Chương 35: Về nhà ăn Tết
Kim Cường và Tống Nhiên vừa bước vào, tám mắt nhìn nhau trân trối, bầu không khí chợt trở nên căng thẳng. Bạch Chỉ hoảng hồn hít một hơi thật sâu, thiếu điều muốn độn thổ luôn tại chỗ. Tống Nhiên cũng quay người định rời đi nhưng lại bị Kim Cường túm cổ áo lôi vào.
“Ái chà chà trùng hợp dữ ta, tới đây mà cũng gặp được em Hành nữa.”
Triệu Bắc Hành cười khẩy đáp: “Đúng là quá trùng hợp, không ngờ anh Cường bán buôn bận bịu mà cũng dư thời gian đi ăn tiệm.”
Kim Cường suýt sặc, mặt mũi sa sầm ngay tắp lự. Hắn quắc mắt nhìn Triệu Bắc Hành: “Cũng chỉ có loại như mày mới coi trọng cái siêu thị cỏn con như Huệ Hữu.”
Sau khi Huệ Hữu ngừng hợp tác với Kim Cường, mấy siêu thị nhỏ khác cũng quyết định không nhập hàng chỗ hắn nữa. Cũng may tiệm của Kim Cường không phụ thuộc quá vào việc bán trái cây mà còn có cả bán rau củ nữa. Giờ đang vào Tết, lắm lúc rau củ còn không đủ để đem đi giao nên hắn vẫn làm ăn khấm khá lắm.
Bạch Chỉ cầm thực đơn che mặt, hai mắt láo liên nhìn Tống Nhiên, ấy thế mà cái cái tên kia cứ đụt mặt ra chẳng hiểu gì.
“Ủa đây là em họ cậu mà đúng không?” Triệu Bắc Hành rút thực đơn trong tay Bạch Chỉ ra xem thử.
“Dạ? À đúng rồi hahaha, trùng hợp ghê ạ!” Bạch Chỉ nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Tống Nhiên.
Tiên sư cái cđl này sao không đi cùng Trần Hạo về lại Thành Đô đi, tự nhiên ở đây làm gì? Rồi thằng cha Kim Cương bên cạnh là sao nữa vậy? Đừng nói đây là anh đẹp trai mà hôm nọ Tống Nhiên bảo tình cờ gặp được nhé?
“Ặc, chào anh… anh họ.”
“Ồ, anh họ đâu ra nữa vậy?” Kim Cường nhìn Tống Nhiên vẻ nghi hoặc, “Chứ không phải cậu một thân một mình đến đây tìm ba má ruột à?”
Hả? Nếu cậu nhớ không lầm thì bố mẹ Tống Nhiên vẫn đang sống sờ sờ ra đó mà, cậu ta chạy tới đây tìm bố mẹ nào nữa vậy trời?
Tống Nhiên đằng hắng một tiếng: “Chuyện là thế này anh ạ…”
Ba người còn lại gườm gườm nhìn y như thay lời muốn nói: Để bọn tôi chống mắt lên coi cậu bịa tiếp kiểu gì.
“Thật ra á… Em với Bạch Chỉ gọi là anh em họ do xét theo gốc gác bố mẹ nuôi em thôi, chứ thật ra hai đứa không có xíu quan hệ máu mủ gì hết. Bố mẹ ruột em ở Đông Bắc cơ.”
Bạch Chỉ thầm cười khẩy trong bụng: Hay lắm, bịa tiếp đi!
Kim Cường vuốt cằm gật gù: “Rồi sao nữa? Là giờ hai cậu tới đây tìm người thân à?”
Triệu Bắc Hành ngó qua Bạch Chỉ, cậu sượng sùng gật đầu: Có gì mà không dám nhận, hồi mới tới đây cậu cũng bịa chuyện na ná thế này chứ bộ?
Tống Nhiên thở phào nhẹ nhõm, y cứ sợ Bạch Chỉ sẽ huỵch toẹt ra hết.
“Ui da, em đau bụng quá… Đau quá đi mất, anh Cường ơi hay thôi hôm nay không ăn thịt nướng nữa nha?”
“Tùy.”
Kim Cường lườm Triệu Bắc Hành, đoạn cười giễu một phát rồi mới chịu rời đi.
Bạch Chỉ nhấp một hớp nước ấm cho bình tâm lại, Triệu Bắc Hành bỗng gõ ngón tay lên bàn rồi hỏi: “Em họ cậu với thằng Kim Cường là sao đó?”
“Ặc… Chắc, chắc là bạn ạ.” Bạch Chỉ vội lấy khăn giấy lau sạch nước vừa phun ra bàn.
