Chương 1: Mười lăm tháng bảy, tôi sẽ cưới em
Edit + Beta: Nhím Envy
Tôi tên là cao Cẩn Niên, 18 tuổi, người Hòe Thành, sinh viên đại học năm thứ nhất. Mùa hè năm nay, tôi về nhà. Mẹ kế Trần Mai bỗng dưng đưa cho tôi một tờ giấy đăng ký kết hôn, từ đó về sau, cuộc đời tôi thay đổi thay trời lệch đất.
Một ngày kia, cũng như những mùa hè trước đó, tôi mang theo bao lớn bao nhỏ, ngồi xe lửa về nhà.
Nằm trên xe lửa, trong lúc rảnh rỗi, tôi liền đeo tai nghe lên nghe nhạc. Nhưng được một lúc, tôi lại ngủ thiếp đi mất. Tôi nằm mơ, thấy mình đi tới một nơi rất xa lạ. Xung quanh tối đen như mực, chỉ có một chỗ duy nhất có ánh sáng.
Chỗ đó, chỉ có duy nhất một chiếc bàn và một cái ghế dựa. Tôi không biết những thứ này là của ai, cũng không biết tại sao xung quanh không hề có một ngọn đèn mà vẫn có ánh sáng. Nhưng chính thứ ánh sáng đó, hấp dẫn tôi từng bước đi về phía trước.
Chỉ là chờ tôi đến gần mới phát hiện, đây cũng không phải là cái bàn và cái ghế dựa. Mà là một người mặc cẩm bào màu đen, dùng một loại phương thức vặn vẹo, nào đó, lấy lưng bàn lấy chân làm ghế, cùng một người khác ngồi ở phía trên uống trà ăn bánh ngọt.
Bọn họ mặc cẩm bào trước sau đầy những khuy áo to lớn, cũng thêu hoa sen, nhưng thêu bằng màu đỏ và tím. Hai người này kết hợp với nhau thành bàn ghế, xem ra không hiểu thế nào là khí chất cao quý.
Mà tôi, bị tổ hợp hai người kỳ quái này hấp dẫn, từng bước đi tới. Cho đến khi sắp đến trước mặt bọn họ, tôi mới dừng chân. Người nọ, một đầu tóc dài đen mượt rũ xuống bên vai,áo khoác màu đen có dùng chỉ vàng thêu thành hình Kim Long (con rồng màu vàng) đồ án. Hắn đang cúi đầu, thưởng thức ly trà xanh trên tay.
Hắn phất tay, dường như ra hiệu cho tôi tiến lên phía trước.
Tôi bất giác lại gần, người nọ ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt, tôi cảm giác hai chân giống như là đang đeo chì,ngẩn ngơ đứng đó. Tất cả chỉ vì, trước mặt là một tuấn nhan xao động lòng người. Ngũ quan đó, tinh xảo đến gần như hoàn mỹ. Nhất là cặp mắt mắt xếch kia,đuôi mắt khẽ nhếch lên, viền mắt đỏ phác họa, khiến đôi mắt càng khác thường. Tóc mai hướng xéo, tựa như loài hoa yêu dã Mạn Đà La nở rộ.
Mà môi của hắn, có màu máu đỏ phấn. Hồng như vậy, cùng khuôn mặt trắng bệch của hắn tạo ra sự đối lập mãnh liệt. Người đàn ông như vậy, quỷ dị âm trầm, cũng như một bức tượng điêu khắc của nhà họa sĩ mất công mài dũa.
“Cô là Cao Cẩn Niên?” Người đàn ông này vừa quỷ dị lại vừa tươi đẹp, mang lại cho tôi một vẻ đẹp như đánh thẳng vào thị giác, làm đầu óc như ngừng hoạt động, tôi chỉ thấy hắn mở miệng. Âm thanh có chút chói tai khiến tôi nhíu mày một cái.
