Chương 37: Mẹ ơi, con nhớ mẹ
Triệu Bắc Hành lấy tăm bông chấm một ít cao trong chai nhựa rồi bôi lên chân Bạch Chỉ.
“Cái này là gì đó anh?” Mùi nghe hơi bị ghê luôn ấy.
Bàn chân trắng nõn nà bị phủ một lớp đen tuyền, Bạch Chỉ ngọ nguậy chân tỏ vẻ khó chịu.
Triệu Bắc Hành chụp cổ chân cậu dặn dò: “Ngồi im, đây là cao trứng gà chữa bỏng lạnh. Coi vậy chứ hiệu quả dữ lắm, bôi tầm mấy lần là sau này đỡ tái đi tái lại.”
“Dạ.”
Bạch Chỉ nằm trên chân chống cằm nhìn Triệu Bắc Hành. Anh tỉ mẩn bôi thuốc lên từng ngón chân cậu, lòng bàn tay thô ráp lướt qua da thịt dưới bàn chân khiến cả người cậu tê dại như bị điện giật. Bạch Chỉ rùng hết cả mình, bé cúc cu lại bắt đầu muốn chào cờ.
Bôi thuốc xong, Triệu Bắc Hành bảo cậu nhấc chân lên cho mau khô để không lại dính vào chăn. Bạch Chỉ cười gian, dưỡn dẹo đặt chân lên vai anh rồi bảo: “Anh Hành ơi, chân em đau.”
Triệu Bắc Hành nắn cổ chân Bạch Chỉ, sau lại gãi lên lòng bàn chân cậu: “Còn đau không?”
“Ứm hưm~” Bạch Chỉ bật thốt ra tiếng rên, cả hai người đều đứng hình ngay lập tức.
Yết hầu Triệu Bắc Hành chuyển động, đáy mắt hiện lên d*c vọng khó tả bằng lời. Đôi con người Bạch Chỉ như ngập trong làn nước, cả người cậu mềm nhũn ra. Bầu không khí ám muội bỗng dâng trào…
Cộc cộc.
“Thằng Hai ngủ chưa đó?” Mẹ Triệu gõ cửa hỏi.
“Khụ, chưa á mẹ.”
Triệu Bắc Hành vội thả tay, lúng túng chỉnh lại áo quần, còn Bạch Chỉ rụt chân lại vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Mẹ Trịnh bước vào đặt một ly trà lên bàn: “Tối ăn đồ mặn nên có khát nước thì con uống miếng nha. Rồi lỡ có đi tè thì cứ đi vô cái thùng ở gian ngoài là được, đừng đi xa lạnh ch.ết.”
“Dạ vâng dì.”
Bạch Chỉ không dám ngọ nguậy, cứ im lặng giơ chân lên, tim đập thình thịch như nổi trống.
“Đâu đưa dì coi cái chân con sao rồi?” Mẹ Triệu cúi người xoa xoa ngón chân Bạch Chỉ, “Để thằng Hành nó bôi cho con thêm hai lần nữa là đỡ liền. Thuốc này hiệu nghiệm lắm, hồi xưa chú dì đi làm ruộng về mà bị bỏng lạnh cứ bôi vô mấy bữa là hết à.”
Bạch Chỉ ngượng chín cả tai: “Con cảm ơn dì.”
“Rồi rồi rồi, mẹ nhanh đi ngủ đi.”
Mẹ Triệu giận dỗi trừng anh một phát. Thằng Hai này mới là cái đứa khiến bà lo lắng nhất, già cái đầu rồi mà vẫn chưa yên bề gia thất. Chẳng lẽ số nó đúng như lời thầy bói mù năm nào phán, tiền vô như nước, hẻo đường con cháu?
Mẹ Triệu tắt đèn rồi mới rời đi, căn phòng thoáng cái đã chìm vào bóng tối. Mãi một lúc sau Bạch Chỉ mới lờ mờ trông thấy bóng Triệu Bắc Hành đang ngồi bên cạnh, dáng vẻ như có chuyện tư lự.
