Chương 46: Nhận nuôi Nhị Bảo

Lúc cả hai lao đến, dân tình đã tụ tập thành đống trước cổng nhà họ Vương. Lắm kẻ còn mang theo hạt dưa đứng cắn, trưng ra vẻ mặt hào hứng xem kịch.


Nhị Bảo khoác chiếc sơ mi cũ rích màu xám đang quỳ trên nền tuyết, ba nó thì đứng bên cạnh cầm cây gậy dày cỡ cổ tay gõ bồm bộp vào lưng nó, vừa đánh vừa mắng: “Thằng ch ó đẻ ngu ngục này! Cho mày chừa cái tội đánh anh hai mày này, cho mày biết thế nào là phải trái đúng sai này!”


Nhác thấy bóng Triệu Bắc Hành, Nhị Lương Tử vội vẫy tay: “Bên đây nè anh Hành!”
Triệu Bắc Hành chẳng buồn nhìn về phía nó, cứ thế phăm phăm đi tới chặn cây gậy đang vụt xuống lại.


Vương Lão Nhị ngẩng đầu lên, nhận ra đối phương là Triệu Bắc Hành, lão có hơi sợ nhưng vẫn mạnh miệng: “Mày buông ra! Tao đánh con tao thì liên quan gì tới mày?”


Triệu Bắc Hành cười gằn: “Trời lạnh thế này có gì thì cũng vô nhà nói chứ chú, làm gì mà ầm ầm bên ngoài cho người ta cười vậy.” Triệu Bắc Hành quay đầu nhìn đám người đang hóng hớt.


Bọn họ vẫn đứng lì ở đó, hào hứng nhìn hai người. Bởi dù sao đây cũng là chuyện nhà họ Vương, Triệu Bắc Hành thân là người ngoài thì làm gì có tư cách chen vào.
“Hứ! Cái thằng chó này đánh anh hai nó bể đầu chảy máu, tao đánh không đáng tội hay sao?”


available on google playdownload on app store


Triệu Bắc Hành cúi đầu nhìn Nhị Bảo thì thấy mặt mũi nó tái nhợt, khóe miệng tím bầm, cả người run như cầy sấy vì quỳ gối trên nền tuyết, lưng áo bê bết máu. Anh cởi áo phao khoác lên người Nhị Bảo rồi hỏi han: “Đứng lên, nói anh nghe đầu đuôi ra sao?”


Nhị Bảo ngơ ngác ngẩng đầu lên. Ban nãy bị cha đánh cỡ nào nó cũng chỉ im lìm không đáp, thế mà Triệu Bắc Hành vừa đến mang theo hơi ấm khiến nó lập tức thấy ấp ức không tả được. Nhị Bảo òa khóc gọi: “Anh Hành!”


Bạch Chỉ sốt ruột vươn tay ra vỗ vỗ đầu nó: “Đứng lên nào, trời rét thế này quỳ nữa là què chân em mất.”
“Nó dám không? Nó mà dám thì hôm nay tao đánh què giò nó luôn!” Vương Lão Nhị khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ ta đây.


Đám đông đang đứng nhiều chuyện nhìn cũng thấy chướng cả mắt: “Nè Vương Lão Nhị, thằng con ông nó ngờ nghệch thiệt nhưng ông cũng đừng có mà ác nhân thất đức nha. Nói sao thì nó cũng kiếm cho nhà ông mấy ngàn tệ một tháng chứ bộ.”


“Có cái cứt á, nó thì làm được gì!” Vương Lão Nhị vội vàng phủ nhận. Dù rằng cả nhà ông ta đều sống bằng tiền của Nhị Bảo thế nhưng bọn họ chẳng ai xem Nhị Bảo là con người cả.


Triệu Bắc Hành cười khẩy: “Rồi. Nếu chú thấy Nhị Bảo không kiếm ra được tiền thì thôi, qua năm tôi khỏi cần nó đến vựa trái cây nữa. Tôi cũng đâu thiếu người.” Nói đoạn anh xoay người, kéo Bạch Chỉ làm bộ muốn rời đi. Bạch Chỉ thoáng giật mình nhưng cũng nhanh chóng nhận ra anh Hành đang dùng phép khích tướng, thế là cậu vội bước đi theo.


Nhị Bảo đang quỳ trên nền đất hoảng hốt ngay tắp lự, nó cứ thế lết tới ôm đùi Triệu Bắc Hành: “Anh Hành, em muốn đi làm với anh mà! Anh đừng bỏ em!” 