Nhưng hắn ta vẫn rất bình thản, đôi mắt sắc lẹm, làm tôi không thể không lấy lại tinh thần, trả lời:
“Phải...”
Chần chờ một chút, tôi lại hỏi:
“Anh...anh là ai?”
Âm thanh của tôi mang theo từng tia run run.
“Tôi tên là Bách Lý Nam. Tên của tôi, cô có thể không biết. Nhưng tôi nghĩ, Sứ Giả Câu Hồn Hắc vô thường, quỷ địa đạo của Trung Quốc. Cô phải cảm thấy rất quen thuộc mới đúng.” Âm thanh của người kia mang theo một tia lơ đãng, yết hầu trượt lên, dễ nghe khác thường.
Nhưng lời của hắn, lại làm cho tôi suýt nữa ngã nhào.
“Tôi...... Tôi ch.ết sao?” Tôi bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, suýt nữa ngã xuống. Nhưng vào lúc này, một cỗ kình lực, đem tôi lùi lại phía sau. Chờ tôi phục hồi tinh thần lại mới phát hiện, tay của Bách Lý Nam đã ôm trọn thân mình. Mới vừa rồi hắn còn cách xa tôi, không biết lúc nào đã đi tới trước mặt, vòng tay ôm chặt hông tôi, khiến tôi không đến nỗi bị ngã.
Nhìn gương mặt kinh hãi của tôi, Bách Lý Nam có chút không vui. Lúc này, hắn cau mày, cặp mắt kia đen như mực, tĩnh mịch không thấy một tia ánh sáng, cũng không thấy vẻ tức giận.
“Thả lỏng một chút, cô về sau còn phải phục vụ tôi! Lần đầu tiên gặp mặt, cứ sợ hãi như vậy sao?” Hắn nói xong, còn đưa tay ra, bấm bấm gương mặt của tôi. Động tác của hắn, mập mờ lại không cợt nhả.
Sự đụng chạm của hắn khiến toàn thân tôi lạnh lẽo, tôi nhanh chóng tránh xa hắn:
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Cái gì mà sau này vẫn còn muốn tôi phục vụ hắn? Nhìn khóe miệng hắn chợt nâng lên một nụ cười giảo hoạt, tôi càng có cảm giác không ổn.
“Hãy nhớ kĩ, vào ngày mười lăm tháng bảy, tôi sẽ đến cưới cô!” Thốt ra lời này xong, người đàn ông giương cánh tay dài lên. Tay áo rộng rãi có thêu hình Kim Long đồ án lóe lên trước mắt tôi một cái, hắn cứ như thế biến mất.
Tất cả, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Mà tôi, bỗng nghe thấy một tiếng vang quen thuộc vang lên, choàng mở mắt:
“Đã đến Hòe Thành, cảm ơn đã ngồi xe lửa của chúng tôi, mong quý khách lần sau lại đến.” Thì ra là đã đến trạm!
Trong nháy mắt khi mở mắt kia, tôi thở vào nhẹ nhõm. Cũng may, mới vừa rồi chỉ là giấc mộng. Cái gì mà mười lăm tháng bảy kết hôn, đoán chừng chỉ vì tôi sống cùng một đám người độc thân, ngủ chung rồi bị mấy cô gái tôn sùng tình yêu kia làm loạn suốt ngày, nên mới xuất hiện ảo giác như vậy!
Tôi nhanh chóng thu thập hành lí của chính mình, chẳng qua là khi tôi đang thu dọn đồ trên tay xuống xe, bỗng dưng cảm thấy gương mặt mình lạnh lẽo khác thường. Nhất là khi tôi lấy tay khẽ vuốt mặt, cái cảm giác lạnh lẽo đó càng sâu.
Loại cảm giác đó, thật giống cái cảm giác khi gần với người đàn ông trong giấc mộng kia...
“Má ơi, sẽ không phải là gặp quỷ đi!” Tôi hét lên một tiếng, nhanh chóng lôi hành lý của mình cùng Bao Bao, nhảy xuống xe lửa.