Lòng Triệu Bắc Hành đương rối như tơ vò, anh lần tìm điếu thuốc rồi châm lửa: “Buồn ngủ thì ngủ đi.”
“Không buồn ngủ ạ.”
Bạch Chỉ chui vào trong chăn, vải vóc đượm mùi xà phòng thơm nhẹ nhàng như mùi trên người Triệu Bắc Hành. Cậu lấy điện thoại ra, đoạn giảm độ sáng màn hình xuống.
Còn chưa tới 9 giờ tối nữa.
“Cậu không về quê ăn Tết rồi có nói cho người nhà biết chưa đó Tiểu Bạch?”
“Vẫn chưa… Em tính đợi mấy ngày nữa mới nói.”
Triệu Bắc Hành vỗ nhẹ một phát lên đầu cậu: “Mấy bữa nữa là Tết luôn rồi, cứ im im vậy ba mẹ cậu lo đó.”
“Chắc không lo lắm đâu ạ…”
Mỗi lần nhắc đến bố mẹ, Bạch Chỉ lại thấy buồn lòng và áy náy. Cả đời này cậu không thể lấy vợ sinh con, hẳn là đã khiến bố mẹ thất vọng nhiều lắm.
Triệu Bắc Hành cởi qu@n áo ngoài ra rồi cũng chui vào ổ chăn, hai người nằm cách nhau một khoảng: “Nói anh nghe, rốt cuộc là cậu với gia đình làm sao đó? Cự nự vụ gì mà tới giờ cũng không liên lạc luôn?”
Bạch Chỉ ủ rũ thở dài: “Tóm lại là chuyện liên quan tới… bạn gái cũ của em thôi. Bố mẹ không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau.”
“Thì giờ hai đứa chia tay rồi còn gì, có ở cùng nhau nữa đâu.”
“Đâu chỉ có vậy, bố mẹ còn muốn mai mối cho em kết hôn với người mà em không thích nữa.”
“Thích hay không thích thì có sao? Đằng nào cậu cũng phải lấy vợ sinh con, chứ không lẽ vì muốn chống đối lại ba mẹ mà cậu định ế luôn à?” Triệu Bắc Hành thành thật đến mức khiến Bạch Chỉ như bị một thanh đao vô hình đâm vào tim, cậu ôm ngực sợ mình tức mà hộc máu ra mất.
“Nhưng em chỉ thích ở bên cạnh người mình thương thôi.”
Là cái tên xí xọn nhà anh đó!
“Cuộc đời không phải lúc nào cũng như cậu muốn đâu Tiểu Bạch. Cậu nhìn coi ở quê có mấy ai lấy nhau vì yêu đâu? Nói đâu xa như ba mẹ anh nè, trước khi kết hôn hai ông bà còn chưa gặp nhau bao giờ, đối phương mập ốm cao thấp ra sao cũng chẳng biết, rồi cứ thế sống bên nhau thôi.”
“Sống vậy có vui được đâu anh? Như em trai với em dâu anh đó, cũng vì không yêu nhau nên mới…” Bạch Chỉ ngập ngừng không nói tiếp, đây cũng không phải chuyện gì hay ho mà đề cập tới.
Triệu Bắc Hành rít một hơi thuốc rồi thở dài: “Ban nãy cậu không ở trong phòng nên chưa rõ ngọn nguồn thôi.” Mẹ Triệu đã kể chi tiết cho Triệu Bắc Hành nghe.
“Em dâu của anh… tên Cao Tú Quyên, ở ngay xóm bên. Nó nhỏ hơn thằng Lâm 2 tuổi, hai đứa quen nhau nhờ mai mối, rồi gia đình thấy hợp thành đôi luôn. Tụi nó mới kết hôn hồi tháng 3 năm ngoái, cũng đẹp đôi lắm.”