Nhị Bảo tuy rằng có chỉ số thông minh chỉ ngang đứa trẻ tám chín tuổi, nhưng nó vẫn đủ khôn để nhìn ra ai đối xử tốt với mình. Nó thà cả đời làm lụng ở vựa trái cây không có ngày nghỉ còn hơn là phải về nhà.


Vương Lão Nhị cũng hoảng theo: “Nè nè thằng Hành, chú mày nói lẫy mấy câu thôi mà, mày chấp chú làm gì.”


Thu nhập cả nhà lão ta phụ thuộc vào mấy chục mẫu ruộng, tiền thu về tính ra còn chẳng bằng lương của thằng đần kia. Nếu không có Nhị Bảo đưa tiền về nhà thì anh hai nó đời nào lấy được vợ.


Triệu Bắc Hành dừng bước, kéo Nhị Bảo đứng lên. Đầu gối quần Nhị Bảo ướt nhẹp, trên còn đóng một lớp băng vụn, hai chân nó run rẩy thiếu điều khuỵu xuống tại chỗ. Vương Lão Nhị đúng là thằng cha táng tận lương tâm, bắt Nhị Bảo quỳ thế này về già chắc chắn nó sẽ sinh bệnh.


“Sao lại bị ba đánh?”
Nhị Bảo ấp úng một hồi mới đáp: “Do em… em đánh anh hai ạ.”
“Lí do gì mà đánh?”
Nhị Bảo ngẩng đầu nhìn vào trong nhà, Bạch Chỉ trông theo thì thấy có một cô nàng nhỏ nhắn xinh xinh đang đứng ngay cửa.


“Ổng… ổng bài bạc nhậu nhẹt, say quắc cần câu xong về nhà đánh chị dâu… Em thấy ổng đánh chị dâu xịt máu mũi nên mới lại can… Anh hai thấy vậy đánh luôn cả em, em xô nhẹ một phát làm đầu ổng đụng vô cửa rồi xỉu luôn.”


Vương Lão Nhị dựng ngược cả lông mày lên quát: “Xô nhẹ của mày đó hả? Xô nhẹ mà đầu anh mày thủng một lỗ chà bá là sao? Nay còn biết nói xạo nữa ha!”
“Con không nói xạo mà. Do anh hai định đá con xong hụt chân, con lỡ xô nhẹ cái rồi ổng ngã thôi.” Nhị Bảo quay lại cãi tay đôi.


Vương Lão Nhị tức điên, lão giơ tay lên định tát cho nó một phát. Nhị Bảo sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại, nhưng đợi hồi lâu vẫn chẳng thấy gì, đến lúc nó mở mắt ra nhìn thì thấy Triệu Bắc Hành đang chặn cha nó lại.


“Thôi vầy đi, nếu chú còn muốn Nhị Bảo tiếp tục làm việc cho tôi thì để nó vào nhà thay đồ. Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra đi.” Triệu Bắc Hành cũng biết lạnh chứ. Ngoài trời hơn âm 20 độ, anh lại cởi áo khoác đưa cho Nhị Bảo rồi nên giờ bản thân cũng lạnh run trong lớp áo len mỏng manh.


“Không là không! Tao phải dạy cho nó một bài học chứ không mốt dỡ luôn cái nhà này quá!”


Triệu Bắc Hành móc một điếu thuốc trong túi ra. Anh châm lửa, đoạn híp mắt nhìn lão: “Rồi. Vậy thế này, nhà chú không cần Nhị Bảo thì để tôi bỏ tiền ra mua nó về. Giờ tôi đưa chú năm chục ngàn tệ, từ rày về sau Nhị Bảo thành người nhà họ Triệu, ăn uống đi lại đều là tôi lo. Được chưa?”


Vương Lão Nhị sững người, lão cảm thấy chuyến này mà thật thì hời quá. Ngay từ đầu nhà lão đã chẳng ưa gì thằng đần Nhị Bảo, chỉ ước gì có thể đập nó chục lần một ngày cho hả giận, nhìn thấy nó thôi đã chướng không chịu được. Nếu bán nó cho Triệu Bắc Hành được thì…


“Năm chục ngàn ít quá, mình nó không một năm đã kiếm được ba chục ngàn rồi.”
*50 nghìn tệ là hơn 170 triệu tiền Việt, 30 nghìn là hơn 100 triệu.
Triệu Bắc Hành tức đến mức phải bật cười: “Thế chú nói coi nó đáng bao nhiêu?”


“Nói sao thì cũng phải… tám chục ngàn tệ chứ.” Vương Lão Nhị ngập ngừng báo giá.
*80 nghìn tệ là hơn 275 triệu tiền Việt.
Đám đông hóng chuyện cười ồ lên chế nhạo: “Thế kỉ 21 rồi mà ** má nó ơi, lần đầu thấy có người mang con trai đi bán luôn.”


