Chương 57: Vận may đến
Chín giờ sáng, Tống Nhiên còn đang say giấc nồng bỗng bị chuông điện thoại đánh thức. Y cáu bẳn quay sang vỗ vai Kim Cường: “Nghe điện thoại đi kìa.”
Kim Cường híp mắt cầm điện thoại lên, vừa thấy tên người gọi, gã tỉnh giấc trong vòng ba nốt nhạc, vội chạy ra phòng khách nghe máy.
“Kim Cường, mày lấy danh nghĩa anh sai mấy thằng bên quản lí đô thị làm việc đúng không?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nam trầm.
“Anh, anh rể… Anh đừng có nghe đứa nào bịa chuyện nha… Em, em có làm gì đâu?”
Bốn phương tám hướng Kim Cường cóc ngán đứa nào, nhưng đụng phải ông anh rể mặt như Diêm Vương này là gã sợ mất mật. Cha mẹ Kim Cường mất sớm, một tay chị gái nuôi nấng gã nên người. Ông anh rể này nghiễm nhiên kiêm luôn cả chức phụ huynh, luôn răn đe dạy dỗ Kim Cường.
“Anh rể, chắc là hiểu lầm gì thôi. Cha nội Lý Vĩnh Niên kia tự mời em đi ăn đó chứ. Ăn xong ổng mới bảo muốn nhờ anh nói đỡ cho mấy câu, nhưng em chối mà!”
“Thế vụ dỡ vựa trái cây là sao đây? Tao nghe bảo suýt thì có người mất mạng kia kìa!”
“Hả? Làm gì có chuyện đó? Rõ là em dặn tụi nó chỉ dỡ cái kho hàng thôi mà…”
Kim Cường quả nhiên là kẻ ngu si, đối phương mới mồi thêm một câu đã tự khai ra mọi chuyện. Biết mình lỡ miệng, gã sợ đổ mồ hôi hột, nín thinh ngay lập tức.
“Hừ, biết ngay là mày bày trò. Hên là chưa to chuyện đó con, lỡ mà có gì tao cũng không cứu nổi đâu, dám tao cũng bị vạ lây đó.”
“Anh, anh rể… Em xin lỗi, do em ngu ngục. Hứa không tái phạm ạ!”
Sức khỏe chị hai vốn đã không tốt, nhất định phải giấu tiệt chuyện này kẻo chị gã biết lại tái phát bệnh cũ nữa thì khổ.
“Biết thân biết phận là tốt, chuyện lần này làm anh mày cũng bị sờ gáy đây. May mà thằng cha Lý Vĩnh Niên khai là chưa từng gặp mặt tao. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, bao nhiêu con người đang gườm gườm nhìn tao, lạng quạng dính vạ thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội đó.”
Có thằng em vợ trời đánh tối ngày chuốc phiền cho mình đúng là khổ quá mà!
Kim Cường vuốt mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng nhận ra mình suýt hại ch.ết anh rể.
“Mày cũng lớn rồi Cường ơi, bớt lông nhông giùm anh. Hôm nọ gặp con gái ông Cục trưởng Cục Thủy lợi sao rồi, hai đứa còn liên lạc với nhau không?”
Kim Cường gãi đầu ráng nhớ lại, nhưng mãi vẫn chẳng nghĩ ra người mà anh rể đề cập là ai, đành đáp: “Anh rể, em chưa muốn lấy vợ sớm mà.”
Nói đoạn gã ghé mắt nhìn vào phòng ngủ, Tống Nhiên đang tr@n truồng nằm ngủ say trên giường, cả người đầy dấu vết ái tình. Tối hôm qua Kim Cường lăn lộn khiến đối phương mệt ch.ết đi sống lại.
“Sắp ba mươi rồi mà còn kêu sớm? Hồi tao với chị hai mày bằng này là cháu mày sắp đi học rồi đó con.”
Kim Cường chỉ còn nước bịa chuyện: “Do người ta không thích em đó chứ. Ăn bữa cơm xong tới giờ cổ cũng không liên lạc gì với em.”
“Nhìn mày xấc bấc xang bang thế ai mà dám thích hả? Vụ này thôi coi như xong, còn tái phạm là tao với chị hai mày kệ thây luôn đó nha.” Nói rồi anh rể cúp máy.
Kim Cường ngồi trên ghế sô pha, siết chặt điện thoại trong tay. Lộn tiết thật sự, thằng cha già Lý Vĩnh Niên đúng là cái đồ ăn hại, bảo ông ta điều lính đi dỡ cái kho hàng thôi mà um sùm hết cả lên!