“Ai mà ngờ bồ cũ của con nhỏ này cũng ở chung xóm nhà anh. Mấy năm trước thằng đó đi trộm trâu bị bắt được nên tù 3 năm mới được thả đây thôi. Thằng ôn đó cũng là thứ mắc dịch, biết con Quyên có chồng rồi vẫn đến cà cưa, con Quyên lại mập mờ không dứt rồi hai đứa tình cũ không rủ cũng tới luôn.”
Xóm giềng ở đây có mấy người đâu, nhà nào xảy ra chuyện gì là ai ai cũng biết, cứ một đồn mười, mười đồn trăm. Ban đầu thằng Lâm cũng không tin, vì nhìn con Quyên trông thật thà lắm. Mãi cho đến một hôm nghe vợ bảo phải lên huyện mua quần áo cho con, thằng Lâm muốn đi cùng nó lại quyết không chịu, đòi tự lái xe đạp đi. Thằng Lâm thấy bụng dạ nhon nhót nên lén đi theo… Cuối cùng bắt được đôi gian phu ɖâʍ phụ ngay trong nhà nghỉ.
Bạch Chỉ líu lưỡi không nói nên lời: “Rồi sao nữa anh?”
“Thì đánh lộn chứ sao. Hai đứa đập nhau tơi tả, thằng Lâm đánh thằng lỏi kia gãy xương sườn, còn nó cũng bị người ta đập cho nứt xương tay. Về nhà cái là nó sống ch.ết đòi ly dị, ai khuyên cũng không nghe.”
“Tất nhiên là phải ly rồi ạ!” Bị cắm cặp sừng to oạch trên đầu như thế ai mà nhịn cho được?
Triệu Bắc Hành dụi tắt thuốc: “Chỉ khổ Hoan Hoan thôi, mới bây lớn đã không có mẹ. Nhà anh chắc chắn không giao cháu cho bên đó nuôi rồi. Hoan Hoan nó là con cháu nhà họ Triệu, thí dụ mà không ai thèm lo thì cũng còn có ông bác này lo.”
Bạch Chỉ nhớ tới gương mặt trông y đúc Triệu Bắc Hành của bé con, lòng bỗng dâng lên cảm giác lạ lùng khó tả…
“Thật ra trên đời hiếm có phụ nữ nào như con Quyên lắm, hầu như ai cũng sống cần kiệm, siêng năng chăm lo cho gia đình. Ông bà có câu thành gia lập nghiệp còn gì? Cậu không thành gia thì sao mà lập nghiệp được?” Triệu Bắc Hành lại quay về chủ đề ban nãy.
Bạch Chỉ nằm ườn trong chăn hờn dỗi: “Ò, vậy mai về em đi xem mắt luôn.”
“Coi coi lại nữa, đang nói chuyện đàng hoàng mà sao cậu cứ làm mình làm mẩy chi vậy? Anh là đang khuyên cậu làm lành với gia đình chứ có kêu cậu đi xem mắt đâu?” Chẳng hiểu sao nghe thấy Bạch Chỉ bảo muốn về đi xem mắt Triệu Bắc Hành lại thấy trái tim nghèn nghẹn không thôi, như có tảng đá đang đè nặng trước ngực.
“Thôi không nói nữa, nhanh ngủ đi.”
Chắc do lạ chỗ nên Bạch Chỉ lăn qua lộn lại cả buổi vẫn không ngủ được, trong khi Triệu Bắc Hành đã say giấc ngáy khò khò. Cậu len lén cầm điện thoại lên, mở Wechat ra, bấm vào khung chat với mẹ một hồi nhưng vẫn không biết phải nói gì. Đang lúc định tắt màn hình đi, điện thoại bỗng rung lên một phát.
“Bé Điệu định nói gì với mẹ đấy?”
Có lẽ hai mẹ con tâm linh tương thông, chẳng thế mà mẹ Bạch vừa mở Wechat lên định hỏi con trai có về quê ăn Tết không thì thấy khung chat hiển thị: đối phương đang nhập tin nhắn. Bà chờ một lúc vẫn thấy Bạch Chỉ không nói gì nên đành gửi tin đánh tiếng trước.