Cậu làm sao biết được Tống Nhiên và Kim Cường đang là mối quan hệ gì chứ?
“Sao hai đứa nó quen nhau được?”
“Em không… Không biết.”
Bảy bảy bốn chín câu chửi thề bật thốt ra trong đầu Bạch Chỉ. Có trời mới biết vì sao hai người nọ tự dưng sáp vào nhau, nói không phải ngoa chứ đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Bạch Chỉ nuốt không trôi bữa ăn này, vừa về đến nhà cậu lập tức gọi cho Tống Nhiên.
Chuông reo hai tiếng đã có người bắt máy: “A lô Tiểu Bạch, cảm ơn cậu hôm nay đã không bóc phốt tớ nha!”
“Nín cái mỏ lại liền, cậu với Kim Cường rốt cuộc là sao đó? Tớ tưởng cậu về Thành Đô với Trần Hạo rồi cơ mà? Kim Cường là cái thằng cha đẹp trai mà hôm nọ cậu bảo đó hả?”
“Chịp… Chuyện kể ra cũng dài lắm. Hôm đó tớ vào nhầm khách sạn rồi tình cờ gặp được anh Cường, sau đó thì như vậy như vậy ớ.”
“Bà hay quá bà.” Bạch Chỉ cạn lời thật sự. Vốn biết Tống Nhiên thay người yêu như thay áo nhưng cậu không ngờ tới một nơi xa lạ thế này mà y cũng tìm được bạn ch1ch nữa.
“Anh Hạo về trước rồi, giờ tớ trở lại Thành Đô cũng đâu làm được gì nên thôi, ở đây chơi mấy ngày đã. Cái anh Kim Cường đó thú vị lắm á Tiểu Bạch~”
“Rồi cái vụ tìm bố mẹ ruột là sao đây?”
“Ừm thì… thì cậu cứ coi như là thú vui của bọn tớ đi. Giờ anh Cường đang bao nuôi tớ nè.”
“Ờ, thế cũng được.” Phải mà như lúc trước thì Bạch Chỉ sẽ cố sức khuyên y quay đầu là bờ, thế nhưng giờ hai người đã chẳng còn là bạn nên cậu cũng lười nói thêm.
“Mà này Tiểu Bạch, Tết này cậu có về không?”
“Về đâu?”
“Ý là có về Thành Đô hay quê cậu không á?”
“Không về đâu hết, có chuyện gì sao?”
“Không… Không có gì cả.”
Nghe âm thanh tút tút vang lên, Tống Nhiên hụt hẫng buông điện thoại, lòng đau nhói như thể có gì đó đang đè lên lồ ng ngực.
Trách ai bây giờ, cũng tại mình mà thôi.
Sáng hôm sau, Bạch Chỉ và mọi người chuyển hết hàng lên chuyến xe cuối cùng, vựa trái cây chính thức nghỉ Tết đến mùng Tám mới mở cửa lại. Triệu Bắc Hành lấy hai thùng trái cây để dành trong kho đem qua làm quà Tết cho mấy anh chị nhà cụ Lưu. Lưu Thụ Thâm định mời anh ở lại ăn cơm, ngặt nỗi Triệu Bắc Hành đang muốn về nhà sớm nên đành từ chối.
Hơn 10 giờ, Triệu Bắc Hành mới thay xong quần áo mới, chải chuốt tóc tai cho đàng hoàng, đoạn đứng dưới lầu réo gọi: “Tiểu Bạch dọn đồ xong chưa đó, về nè!”
“Dạ, xong ngay đây!” Bạch Chỉ đứng xoe mặt trước gương rồi xách chiếc vali nhỏ chạy xuống lầu.
“Lên, cả đám chờ mỗi anh đó.” Nhị Lương Tử và Nhị Bảo đã chất đồ xong xuôi, chỉ chờ mỗi Bạch Chỉ lên xe thôi là có thể đi rồi.
Quê của Triệu Bắc Hành ở một xóm nhỏ tên Hậu Bối Câu, thuộc huyện Đại An trực thuộc Bạch Thành. Đúng như tên gọi, ba phía chung quanh xóm chỉ toàn núi non, phía còn lại có một khe suối nối ra bên ngoài. Nơi đây quanh năm sống bằng nghề nông, dân tình nghèo khó, tính tình thuần hậu chân chất.
