Chương 56: Mây đen gió lớn giết người trong đêm
Anh ta đường đường là thiếu chủ Tiểu Thiên Diệp đạo trường, thiên tài đệ nhất đao của Bắc Thành, vậy mà đi đến nước C chỉ để giết một tên phế vật.
Giết gà mà cần dùng đến dao mổ trâu, điều này... Chẳng khác gì là một loại miệt thị và vũ nhục đối với anh ta.”
"Ngài Thiên Diệp, chỉ cần anh có thể mang đầu của tên phế vật kia đến gặp tôi, tôi sẽ báo đáp bằng một số tiền lớn, nếu như anh có thể đem người phụ nữ bên cạnh anh ta đến, điều kiện tùy ý anh đưa ra!” Cậu Lê nhàn nhạt mở miệng, cho dù dưới khí phách cực kỳ chèn ép của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang, anh ta vẫn nhẹ như mây gió, hết sức bình tĩnh.
"Nếu không phải vì trả mối ân tình nhiều năm trước, khi ta tới, ta sẽ san bằng nơi đây." Thiên Diệp Vinh Thứ Lang chằm chằm vào Cậu Lê, thâm thúy nói.
Ánh mắt Cậu Lê đảo qua người người áo đen đằng sau, đôi mắt bình tĩnh thâm thúy, những người này đều là cao thủ Bắc Thần Nhất Đao Lưu, loại thế lực này, cho dù đi ám sát tổng thống thủ lĩnh cũng dư xài!
"Ngài Thiên Diệp, tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc mời khách cho các vị.” Cậu Lê nói.
"Thức ăn của nước C vẫn chưa có tư cách để cho tôi nếm thử, chờ lúc nào có các món ăn tinh xảo như nước của chúng ta rồi nói sau.” Thiên Diệp Vinh Thứ Lang lạnh lùng nói.
Cậu Lê mỉm cười: "Ngài Thiên Diệp, thứ tôi chuẩn bị cho các vị chính là thịt bò kobe được vận chuyện bằng đường hàng không từ đế quốc, sashimi thượng hạng, chắc chắn phù hợp với khẩu vị của các ngài!”
"Đi thôi." Thiên Diệp Vinh Thứ Lang nhẹ gật đầu, đi về phía chiếc xe màu đen phía sau...
Trong một gian phòng trang nhã của khách sạn, Cậu Lê và Thiên Diệp Vinh Thứ Lang ngồi quỳ chân trên chiếu Tatami, Cậu Lê mỉm cười ôn hòa như gió xuân.
"Ngài Thiên Diệp, giết người đàn ông kia, lại đem người phụ nữ kia đến trước mặt tôi là được, tôi chỉ cần người phụ nữ kia còn sống, cô ta gặp phải điều gì... Tôi sẽ không hỏi.” Cậu Lê nhấp một ngụm rượu sake, thâm thúy nói.
Thiên Diệp Vinh Thứ Lang ngẩng đầu, đôi mắt lạnh như băng bắn ra ẩn ý sâu xa: “Ý của Cậu Lê là muốn để tôi thưởng thức người phụ nữ này trước?”
"Lúc đầu tôi muốn đưa cô ta về dạy dỗ một phen sau đó đưa cho Ngài Thiên Diệp, nhưng cô ta không biết điều, năm lần bảy lượt chống đối tôi, tôi chỉ có thể để Ngài Thiên Diệp quan tâm." Cậu Lê nhàn nhạt mở miệng: "Ngài Thiên Diệp không cần phải khách khí với cô ta, đến lúc đó nếu thích, mang về tôi cũng không có ý kiến, chỉ cần cho tôi một chút thời gian, để tôi đạt được thứ tôi muốn!”
Cậu Lê vừa nói, vừa đặt mấy tấm ảnh lên trên bàn.