Mũi Bạch Chỉ bỗng trở nên cay xè, cậu vội đáp: “Không có gì ạ… Tự nhiên con thấy nhớ mẹ thôi.”
Mẹ Bạch đọc xong tin nhắn bèn ôm ngực lặng thinh hồi lâu: “Bố nó ơi, ra đây nhanh em bảo. Bé Điệu nói nhớ em này!”
Bạch Đức Ý đeo kính lão chạy tới: “Đâu đưa anh xem với?”
Ông cầm điện thoại lên nhìn, Bạch Chỉ đúng là đang nói nhớ mẹ. Hai vợ chồng già mừng mừng tủi tủi, khóe mắt đỏ hoe. Bạch Đức Ý trả điện thoại cho vợ rồi dặn dò: “Em hỏi nó chừng nào về quê ăn Tết đi, đừng có nói là anh hỏi.”
Mẹ Bạch lập tức nhắn tin hỏi: “Bé Điệu à, Tết này con có về quê không?”
Bạch Chỉ ngần ngừ một lúc rồi đáp: “Công ty nhiều việc quá, con không về được đâu ạ.”
“Nó nói sao?” Bạch Đức Ý thò đầu qua lén nhìn màn hình điện thoại.
Mẹ Bạch hụt hẫng đáp: “Nó bảo công việc bận rộn, không về được.”
Bạch Đức Ý gườm gườm hồi lâu mới bĩu môi bảo: “Về hay không về mặc xác nó, đủ lông đủ cánh nên không cần cái nhà này nữa rồi!”
“Xem xem cái thái độ, cứ nói chuyện với con được mấy câu là lại thế. Anh cứ vậy sao nó dám về?”
“Cũng do em chiều nó chứ ai? Anh đã bảo từ lúc nó còn bé là con trai thì phải cho ra dáng con trai. Em thì hay rồi, hết cho nó ăn vận váy vóc như con gái lại thắt bím hoa hòe hoa sói. Đấy giờ nhìn mà xem nó ra sao, nam không ra nam nữ không ra nữ, y như một thằng bi3n thái…”
Mẹ Bạch tái cả mặt, tức giận quát: “Ông im đi! Ai cho ông nói bé Điệu như thế? Nó có ra làm sao thì cũng là con tôi!”
Ban nãy lỡ lời nên giờ Bạch Đức Ý cũng hối hận lắm. Bạch Chỉ được ông đích thân dạy dỗ từ nhỏ tới lớn, nói không ngoa thằng bé chính là niềm kiêu ngạo của ông, là đứa con mà ông gửi gắm bao hi vọng, nhưng không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này… Đúng là thương con càng nhiều, giận con càng sâu.
“Tôi nói cho ông biết nhé Bạch Đức Ý. Đồng tính luyến ái không phải là bệnh, càng không phải là đồ bi3n thái. Sau này con tôi thích yêu đàn ông thì yêu, thích yêu đàn bà thì yêu tôi mặc kệ. Còn ông mà thấy chướng tai gai mắt hai mẹ con tôi quá thì tôi với ông ly hôn đi!” Mẹ Bạch ngồi trên ghế sô pha lau nước mắt.
“Ly gì mà ly hả, tôi với bà già đầu rồi còn ly thì cái mặt mo vứt đi đâu…”
Bạch Chỉ tất nhiên không biết bố mẹ ở bên kia đang cãi nhau vì mình, cậu nhắn tin hỏi: “Mẹ với bố vẫn khỏe chứ ạ?”
Một lúc sau mẹ Bạch mới trả lời lại: “Khỏe, bố mẹ khỏe lắm con ạ, đừng lo cho bố mẹ làm gì. Con ở Đông Bắc có quen không? Ngoài đó lạnh lắm nhỉ? Con đi làm có mệt không?”
“Trời lạnh nhưng mà trong phòng ấm lắm mẹ. Ông chủ đối xử với con rất tốt, suốt thời gian qua toàn là anh ấy chăm sóc cho con thôi.”
