Chương 50: Nhà tắm công cộng

Vui lòng cân nhắc trước khi đọc.
===
Lúc Bạch Chỉ trở về, trời đã tối hù. Triệu Bắc Hành đương ngồi chồm hổm trước cửa hút thuốc, vừa nhác thấy bóng cậu đã vội chạy ra: “Sao rồi, có bị gì không?”
“Không ạ, nộp phạt xong là được thả ngay thôi.”


Triệu Bắc Hành gật đầu: “Em họ cậu với thằng Kim Cường có vẻ thân đó.”
“Ờm… Hình như cũng khá thân ạ.” Đã tới nước đè nhau trên giường rồi, không thân mới là lạ đó?
“Bảo nó tránh xa Kim Cường đi, thằng đó không phải thứ tốt đẹp gì đâu.”


Bạch Chỉ gật đầu vâng lời: “Đúng rồi anh Hành, độ này anh nhớ cẩn thận tí nhé. Em nghe đồn Kim Cường đang đi dò la tin tức về tiệm mới của nhà mình.”


Vừa nhắc tới thằng cháu trai kia, Triệu Bắc Hành đã thù đến ngứa răng ngứa lợi: “Cậu coi nó mất dạy chưa. Tự mình bất tài buôn bán không lại ai rồi hở tí là giở trò đâm thọc sau lưng người ta. Hồi mấy năm trước anh làm công ở vựa cũng vì làm mích lòng nó mà lên bờ xuống ruộng.” May mà ông chủ vựa khi ấy là người đàng hoàng, nhờ đó mà anh tích lũy được nguồn khách hàng kha khá như bây giờ.


Bạch Chỉ bước đến giật nhẹ cổ tay áo anh: “Thôi được rồi, anh tức vì thằng cha đó làm gì. Chúng mình cứ buôn bán cẩn thận, tránh cho gã giở trò chơi xấu là được mà.”


Cơn tức trong Triệu Bắc Hành nhoáng đã bay biến, ý cười đong đầy khóe mắt anh: “Tối nay đi tắm nè, cậu đi chung không?”
Ban chiều cả đám dỡ hàng tận hai chiếc xe, ai cũng mồ hôi nhễ nhại, cả người dính nhớp.
Tim Bạch Chỉ đập loạn xạ: “Đi ạ.”


available on google playdownload on app store


Trở về phòng ngủ, Bạch Chỉ bắt đầu lục tung mớ hành lý, tìm cho ra chiếc qu@n lót họa tiết da báo trông rất chi là quyến rũ của mình. Chiếc quần này lúc mua chật hơn kích cỡ bình thường của Bạch Chỉ, mặc vào sẽ hơi bó vào phần th@n dưới. Bạch Chỉ từng mặc thử một lần rồi cất luôn, cơ mà đêm nay thì… 


Bạch Chỉ cười vẻ tà ɖâʍ, qu@n lót kiểu này chắc chắn sẽ tôn lên bờ m ông căng tròn của cậu, làm nổi bật sự quyến rũ của hoạ tiết da báo ahihi~
Cậu lấy điện thoại chụp thử hai tấm, trông đẹp đó chứ.


Cơm tối xong xuôi, Bạch Chỉ đứng trước gương vuốt lại tóc tai, dùng hai tay nâng gương mặt dại trai của mình lên nhìn. Vui ch.ết đi được, tí nữa lại được trông thấy con chim cúc cu của anh Hành rồi~
“Sửa soạn xong chưa, đi nè!” Triệu Bắc Hành đứng bên ngoài hét to.


“Dạ!” Bạch Chỉ hăng hái mở cửa ra… 
Cậu sững sờ ngay lập tức.
Bên ngoài có Nhị Lương Tử, Nhị Bảo, Triệu Bắc Lâm,… Tất cả công nhân trong tiệm đều đang đợi cậu lên đường.
“Chúng ta… cùng đi hả?” Bạch Chỉ hoang mang hỏi lại.


Triệu Bắc Hành khoác vai cậu: “Đi chung hết chứ, tắm cái cho nó nhẹ người.”
“Hay… hôm khác em đi vậy?” Trong thoáng chốc Bạch Chỉ muốn chui lại về phòng để đổi lại chiếc qu@n lót quyến rũ kia.
Nhị Lương Tử cười khà khà: “Anh Bạch giải quyết rồi hả?”
“Giải quyết gì cơ?”