Thiên Diệp Vinh Thứ Lang cầm lấy ảnh chụp, trong tấm ảnh rõ ràng là chân dung của Lê Kim Huyên, dáng người có lồi có lõm, dung nhan gợi cảm mị hoặc, nhất là đôi chân dài cực phẩm mê người... Khiến cho đôi mắt luôn luôn bình tĩnh của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang cũng nổi lên một tia dục vọng theo bản năng.
"Cậu Lê cứ việc yên tâm!" Thiên Diệp Vinh Thứ Lang trúc trắc nói tiếng nước C: "Mấy tên Phế vật mà thôi, dễ như trở bàn tay."
"Được, vậy tôi sẽ chờ tin vui của Ngài Thiên Diệp." Cậu Lê gắp một miếng sashimi cho vào miệng, khóe miệng nhếch lên một độ cong thâm thúy, tối nay, Thành phố T không còn yên bình nữa!
......
Đêm khuya, chiếc Maybach S Class chậm rãi đứng ở ven đường.
Trên con đường ánh đén sáng rõ, một bóng dáng xinh đẹp bước xuống xe, giẫm lên cái bóng của mình, chậm rãi đi về phía khách sạn ở cách đó không xa.
Ngay sau đó, sau khi Tô Loan Loan đỗ xe xong, lập tức đuổi theo, luôn luôn đi theo bên cạnh Lê Kim Huyên, sau khi đi vào khách sạn, cảnh giác dò xét bốn phía, mỗi giây phút đều đề phòng có thể phát sinh nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Lê Kim Huyên đi đến một căn phòng riêng đã được đặt trước, Tô Loan Loan đứng ở cửa cảnh giới, mà sau khi Lê Kim Huyên đi vào phòng, trông thấy ông Lý cũng sớm đã ngồi ở bên trong.
"Ông Lý, gặp vào giờ muộn thế này, là Kim Huyên tiếp đãi không được chu đáo rồi!” Gương mặt tinh xảo của Lê Kim Huyên toát lên vẻ áy náy, cô ngồi xuống.
Ông Lý đảo mắt qua qua, đêm nay Lê Kim Huyên quả thật nghe lời ông Lý, mặc bộ đồ vô cùng gợi cảm, dù đã kết hôn với Trần Xuân Độ được ba tháng, ông ta chưa từng gặp một vị tổng giám đốc nữa thần nào gợi cảm như vậy!
Một bộ trang phục màu đen viền ren, cực kỳ giống một loại nội y tình thú nào đó, dưới chiếc cổ tuyết trắng trơn mềm là một cảnh tượng vô cùng quyến rũ hiện ra, còn có chiếc váy ngắn ôm lấy bờ mông kia, khiến đôi chân dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, huyết mạch sôi sục!
Lê Kim Huyên mặc một thân màu đen mị hoặc, so với mảng da thịt lớn trắng như tuyết, nó có một sức hấp dẫn cực mạnh, khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn vào cũng đều muốn chảy máu mũi đầm đìa!
Lê Kim Huyên không thèm đếm xỉa, vì tập đoàn Lê thị, vì Lê Duy Dương, vì gia đình mình, quả thực mặc cực kỳ hở hang, nhận nhịu chịu đựng ánh mắt trần trụi gần như gian ɖâʍ của ông Lý.
Ông Lý không nói một lời, nhìn chòng chọc vào thân hình gợi cảm và cách ăn mặc này của Lê Kim Huyên, hơi thở dồn dập!
Nhất là khi Lê Kim Huyên ngồi xuống, nếu như cặp đùi dẹp không vắt chéo, chiếc váy đang mặc lại cực kỳ ngắn, chỉ cần hai chân hơi thay đổi hướng, ông Lý có thể thấy một màu đen sâu thẳm thâm thúy!
"Ông Lý, ông Lý...!” Lê Kim Huyên nhẫn nhịn chịu đựng ánh mắt trần trụi của ông Lý, nhẹ giọng gọi vài câu mới đưa ông ta từ trong suy nghĩ âm thầm kéo về thực tại.