Còn Triệu Bắc Hành nữa, số hên thì thôi rồi, chuyện tới nước này mà nó vẫn tai qua nạn khỏi là sao nhỉ?
***
Triệu Bắc Hành số hên sáng nay thức dậy sớm, tinh thần phấn khởi vô cùng. Mặc áo quần xong, anh hôn chóc một cái lên má Bạch Chỉ, càng nhìn càng thấy yêu. Nhớ lại chuyện đêm qua, bản mặt mo của anh cũng phải ngượng chín.
Triệu Bắc Hành không gọi đối phương dậy, chỉ rửa mặt rồi ren rén khép cửa lại, một mình đi ra vựa trái cây.
Tới nơi Triệu Bắc Lâm cũng vừa tỉnh ngủ, nó vừa ngáp vừa mở cửa cuốn: “Chào anh hai.”
“Ừ.” Triệu Bắc Hành ngậm điếu thuốc, ngân nga mấy giai điệu, từ đầu đến chân đều ngập tràn sức sống.
“Tối qua Nhị Lương Tử với Tôn Châu quắc cần câu, về tới nhà là ói chua lòm cái phòng làm em muốn điên cái đầu.”
Triệu Bắc Hành cười đáp: “Hai thằng trẻ trâu đó cứ thấy rượu là uống lấy uống để, làm như không còn được uống nữa vậy.”
“Ơ mà sao nay anh Bạch không đi cùng anh vậy?” Triệu Bắc Lâm ngưỡng cổ nhìn ra bên ngoài.
Triệu Bắc Hành xoa mũi, ho khan một tiếng: “Bữa giờ Bạch Chỉ vất vả quá, để cậu ấy ngủ thêm cho khỏe.”
“Cũng đúng… Hôm qua em sợ đứng tim luôn, ảnh ốm nhách có một khúc như vậy mà gan thấy sợ thiệt. Một mình nhào ra đứng trước xe xúc mà không sợ nó đụng vô, thằng cha lái xe quơ quơ cái gầu định dọa cho ảnh bỏ cuộc đó. Lỡ mà trượt tay phát thì chắc tan xương nát thịt luôn quá.”
Triệu Bắc Hành nghe mà hoảng, lòng vừa thương vừa giận. Thằng nhóc này sao liều mình quá vậy, lỡ mà xảy ra chuyện thật thì anh biết làm sao bây giờ…
“Ê Lâm, mày thấy Bạch Chỉ thế nào?” Triệu Bắc Hành hỏi dò.
“Anh Bạch tốt bụng dữ dằn. Người dưng nước lã thôi mà ảnh lo cho anh hai quá trời, trên đời chắc không tìm ra người thứ hai như vậy luôn.”
Triệu Bắc Hành nghe mà sướng tai. Bạch Chỉ đương nhiên là quan tâm anh hết mực rồi, chứ không dễ gì mà một gã trai Đông Bắc thẳng đuồn đuột như anh lại bị bẻ cho cong vòng như nhang muỗi chứ.
“Thế nếu anh cưới được một cô vợ như Bạch Chỉ thì mày thấy sao?” Triệu Bắc Hành không dám nói thẳng ra là cưới Bạch Chỉ. Khả năng tiếp thu vấn đề của em trai anh còn kém lắm, nói huỵch toẹt ra lỡ cu cậu sợ mất mật rồi nhìn Bạch Chỉ bằng ánh mắt không thiện cảm thì toi.
Triệu Bắc Lâm quét mắt dòm ông anh mình từ trên xuống dưới: “Anh hai nè, nói không phải chê chứ cỡ anh làm gì kiếm được cô nào như anh Bạch. Vừa học cao vừa có ngoại hình, tốt tình còn ngoan hiền nữa. Tiêu chuẩn anh mà vậy là xa vời quá đó…”
Ông anh nhà nó thất học chỉ đọc được dăm ba từ, thân là sinh viên ai mà thèm ưa ổng chứ? Lấy nhau về không có tiếng nói chung, con cái mà có bài tập về nhà dám ổng cũng không dạy được nữa là. Triệu Bắc Lâm ít ra đã tốt nghiệp cấp 1, kèm con trẻ học cộng trừ nhân chia cũng còn được. Chứ anh hai nó ấy hả, chắc dạy tụi nhỏ ngồi cân trái cây quá.
Triệu Bắc Hành cụt hứng: “Anh mày cũng đâu đến nỗi, đầu óc có vóc dáng có, kiếm tiền giỏi còn chịu khổ được nữa, có gì mà không xứng.”