“Chứ đang khơi khơi sao anh lại không chịu đi tắm?”
Triệu Bắc Hành sút cho nó một phát: “Mẹ bà đừng có nói khùng nói điên coi, đi lẹ lên lát trễ là không còn chỗ nữa đâu.”


Bạch Chỉ khóc không ra nước mắt, bị cả bọn lôi kéo lên xe. Khổ nỗi xe nhỏ quá không chở hết được, thế là Nhị Lương Tử lái chiếc ba gác chở đám còn lại đi. Cả bọn hừng hực khí thế đi đến nhà tắm công cộng gần đó.


Chỗ tắm lần này khác với lần trước nhiều lắm, riêng giá cả thôi đã rẻ hơn tận mấy lần. Mỗi đứa chỉ tốn 15 tệ, những dịch vụ khác đều được miễn phí.


Vừa đến nơi cả bọn đã thấy các ông các bà đứng xếp thanh hàng dài, đang chờ đến lượt dùng máy sấy sau khi tắm. Triệu Bắc Hành đến quầy lễ tân báo số lượng, đứa nào đứa nấy đều được phát một đôi dép riêng.


Bạch Chỉ cầm dép lê, suýt thì quỵ ngã tại chỗ. Tí nữa nhất định phải c ởi đồ ra, mà cởi thì… Cả đám chắc chắn sẽ thấy chiếc qu@n lót tà ɖâʍ của mình áu áu áu áu áu. Thằng ranh Nhị Lương Tử kiểu gì cũng sẽ cười khà khà cho xem, đến lúc ấy mặt mũi đâu mà mình dám ở lại đây nữa.


Nhân viên nhìn cả bọn bảo: “Phòng lớn đang đông người quá, hết tủ để đồ rồi. Chia ra tắm phòng riêng đi.”
Nghe thế hai mắt Bạch Chỉ lập tức sáng bừng: “Tôi! Tôi tắm phòng riêng!”


Hóa ra nhà tắm ở phương Bắc không chỉ có phòng tắm lộ thiên mà còn có cả phòng đơn riêng tư như ở miền Nam. Trời cao đúng là không tuyệt đường sống của con người mà, đúng là trong cái khó bỗng ló tia hi vọng mà!


Phòng đơn không có hồ tắm nên Nhị Bảo và mấy đứa còn lại không ai chịu đi. Thú vui của bọn nó khi đi tắm là ngâm mình trong hồ mà.
“Để anh với Tiểu Bạch tắm phòng riêng cho.” Triệu Bắc Hành nói.
“Vâng, mời quý khách lên lầu, phòng 203.” Nhân viên đưa chìa khóa cho anh.


Bạch Chỉ: Hả?!? Phòng riêng không phải cho một người mà là hai người á? Yamete! Hay thôi không tắm nữa, lỡ mình đứt dây buông xõa luôn thì sao!
Triệu Bắc Hành đi đằng trước. Anh vô thức nuốt nước bọt, trái tim cũng loạn nhịp, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm.


Phòng riêng chỉ rộng tầm năm sáu mét vuông, trong có hai vòi sen và một bồn tắm. Bình thường mọi người rất ít khi dùng bồn tắm, bởi ở nơi đây loại người nào cũng có, nhỡ vào tắm lại bị bệnh gì thì toi đời.
Cửa vừa được khóa lại, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên mờ ám vô cùng…


“Sao còn đứng im đó? C ởi đồ ra đi.” Triệu Bắc Hành cởi áo khoác ra, mắt dán lên người Bạch Chỉ.
“Ơ… dạ.” Bạch Chỉ ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, cởi vớ rồi mang dép vào. Triệu Bắc Hành cũng tranh thủ cởi áo để lộ khuôn ngực cường tráng.


Bạch Chỉ vội cúi đầu, cậu nghiến răng quyết tâm, đoạn kéo roẹt chiếc áo len ra. Khí lạnh lập tức táp vào da thịt khiến Bạch Chỉ nổi gai ốc, cậu run tay, tiếp tục cởi qu@n ra. Chiếc qu@n lót họa tiết da báo kia cuối cùng cũng lộ diện, Bạch Chỉ xấu hổ đến mức nhuộm hồng cả cần cổ.