Từ Bạch Thành về quê Triệu Bắc Hành mất tầm 4, 5 tiếng đi xe. Do là đường núi nên hồi xưa mỗi lần anh về đây cứ phải nói là cực như đi Tây Thiên thỉnh kinh. Nhất là mỗi khi hè tới trời đổ mưa xong là không xe cộ nào đi qua được nữa, đường đất đỏ trơn trượt gồ ghề, đi không khéo là hụt chân vào đống bùn ngay. Cũng may mấy năm gần đây nhờ có chính sách nhà nước nên đường xá được trải xi măng, mấy hộ dân nhạy bén kinh doanh lập tức lanh lẹ mở tiệm buôn bán.
Hôm nay tiết trời mát mẻ nên mới hai giờ chiều cả bọn đã tới nơi. Nhà Nhị Bảo ở ngay đầu xóm, xe vừa dừng là nó đã xách vali chạy ù vào nhà.
“Mẹ ơi, mẹ ơi con về rồi!”
“Lương đâu?”
Giọng một người phụ nữ trung niên vọng từ trong nhà ra. Ai đời con vừa về lại chẳng thèm hỏi xem nó có mệt không, có đói không mà chỉ quan tâm đ ến tiền. Nhị Bảo ngô nghê móc xấp tiền từ trong túi quần bông dày cộm ra đưa cho bà ta.
“Đây hết nè mẹ, con không xài bớt đồng nào luôn.”
Chân mày của người phụ nữ lúc này mới hơi giãn ra được một tí, bà ta nhếch môi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Vô nhà lẹ đi, anh hai mày qua giờ cứ bảo mày sắp về nên hầm cho mày cái đầu cá bự tổ chảng kia.”
Nhị Bảo theo mẹ đi vào nhà, cười bảo: “Hihihi anh hai tốt ghê á má.”
“Cái ** má nó chứ, thằng khờ Nhị Bảo đưa hết tiền cho má nó luôn rồi kìa?” Nhị Lương Tử định tung cửa xe bước xuống. Triệu Bắc Hành quay lại níu áo nó hỏi: “Mày tính làm gì? Chuyện nhà người ta anh tình tôi nguyện, bà má Nhị Bảo cũng không phải thứ biết điều, mày vô rồi cũng công cốc thôi.”
Bạch Chỉ từng nghe anh kể chuyện nhà Nhị Bảo rồi nên cũng tức tối lắm: “Rồi bà ấy cầm tiền đó đưa hết cho ông anh hai hả?”
Nhị Lương Tử nhổ một bãi nước bọt đáp: “Bả thiên vị vậy đó anh, cái gì ngon cái gì đẹp đều ưu tiên cho thằng anh. Nhị Bảo nó ngáo ngơ có biết mình bị thiệt đâu, thấy người ta cười với mình một cái là móc hết lòng gan phèo phổi ra cho hết.”
Triệu Bắc Hành nhấn ga tiếp tục đi, lòng cứ băn khoăn chuyện của Nhị Bảo. Cứ thế này cũng không được, Nhị Bảo khù khờ tương lai khó mà lấy vợ, mốt già rồi ai mà nuôi được nó? Bà má thì không nên nết, tiền bạc đổ hết cho thằng lớn rồi đến đôi vớ cũng tiếc tiền không muốn mua cho Nhị Bảo. Lỡ sau này Nhị Bảo không đi làm được nữa chắc cả nhà đồng lòng sút thằng nhỏ ra đi luôn quá?
Bầu không khí trên xe ngột ngạt không thôi.
Xe đến cổng nhà Nhị Lương Tử, ba má nó nghe điện thoại báo tin từ sớm nên đã đứng chờ ngoài cửa. Ba Nhị Lương Tử chắp tay sau lưng, đoạn hãnh diện khoe với hàng xóm: “Thằng hai về rồi, con trai tui đi theo thằng Hành nhà ông Triệu làm việc ở Bạch Thành đó nha.”
“Chắc kiếm được nhiều tiền lắm ha?” Hàng xóm ngưỡng mộ hỏi.
“Nhiều ít gì kệ, kiếm cho nó đủ ăn đủ mặc bớt báo đời thiên hạ là tui mừng rồi.”
Cao Tam Lương chạy tới cầm vali giúp anh trai: “Nhớ anh Ba muốn ch.ết à!”
Nhị Lương Tử xoa đầu cu cậu, đoạn khoác vai nó rồi mới quay lại chào tạm biệt Triệu Bắc Hành và Bạch Chỉ.
“Thằng Hành vô nhà ăn miếng cơm không con?’ Ba Nhị Lương Tử lại gần hỏi.
“Dạ thôi chú, ba mẹ con còn đang đợi ở nhà á. Nào rảnh tụi con qua chơi nghen.”