“Em có nói xứng với không xứng gì đâu, nhưng mà khó tìm được người như vậy lắm. Chưa kể sinh viên tốt nghiệp xong toàn đi làm ở mấy thành phố lớn thôi, ai đâu mà về sống ở mấy cái chỗ khỉ ho cò gáy này.”
Nghe Triệu Bắc Lâm nói thế, anh lại nhớ hồi Tết Bạch Chỉ có bảo làm nửa năm nữa là cậu phải đi rồi. Triệu Bắc Hành giật thót, không thể cho Bạch Chỉ đi được!
Hơn ba giờ rưỡi sáng, đám Đại Hoa Thịnh Tử mới xuất hiện. Tối qua say khướt nên đứa nào đứa nấy cũng mệt lử, ngáp một phát nước mắt nước mũi tèm lem như mấy thằng xì ke.
Lòng mang tâm sự nên tâm trạng Triệu Bắc Hành hơi xuống dốc: “Bữa sau đi ăn, đứa nào còn quá chén nữa là tao cho uống nguyên bàn, hết mới được về.”
Tôn Châu hết hồn, cảm thấy Triệu Bắc Hành đang nói mình nên vội xoa mặt, tranh thủ vào việc.
Lúc Bạch Chỉ bừng tỉnh, trời đã sáng trưng. Cậu vội bò dậy nhìn điện thoại, đã hơn chín giờ! Sao anh Hành không gọi mình dậy nhỉ?
Cậu gọi cho Triệu Bắc Hành, đối phương bắt máy nhưng cả hai đều lúng búng không biết mở lời thế nào. Bạch Chỉ hắng giọng, đành lên tiếng trước: “Anh ra tiệm rồi hả?”
“Ừ.” Nghe giọng cậu, Triệu Bắc Hành lại nhớ đến lúc Bạch Chỉ ôm cổ nũng nịu rên bên tai anh tối qua. Máu nóng toàn thân lại rần rật chảy xuống bộ phận nào đó.
“Em ngủ quên mà anh cũng không gọi em nữa.” Bạch Chỉ bĩu môi, tròng quần áo vào.
“Không sao, mấy nay ít xe, với có thằng Lâm tính toán sổ sách rồi, cậu không đến cũng được.”
“Ò, ra là người ta không cần mình nữa rồi.” Ai đó lại bắt đầu làm mình làm mẩy.
Triệu Bắc Hành cố nén cười đáp: “Linh tinh là giỏi, thiếu cậu là khó sống.”
“Có gì đâu mà khó. Kiểm hàng thì Nhị Lương Tử giúp anh rồi nè, tính toán thì có Triệu Bắc Lâm rồi, em đi hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.”
Xỏ quần áo xong xuôi, Bạch Chỉ đứng soi gương mới nhận ra hai bên cổ toàn là dấu hôn. Mặt cậu đỏ bừng, tim đập rộn ràng. Trước đó hai người cũng từng sờ s0ạng nhau rồi, nhưng vẫn chỉ dùng tay mà thôi. Đêm qua suýt thì súng đạn lên nòng thật, quả là một bước tiến lịch sử mà!
“Nói vậy đâu có được? Toàn mấy đứa lì đòn, không giỏi bằng cậu.”
Bạch Chỉ xí một tiếng, bỗng dưng thẽ thọt: “Hôm qua hôn đỏ hết cổ em rồi nè anh Hành.”
Chú chim cu gáy của Triệu Bắc Hành lại muốn sổ lồng rồi.
Bà nó chứ, bé đỏng đảnh nhà anh đúng là biết cách trêu ghẹo người khác mà!
Triệu Bắc Hành vừa cúp máy thì cán bộ Cao gọi đến, nụ cười hẵng còn vương trên môi, anh lại được nghe tiếp một tin mới vô cùng tốt.
“Hành hả con, có chuyện này chú đang muốn bàn với con. Con nghe rồi tính thử xem sao nhé?”
Triệu Bắc Hành vội đáp: “Dạ chú cứ nói đi.”
“Chuyện là vầy, năm nay Bạch Thành mình có một dự án xóa đói giảm nghèo mang tính trọng điểm cả nước luôn. Kể cũng hay, dự án lần này nó vừa khớp với công việc mở vựa trái cây của con. Người ta muốn xây một khu chợ đầu mối lớn để cung ứng hàng cho mấy quận huyện khác. Vừa để có chỗ tiêu thụ mấy sản phẩm nông nghiệp của địa phương vừa giúp thúc đẩy kinh tế mấy vùng xung quanh, cháu thấy sao?”