Triệu Bắc Hành đang bật vòi sen, quay lưng về phía cậu để c ởi sạch quần áo. Nước lạnh vừa phun ra đã dập tắt d*c vọng vừa dâng trào khi anh lén nhìn Bạch Chỉ.
“Cà rề cà rề quá, qua đây tắm.”
“Dạ.” 


Thấy Triệu Bắc Hành vẫn chẳng quay đầu lại, Bạch Chỉ nửa thất vọng nửa mừng thầm. Cậu cởi qu@n lót ra rồi lại gần vòi sen, bắt đầu xả nước tắm rửa.


Nước nóng chảy ra khiến nhiệt độ trong phòng tăng cao. Triệu Bắc Hành rốt cuộc cũng dám đánh bạo quay lại nhìn Bạch Chỉ, nhưng tầm mắt của anh chỉ dám dán lên nửa người trên của cậu: “Lát hai anh em mình chà lưng cho nhau.”


“Dạ.” Bạch Chỉ sợ con chim non bỗng dưng sổ lồng nên cũng dè dặt không dám ngó ngang liếc dọc.


Lòng dạ Triệu Bắc Hành bồn chồn không thôi, rõ là lần trước đi tắm cùng Bạch Chỉ anh có sao đâu, tự dưng lần này lại thấy ngại ngùng muốn ch.ết. Anh cố đè nén rung động đang dâng trào, nhưng chẳng hiểu sao càng cố lại càng thấy phản tác dụng.


“Cần em chà lưng không anh Hành?” Tóc tai Bạch Chỉ ướt rượt, áp sát vào gương mặt nõn nà đang ửng hồng lên khiến cậu trông càng ngây thơ. Triệu Bắc Hành vừa ngó qua đã thấy lửa cháy hừng hực, thầm chửi thề trong bụng hai tiếng “má nó”.


“Ừa… Cậu chà đi.” Anh vội hít một hơi thật sâu để bình tâm, đoạn quay lưng lại che đi phần th@n dưới đang bắt đầu có phản ứng.


Bạch Chỉ dùng khăn tắm chà dọc sống lưng anh, động tác nhẹ nhàng như đang gãi ngứa khiến Triệu Bắc Hành càng thấy khó chịu trong người hơn. Anh đành phải quay đầu lại, bóp chặt tay Bạch Chỉ: “Đừng… Đừng chà nữa. Mẹ bà nó chứ, anh lên rồi!” Anh vừa nói xong, cả hai cùng đỏ mặt ngay lập tức.


“Anh Hành… hay để em giúp anh nha.” Bạch Chỉ gom góp dũng khí cả đời này lại, mạnh dạn đề nghị rồi lắp ba lắp bắp giải thích, “Ý em là… là cái kiểu mà đàn ông con trai hay giúp cho nhau á… Chắc không sao đâu ha.” 


Bé tí hon màu hồng trong lòng cậu xấu hổ đến mức muốn nhảy dựng cả người lên: Sao mi dám nói như thế, lỡ anh í ghét mi luôn rồi sao hả?
“…”
“Giúp làm sao?” Triệu Bắc Hành khàn giọng hỏi.
“Dạ?” Bạch Chỉ nuốt nước bọt, hai mắt sáng trưng, trong lòng như có đóa hoa chợt bung xòe nở rộ. 


Giúp sao cũng được hết anh ơi áu áu áu áu áu!
“Em dùng… dùng tay được không ạ?”
Triệu Bắc Hành nhìn cậu lom lom, bộ dạng trông chẳng khác gì loài thú săn mồi nguy hiểm.
“Được.”


Bạch Chỉ nhắm mắt lại, định chầm chậm sờ vào con quái vật khổng lồ kia nhưng mò mẫm cả buổi vẫn chưa tới đích. Triệu Bắc Hành sốt ruột gần ch.ết, vội chụp tay cậu đè thẳng lên hạ bộ mình. Cả hai đồng thời bật thốt lên, người do giật thót, kẻ lại do quá sung sướng.


Bạch Chỉ đỏ mặt căng mắt ra, hai tay liên tục vuốt v e v@t cứng nóng phừng như lửa đang nổi đầy gân xanh. Nó đang giần giật trong tay cậu, vô cùng mang tính áp bức người khác như chính bản thân anh Hành. Dĩ nhiên chỉ sờ thôi Bạch Chỉ vẫn chưa đã nghiền, giá mà có thể dùng miệng thì… 


Ui thôi thôi, nhỡ làm anh Hành sợ thì ch.ết. Tuốt cho còn có thể giải thích được chứ ngồm ngoàm đầy họng như thế có trời mới giải thích nổi.


