Chỉ giật mình thoáng chốc rồi cũng khẽ gật đầu.


“Có người thân ở đây thì đời nào cậu xuống máy bay lại chẳng ma nào đến đón, hai anh em mình gặp nhau cũng coi như là có duyên. Lương lậu chỗ anh không cao thật, điều kiện cũng chẳng tốt mấy, nhưng anh có chí làm liều. Anh muốn mở rộng chuyện kinh doanh nhưng bản thân thất học lại mù chữ. Nếu cậu tin anh thì ở lại đây giúp anh một tay!”


Nhìn ánh mắt tha thiết của người nọ, Bạch Chỉ nhộn nhạo tâm can. Người đàn ông này thật sự có lòng cầu tiến, thật sự khiến người ta phải ngưỡng mộ.






Truyện liên quan