“Còn ra giá tám chục ngàn tệ nữa chứ. Sao ông không đi cướp luôn đi cho lẹ hả Vương Lão Nhị? Người ta đi cưới vợ chắc cũng tốn nhiêu đó chứ ít gì!”
Bạch Chỉ bóp tay Triệu Bắc Hành, định kéo anh giả vờ rời đi.


Ai ngờ Triệu Bắc Hành gật đầu cái rụp: “Đi lấy hộ khẩu chứng minh của thằng nhỏ lại đây. Tôi với chú lên đồn công an, chuyển nó qua hộ khẩu nhà tôi. Từ giờ nó mang họ Triệu.”


Vương Lão Nhị cứ tưởng Triệu Bắc Hành nói cho sướng miệng, thấy anh định làm thật, lão lại bắt đầu do dự: “Từ đã… Hay mày đợi chú về bàn lại với thím mày đã?”
Triệu Bắc Hành lắc đầu: “Chỉ có một cơ hội lần này thôi, giờ tôi đi là miễn bàn nữa.” 


Vương Lão Nhị nghiến răng, dậm chân quyết tâm đáp: “Được! Mày đứng đợi đó đi.” Nói rồi lão chạy vào nhà lấy giấy tờ.
Nhị Bảo đứng thẫn thờ nhìn theo bóng lưng cha nó, bờ môi khẽ run, nước mắt tuôn từng giọt.


Chỉ một lát sau Vương Lão Nhị đã mang hộ khẩu và chứng minh của Nhị Bảo ra, đi cùng Triệu Bắc Hành qua nhà họ Triệu. Đám đông hóng chuyện chán chê bèn tách ra thành từng nhóm nhỏ, tụ tập bàn tán.


Tết này Nhị Bảo đã hai mươi nếu tính luôn tuổi mụ, vốn đã qua tuổi để làm con nuôi. Nhưng vì tình trạng sức khỏe khác thường, chỉ số thông minh không vẹn toàn nên nó vẫn đủ điều kiện được nhận nuôi theo diện đặc biệt. Bạch Chỉ tìm được mẫu đơn trên mạng rồi chỉnh sửa lại thành thỏa thuận nhận con nuôi. Như vậy Nhị Bảo từ đây cắt đứt quan hệ với nhà họ Vương, trở thành con nuôi của Triệu Tân Đài.


“Anh hai, em gọi trưởng thôn và bí thư tới rồi!” Triệu Bắc Hành vừa về tới nhà đã nhờ Triệu Bắc Bình gọi cán bộ tới làm người chứng kiến, giải quyết chuyện cho hai nhà.


Ông cậu Ba mới đầu nghe tin còn tưởng đâu chỉ là chuyện đùa cho có, ai ngờ đến nơi thì thấy Triệu Bắc Hành đang thật sự nghiêm túc muốn nhận nuôi Nhị Bảo. Cán bộ thôn cũng biết chuyện nhà họ Vương, nhưng nhà ai mà chẳng có nỗi khổ riêng. Giờ Vương Lão Nhị quyết tâm muốn bán con trai, họ cũng không ngăn nổi, thôi thì cứ thuận theo số trời cho hai nhà đều vui lòng.


Bạch Chỉ in hợp đồng đã viết xong thành hai bản: “In dấu tay là được, nhờ cán bộ viết thêm tờ giấy chứng nhận là có thể lên công an đổi hộ khẩu rồi.”
Triệu Bắc Hành nhanh chóng kí tên bằng dấu tay, Vương Lão Nhị lưỡng lự một hồi rồi cũng làm theo.


Bí thư làm việc còn nhanh gọn hơn, cứ thế viết luôn tờ giấy chứng nhận và đóng dấu cho. Đến chiều Triệu Bắc Hành lái xe đưa mọi người đến đồn công an, cái tên Vương Nhị Bảo được chuyển sang hộ khẩu nhà họ Triệu và đổi thành Triệu Nhị Bảo.


Vương Lão Nhị cầm mớ tiền vừa lấy từ ngân hàng ra trong sự hoảng hốt. Đã già đến chừng này rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên lão có nhiều tiền như thế, giờ nhìn đâu lão cũng lo sợ bị người ta nhắm thành mục tiêu.


Triệu Bắc Hành lái xe đưa Vương Lão Nhị về: “Chú Vương, từ giờ Nhị Bảo là người nhà họ Triệu chúng tôi, nhà chú không có quyền gì mà đánh mắng nó nữa. Đừng để tôi thấy nhà chú lén la lén lút tới tìm hay đánh mắng gì nó, đến lúc đó tôi trở mặt lại bảo tại số đi.”