Triệu Bắc Hành sung sướng híp mắt lại. Anh li3m môi, ánh mắt suồng sã nhưng không kém phần nguy hiểm cứ dán chặt lên người Bạch Chỉ, lướt từ gò má xuống đến cổ, bờ vai gầy gò, lồ ng ngực mềm mại với hai đóa hoa non mịn màu hồng, rồi lại đến phần hạ bộ đang e thẹn chào cờ của cậu. Bạch Chỉ bị anh nhìn đến mức tê buốt cả da đầu.


“Cậu cũng cứng rồi này.”
“Á!” Bạch Chỉ hết hồn dừng luôn động tác trên tay, vội khép hai chân lại.
Triệu Bắc Hành nhướng mày đề nghị: “Để anh giúp cậu.”


“Thôi anh… Á~” Bạch Chỉ còn chưa nói dứt câu, bàn tay to bè của ai đó đã phủ lên phần trọng yếu khiến cậu mềm nhũn cả hai chân, suýt thì quỳ luôn tại chỗ.
Triệu Bắc Hành vội vươn tay ôm cậu vào lòng, da thịt trơn trượt ấm nóng kề cận, đôi bên đồng thời thở gấp một hơi.


Th@n dưới Bạch Chỉ cũng trắng trẻo và dễ thương như chính cậu vậy, trên xương mu chỉ có vài sợi lông thưa thớt, nhìn sơ qua trông chẳng giống hạ bộ của người trưởng thành tí nào. Triệu Bắc Hành cầm toàn bộ v@t cứng của cậu trong tay, động tác x0a nắn có phần hơi trúc trắc.


Bàn tay anh vừa to vừa hừng hực lửa nóng, những vết chai thô ráp cà lên làn da non mịn khiến Bạch Chỉ sướng đến chảy cả nước mắt, cả người run run, cậu khẽ gọi: “Anh Hành, đừng… đừng có làm vậy mà.”
“Im nào, mạnh tay chút cho anh!” Triệu Bắc Hành siết chặt eo cậu, động tác trên tay cũng dần nhanh hơn.


Bạch Chỉ nửa ngồi trên đùi anh, cặp mông nhỏ liên tục cạ vào đùi anh. Một thoáng sau, cậu run rẩy b ắn ra, tay vẫn ôm v@t cứng của Triệu Bắc Hành mà thẫn thờ.


Triệu Bắc Hành vội đẩy thằng em vào lòng bàn tay cậu, tim Bạch Chỉ hẫng một nhịp, cậu nhanh chóng ra sức vuốt v e con quái vật khổng lồ cho anh Hành nhà mình. Mãi cho đến khi cổ tay Bạch Chỉ như muốn rụng rời, Triệu Bắc Hành mới đè vai cậu, chọc mạnh hai cái rồi gầm nhẹ lên, b ắn ra…
***


Bước ra khỏi nhà tắm, cả hai đều có chút ngượng ngùng. May mà đám ranh kia chẳng thèm chú ý, cả đám cứ cười đùa hỉ hả cho đến lúc về tới vựa trái cây.
Bạch Chỉ vừa vào phòng đã trùm chăn kín bưng, cười như được mùa. 


Trời ơiiii, người mình nhìn trúng quả là chuẩn không cần chỉnh mà. Vừa to vừa dài, đã vậy còn lâu nữa!
Hôm nay chỉ mới dùng tay thôi mà Bạch Chỉ đã mường tượng ra được lúc lâm trận sẽ thế nào rồi…
Chỉ có sướng lên mây thôi, eo ơi mình ɖâʍ quá~


Trong khi đó lòng Triệu Bắc Hành đang đùng đùng dậy sóng. Hình như anh với Bạch Chỉ thế này… có hơi sai sai nhỉ?
Đến vựa trái cây, Triệu Bắc Hành không xuống xe mà gọi với Nhị Lương Tử lại: “Qua đây anh hỏi mày cái.”
Nhị Lương Tử tí ta tí tởn chạy tới: “Sao đó anh Hành?”