Bạch Thành là khu đắc địa nằm ở phía tây bắc tỉnh Cát Lâm, bắc giáp đồng cỏ Horqin, tây giáp Liêu Ninh, đông giáp Hắc Long Giang. Có thể nói là nằm ngay trung tâm ba tỉnh Hắc Cát Liêu và khu vực Nội Mông, giao thông lại thuận tiện, mở chợ đầu mối thì đúng là quá hợp lí.
Triệu Bắc Hành sững người: “Cháu… Cháu cũng từng nghĩ đến chuyện này nhưng vốn liếng không đủ để thực hiện ạ.”
Chỉ mới xây thêm cái kho bên cạnh thôi mà anh đã sắp cháy túi rồi, nếu phải xây cả một cái chợ đầu mối thì… Cha mẹ ơi, bao nhiêu tiền mới đủ đây?
“Tiền nong con khỏi lo, chính phủ sẽ cho vay 15 triệu không cần lãi suất.”
Lượng thông tin dồn dập khiến Triệu Bắc Hành có hơi đần ra, anh nuốt nước bọt cố trấn tĩnh: “Tin này đã chắc chưa chú, con có thể lấy được dự án này thật sao?”
Cán bộ Cao bật cười: “Vừa hay tin là chú gọi cho con ngay đó, nhưng có lấy được dự án hay không thì còn phụ thuộc vào năng lực của con. Con tìm ai biết đấu thầu rồi lập giúp cho cái kế hoạch kéo dài ba năm đi. Lỡ mà trúng thật thì đúng là tin vui lớn rồi còn gì.”
“Dạ, con nhớ rồi. Con cảm ơn chú nhiều.” Triệu Bắc Hành rất biết ơn ông nhưng chẳng biết nói gì tiếp cho phải.
Cán bộ Cao thở dài: “Ráng nha con trai, con là đứa kiên định và có năng lực nhất mà chú từng gặp trong mấy năm qua đó.”
Cúp máy xong, Triệu Bắc Hành hưng phấn quay một vòng. Trời đất ơi, tự nhiên được cho vay 15 triệu không cần trả tiền lời… Nghe số tiền thôi mà Triệu Bắc Hành đã muốn hoa cả mắt rồi, phải gọi ngay cho Bạch Chỉ báo tin vui mới được.
Ai ngờ anh còn chưa kịp gọi đi, Bạch Chỉ đã tới. Giữa tiết trời tháng Tư mà cậu lại quấn khăn kín cổ. Triệu Bắc Hành bước tới bế bổng cậu lên.
“Tiểu Bạch, anh có tin cực kì vui muốn nói cho cậu nghe nè.”
Bạch Chỉ giật thót nhìn ngó xung quanh, vỗ cánh tay anh nhắc: “Thả em xuống, bên kia người ta nhìn kìa.”
Triệu Bắc Hành vui mừng khôn tả, cuối cùng cũng chịu thả cậu xuống, sau đó tường thuật lại nội dung cuộc gọi ban nãy cho Bạch Chỉ nghe.
“Chú Cao nói nếu đấu thầu thành công dự án này thì sẽ được nhà nước cho vay 15 triệu không lãi suất.”
Bạch Chỉ nghe mà đực cả mặt ra. Cơ hội ngàn năm có một đây rồi, anh Hành mà nắm bắt thành công thì nhất định sẽ đổi đời!
“Nhưng cái vụ hồ sơ dự thầu với kế hoạch ba năm mà chú Cao nói anh không biết đào đâu ra, cậu có rành vụ này không?”
Rành chứ sao không, chuyên ngành của Bạch Chỉ là đây chứ đâu?
Bốn năm làm sinh viên cậu học chuyên về tài chính, kiến thức toàn dùng để giúp các công ty phát triển trong tương lai ấy chứ. Chỉ là lúc đó còn chưa có đất dụng võ, giờ thì hay rồi, tới lượt cậu lên sàn thể hiện bản lĩnh!
Bạch Chỉ nắm chặt tay, quơ nắm đấm bảo: “Anh Hành yên tâm, em nhất định sẽ giúp anh giành được dự án lần này.”
998: Mấy tình tiết liên quan tới chuyện làm ăn tui tr.a Baidu không nha mấy bà, chứ trình với kiến thức tui có hạn. Với mấy phần này cũng đề cập sơ qua thôi không nói kĩ đâu, quá trình phát triển tình cảm vẫn là nội dung chính nha.
Faye: Cái nết làm mình làm mẩy sao mà đáng iu quá dzọ (〃▽〃)