Triệu Bắc Hành nói một là một, hai là hai. Tính anh vốn thế, nếu có kẻ dám đụng vào người mà anh chở che, anh sẽ liều ch.ết với họ.


Vương Lão Nhị cũng chán thằng con khờ khạo của mình từ lâu, nghe Triệu Bắc Hành nói thế lão sợ muốn chuột rút cả chân, vội cười giả lả: “Hiểu, chú hiểu mà. Nhị Bảo, từ rày về sau mà ở nhà họ Triệu thì nghe lời nha chưa, đừng cứ cắm đầu lo ăn lo uống!”


Nhị Bảo hời hợt nhìn cha mình không đáp. Kể từ giây phút cha kí hợp đồng bán nó đi, thằng bé đã nguội lạnh tâm hồn. Nhị Bảo ngốc nhưng vẫn biết đâu ra đó chứ, Triệu Bắc Hành nhận nuôi là để cứu nó. Cả đời này Nhị Bảo sẽ ghi nhớ công ơn của anh, nhưng nó cũng sẽ không quên việc nhà họ Vương bán nó đi.


Tới cổng nhà họ Vương, Vương Lão Nhị xuống xe, Nhị Bảo cũng đi theo. Bạch Chỉ sững người định gọi nó lại, Triệu Bắc Hành chỉ kéo tay cậu khẽ lắc đầu.


Nhị Bảo quỳ xuống cúi đầu lạy Vương Lão Nhị ba cái: “Cha, cuộc đời này điều khiến con hối hận nhất là đến nhà họ Vương. Giờ con đã thành họ Triệu, cha con mình coi như đứt duyên. Từ rày về sau nhà họ Vương có sinh lão bệnh tử thế nào con không quan tâm. Con sẽ không nhận cha mẹ lại nên đừng tới tìm con.” Nói xong nó xoay người lên xe lại.


Vương Lão Nhị đứng giữa trời tuyết bỗng thoáng thấy hơi hối hận, nhưng giây phút đụng phải mớ tiền trong túi, lão đã quên sạch xúc cảm vừa định dâng trào trong lòng.


Nhị Bảo lên xe, Bạch Chỉ ngạc nhiên quay đầu nhìn nó. Những lời Nhị Bảo vừa thốt ra nghe cứ như thể không phải là bản thân nó nói vậy.
“Anh Hành…”
“Kêu anh hai. Từ rày về sau mày là con trai nhà họ Triệu bọn anh.”


“Dạ anh hai.” Nhị Bảo vô thức rơi nước mắt, nhưng lần này nó khóc vì hạnh phúc mà thôi.
Lúc mẹ Nhị Bảo dẫn thằng con lớn từ bệnh viện trên thị trấn khâu vết thương về mới hay Nhị Bảo đã được nhà họ Triệu nhận nuôi, bà ta tức điên người.


“Ông bị ngu hả? Hay bị ngáo? Mỗi năm Nhị Bảo nó kiếm được hơn ba chục ngàn tệ, mười năm là hơn ba trăm ngàn đó. Cứ nuôi nó trong nhà thì có khác gì con gà đẻ trứng vàng không. Ông hay quá mà, bán mẹ luôn con gà rồi trời ơi!”


Vương Lão Nhị bị mắng, mặt lão cũng sượng sùng: “Chứ biết sao giờ, tôi thấy thằng ranh kia rõ là có ý đồ gì. Ai điên mà bỏ ra cả đống tiền mua một thằng đần về chứ, giờ nó đổi hộ khẩu luôn rồi, bà có nói gì cũng công cốc.”


Mẹ Vương nhìn đống tiền kia, trả lại thì cũng tiếc quá. Thế là bà ta híp mắt nở một nụ cười thật gian trá trên gương mặt nhăn nheo: “Ông khỏi cần lo, tôi nghĩ ra cách để nhà bọn họ mất cả chì lẫn chài rồi!”


Faye: Ngoài những tình tiết mang đậm hơi thở thôn quê thì việc Triệu Bắc Hành có những phẩm chất đời thường đến mức quá thực tế là lí do khiến mình quyết tâm phải dịch “Chàng vợ” đó mọi người, điển hình như phân đoạn nhận nuôi Nhị Bảo. Có thể trong mắt người khác, hành vi của em nó hơi bao đồng, thậm chí là lắm chuyện. Nhưng mình lại thích kiểu người toàn “mua dây buộc mình” như Triệu Bắc Hành ấy, sự trưởng thành và tính cách hào sảng của em nó khiến mình gọi hai tiếng anh Hành vẫn thấy đáng lắm~






Truyện liên quan