“Khụ… Lên đây ngồi rồi tao nói.”
Nhị Lương Tử chẳng hiểu mô tê gì. Nó lót tót leo lên xe, nhìn anh Hành nhà mình với vẻ khó hiểu: “Ra vẻ thần bí ghê ta, vụ gì vậy anh?”
“Ờm.. Mày với tụi Thịnh Tử… Có giúp nhau bao giờ chưa?”
“Giúp? Giúp làm việc á hả?”


“Bậy, ý tao là giúp sóc lọ cho nhau kìa.”


Nhị Lương Tử sững người một lúc mới nhận ra anh Hành đang nói gì, nó phá lên cười: “Anh thèm đàn bà rồi hả anh Hành? Đây đây để em tìm gái cho, em biết chỗ có mấy bà này ɖâʍ cực…” Thấy mặt mũi Triệu Bắc Hành xám xịt, Nhị Lương Tử nuốt một ngụm nước bọt rồi nín thinh.


“Mày lại đi chơi gái?”
“Có đâu, em không có mà! Thề luôn! Rảnh đâu mà đi trời!”
Triệu Bắc Hành kị nhất là vụ gọi gái, anh đe dọa: “Mày mà đi lần nữa thì tao cho nghỉ đó, rồi thích làm gì thì làm!”


“Em sai rồi mà lão đại…” Nhị Lương Tử khóc không ra nước mắt, rõ là anh Hành nhắc đến chuyện này trước chứ bộ.


“Em có sóc cho Đại Hoa nè, có sóc cho Nhị Bảo đần hai lần nữa.” Con trai giúp nhau thế này là chuyện thường tình, nhất là bọn choai choai lúc nào cũng hừng hực tinh lực mà chưa có bồ như tụi nó.
“À…” Tốt rồi tốt rồi, thế ra mình với Tiểu Bạch cũng bình thường lắm.


“Ủa mà anh hỏi em vụ này chi vậy? Cần em sóc phụ cho hả?’
Triệu Bắc Hành vả cho nó một phát: “Biến mày.”
Nhị Lương Tử cười hề hề leo xuống xe.
***
Triệu Bắc Hành lên lầu, e dè gõ cửa phòng Bạch Chỉ.


Bạch Chỉ đang nằm hí hửng trên giường, nghe tiếng gõ cửa bèn bật người dậy, xoa xoa gương mặt chỉnh biểu cảm cho nghiêm túc trở lại rồi mới bước ra mở cửa.
“Tiểu Bạch nè…. À thì là… anh có chuyện cần nói với cậu.” Triệu Bắc Hành bước vào, gãi đầu suy nghĩ không biết phải mở lời ra sao.


Bạch Chỉ thừa biết anh có điều khó nói nên vội mở lời: “Chuyện hôm nay anh Hành đừng có để bụng nha.”
“Hả?” Triệu Bắc Hành ngạc nhiên.
Bạch Chỉ nhìn anh vẻ chân thành: “Đàn ông giúp đỡ nhau cũng là chuyện thường tình.”
Hả?


“Nhất là với mấy đứa độc thân như em và anh nữa. Làm vậy càng sướng thôi chứ có gì đâu.”
Hả?!?
Triệu Bắc Hành mắt chữ A mồm chữ O nhìn câu, sao thằng nhóc này lại thay lời muốn nói giúp anh hết rồi?


Bạch Chỉ cười thầm trong lòng, anh Hành nhà cậu nói sao thì cũng là xì trây mà, cậu phải phải giữ thể diện cho anh chứ.


Chân mày Triệu Bắc Hành buông lỏng, nỗi muộn phiền trong lòng anh nhoáng cái đã bay sạch. Anh vỗ vai Bạch Chỉ bảo: “Cậu hiểu là được. Hai anh em mình không việc gì phải ngại, chuyện bình thường thôi.”


Khóe môi Bạch Chỉ gợn lên một nụ cười tà: Anh cứ thấy bình thường là được nè, thế sau này tụi mình có thể thường xuyên làm mấy chuyện bình thường rồi~
998: Ít nhiều gì cũng phải giữ thể diện cho anh Hành nhề *châm thuốc*


Faye: Chương H lồ lộ đầu tiên trong nhà, khóc 3 ngày 3 đêm vì gõ ngượng tay đó quý dzị huhu còn 3-4 chương H nữa không biết mốt làm sao dịch ;;A;;






Truyện liên quan