“Thế tốt rồi, tốt rồi. Con mở một mình nhớ chăm lo bản thân cho thật tốt, đừng để bố mẹ lo nhé.”
“Dạ, con nhớ rồi.”
Mẹ Bạch đặt điện thoại xuống rồi lau nước mắt. Mấy năm nay vì chuyện của con trai mà bà đã già đi nhanh chóng. Ban đầu nẹ Bạch cũng y như chồng, không hiểu sao con trai mình lại đi thích đàn ông. Hai người tìm đủ mọi cách, từ ép buộc đến dỗ ngọt vẫn không khiến Bạch Chỉ chịu từ bỏ Trần Hạo, sau đó con trai bỏ nhà đi rồi về lại thêm lần nào nữa.
Mẹ Bạch lén đi tìm hiểu trên mạng mới biết, hóa ra trên thế giới này có rất nhiều người như bé Điệu nhà mình. Trừ việc thích đồng tính ra, họ chẳng có gì khác với những người chung quanh cả. Dần dà trong lòng mẹ Bạch cũng từ từ tiếp nhận chuyện con trai thích người cùng giới.
Khổ nỗi bố Bạch lại rất cứng đầu cổ hủ, có nói thế nào ông cũng không chấp nhận chuyện con trai mình ở cùng một người đàn ông khác. Với ông đây là điều trái luân thường đạo lý.
“Nín đi, khóc nữa huyết áp nó lại lên rồi đau hết cả đầu bây giờ.” Bố Bạch mặc dù rất quan tâm nhưng mở miệng ra lại nói giọng đành hanh.
“Thôi, không mượn ông quan tâm. Đằng nào ông cũng có thương gì mẹ con tôi đâu.”
“Bà đó, đúng là con hư tại mẹ cấm có sai! Tôi kệ thây nó đấy, giờ nó thích ai thì thích, cứ sống cho tốt là được… Tôi chỉ cần vậy thôi.”
Mẹ Bạch sững người: “Ông chịu rồi hả?”
“Chịu gì mà chịu?” Bố Bạch lúng ta lúng túng đi vào phòng ngủ.
Mẹ Bạch nín khóc bật cười: “Nỡm cái ông già khẩu thị tâm phi này nữa cơ!”
--------------------
Faye: Một trong những lí do mình rất thích truyện này là vì tác giả truyền tải rất nhiều khía cạnh thực tế của cuộc sống qua cách hành văn nhẹ nhàng. Từ chuyện tranh giành mối làm ăn mà hạnh họe nhau này, rồi khác biệt vùng miền, rồi phản ứng của người lớn về đồng tính và còn một vài tình tiết siêu hay ở đoạn sau nữa.
Với cá nhân mình thì đây là một bộ truyện mang tính nhân văn, rất thích hợp cho những ai đang nhìn cuộc sống bằng lăng kính quá tiêu cực. Ở Triệu Bắc Hành toát lên một phẩm chất mà mình thấy rất “đời”, tư duy của anh tuy cũ nhưng lại được tác giả truyền tải theo hướng rất mới. Còn Bạch Chỉ, mình rất thích cách em ấy đi tiếp, bỏ lại những chuyện không vui phía sau. Sự lạc quan này là điều mà mình tin là có nhiều người đang tìm kiếm mà mãi chẳng có được, không dễ gì để một người bị cắm sừng có thể coi kẻ phản bội mình như không khí và nói buông là buông ngay lập tức giống Bạch Chỉ. Chuyện của Tống Nhiên cũng thế, Bạch Chỉ không mềm yếu như vẻ bề ngoài, em ấy vẫn thấy Tống Nhiên có lỗi với mình chứ bản thân mình thì chẳng làm gì sai. Nên khi cần nghe lời khuyên để tán tỉnh Triệu Bắc Hành, em ấy vẫn đi tìm Tống Nhiên vì cậu ta có kinh nghiệm, còn chuyện tha thứ và làm bạn lại thì miễn bàn. Đơn giản vậy thôi nè ^^