Xe tiếp tục bon bon gần đến nhà anh Hành, Bạch Chỉ hồi hộp nắm chặt tay, một dãy trăng non đo đỏ in trên lòng bàn tay cậu. “Có thấy cái cổng lớn màu đỏ kia không, nhà anh đó!” Triệu Bắc Hành quẹo vào, bấm kèn hai phát.
“Anh hai về, anh hai về kìa!” Trong nhà vang lên tiếng la của mấy đứa nhóc choai choai đang vỡ giọng.
“Mở cổng cho anh mày lái xe vô coi.” Triệu Bắc Hành ngậm điếu thuốc lá, sai hai đứa em ra mở cửa.
Anh lái xe thẳng vào sân, đám ngỗng bâu quanh xe kêu cạp cạp inh ỏi. Triệu Bắc Hành vừa xuống xe đã bị hai đứa em Triệu Bắc Bình và Triệu Bắc An ôm chầm. Thắt lưng Triệu Bắc Hành đập uỳnh vào cửa xe, anh đau đến mức bật thốt: “Bấm nút biến, lớn già cái đầu rồi còn nhào lên người tao hả?”
“Anh hai có mua Adidas cho em hông?” Triệu Bắc Bình cười khì hỏi.
“A đi cái đầu mày, nhớ mỗi A đi là hay. Nhanh xách đồ giúp anh Bạch mày vào nhà đi!” Triệu Bắc An giơ tay đón vali, cứ tò mò nhìn Bạch Chỉ.
“Thôi khỏi… Khỏi, anh tự cầm được.” Bạch Chỉ cũng nhìn hai đứa nhóc với vẻ hiếu kì. Công nhận ba anh em nhà này giống nhau như đúc, gen mạnh thế chứ lị.
“Vô nhà nhanh con, đi cả buổi chắc đói dữ lắm rồi. Cơm nước xong xuôi hết chờ hai bây về thôi đó.”
Triệu Tân Đài đẩy Bạch Chỉ vào nhà. Vừa mở cửa ra, đứa em còn lại của Triệu Bắc Hành tên Triệu Bắc Lâm bước tới: “Anh hai về rồi! Đây là… anh Bạch mà anh nói trong điện thoại đó hả? Nhanh nhanh vô nhà đi!”
Triệu Bắc Lâm trông hơi lạc quẻ so với ba anh em còn lại. Vóc dáng cậu ta chỉ cao tầm cỡ Bạch Chỉ, da ngăm đen, cười lên một cái lộ ra hàm răng trắng tươi trông đến là hiền hậu. Bạch Chỉ bước vào đã bị cả nhà vây quanh, vừa mới tháo giày ra để trên giường đất hong cho khô thì mẹ Triệu đã lấy chăn bông ra đắp lên chân cậu, cho cậu ngồi lên đầu giường sưởi ấm.
Triệu Bắc Hành dắt mấy em ra xe bưng trái cây vào, Bạch Chỉ ở trong phòng một mình nên có hơi sượng sùng. Cuối giường có một bé trai tầm mấy tháng tuổi đang nằm ngủ. Trông gương mặt có phần giống Triệu Bắc Hành này, Bạch Chỉ đoán có lẽ đây là cháu của anh. Cậu khẽ nghiêng người qua ngắm bé con.
“Cưng không? Thằng cu tên Triệu Hoan Hoan, anh đặt đó.” Triệu Bắc Hành dọn đồ xong liền bước vào phòng, anh vừa khoác tay lên vai Bạch Chỉ vừa ngắm nhìn cục cưng đang nằm ngủ, giọng điệu cũng dịu dàng đi hẳn.
“Cưng ạ, trông giống anh quá.” Cơ mà để ông bác thất học đặt tên thì có hơi không ổn nhỉ? Hồi nhỏ Bạch Chỉ từng nuôi một con chó, cậu cũng đặt tên nó là Hoan Hoan nè, cơ mà cậu nào dám nói ra lúc này.
“Cháu anh sao mà không giống anh được? Nhưng bữa đầy tháng anh về nó không xinh như giờ đâu, xấu òm à, nhìn y như con khỉ.”
Bạch Chỉ đập anh một phát: “Ai lại đi nói con nít như vậy.”
Bị ăn đòn mà chẳng hiểu sao lòng dạ Triệu Bắc Hành chợt nhộn nhạo, anh vô thức vuốt tóc cậu bảo: “Mốt cậu có con thì anh làm ba nuôi nó cho, bảo đảm thương nó nhất luôn.”
Bạch Chỉ thầm than trong lòng, con mọc đâu ra được hả anh? Cơ mà… anh thương em cũng được nè~
“Oe!” Triệu Hoan Hoan bỗng tỉnh giấc cất giọng oanh vàng.