"Kim Huyên, hôm nay cô mặc đồ thật sự rất xinh đẹp!” Ông Lý khen ngợi, ánh mắt lại không tự chủ được liếc xuống, tròng mắt nhanh chóng dính lên cặp đùi trần trụi của Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên lúng túng nhàn nhạt cười một tiếng, rót một ly rượu, nâng ly rượu lên, nói: "Ông Lý, tôi đến muộn, tôi tự phạt một ly!”
Lê Kim Huyên uống một ly rượu, rượu thuận theo khóe miệng chảy xuống, cuối cùng chảy vào bên trong khẽ rãnh sâu bất khả trắc kia.
Một màn này, khiến ông Lý càng thêm hưng phấn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thân hình gợi cảm của Lê Kim Huyên, cười ha ha nói: “Kim Huyên, cô không cần phải như vậy!”
"Ông Lý, ly thứ hai này là để bồi tội cho thuộc hạ của tôi!” Lê Kim Huyên lại rót một thêm một lý, uống vào.
"Kim Huyên, thuộc hạ của cô không biết sống ch.ết, tôi hoàn toàn không để trong lòng, hôm nay cô có thể ăn cơm cùng tôi, tôi đã cảm thấy rất may mắn rồi!” Ông Lý cười ha ha một tiếng.
"Ông Lý khoan dung độ lượng, khiến Kim Huyên kính nể.” Khóe miệng hồng nhuận của Lê Kim Huyên nhếch lên một đường cong, biểu thị rõ phong tình mị hoặc.
Bỗng nhiên, ông Lý chuyển đề tài, nhìn về phía Lê Kim Huyên hỏi: "Kim Huyên, không biết chuyện lần trước tôi nói với cô, cô cân nhắc thế nào?"
Trái tim Lê Kim Huyên khẽ run lên, có chút bối rối, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: "Ông Lý, trí nhớ của tôi không được tốt lắm, hình như quên...”
Ánh mắt ông Lý trần trụi nhìn chằm chằm vào Lê Kim Huyên, sâu xa nói: "Quên rồi sao? Vậy tôi sẽ nhắc lại cho cô, Kim Huyên, tôi vẫn luôn rất thích cô, trước đó tôi đã nói, chỉ cần cô cùng tôi một đêm, sau này nhà họ Ngô sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất của cô...”
Lê Kim Huyên cúi đầu, có chút xấu hổ: "Ông Lý, tập đoàn Lê thị bây giờ rất tốt, tôi cũng đã kết hôn, bây giờ nói vấn đề này, chỉ sợ là không thích hợp...”
"Tôi ở Thành phố T cũng có vài người cung cấp thông tin, gần đây hình như tập đoàn Lê thị không được tốt lắm, người nhắm vào các người quá nhiều, đến nối đếm cũng không đếm được.” Lời nói của ông Lý hơi dừng lại: "Kim Huyên, thứ cô bỏ ra rất nhỏ, nhưng lại có thể nhận được sự ủng hộ của tôi, những người chú ý đến tập đoàn Lê thị, cô cảm thấy bọn họ còn dám sao?” Ông Lý đột nhiên đưa tay, nhân lúc Lê Kim Huyên không phòng bị, nắm lấy đôi tay thon dài mịn màng của cô.
"Ông Lý!" Thân thể mềm mại của Lê Kim Huyên run lên, bình tĩnh rút bài tay ngọc ra khỏi bàn tay nặng nề của ông Lý, vẻ mặt hơi thay đổi: "Kim Huyên cám ơn ý tốt của ông Lý, nhưng Kim Huyên thật sự không cần..."
Ba!
Vẻ mặt ông Lý lập tức trở nên khó coi, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: "Kim Huyên, cô biết hậu quả của việc từ chối tôi là cái gì không?”
"Thành phố T, vẫn chưa có ai dám chọc vào nhà họ Ngô!” Ông Lý lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lê Kim Huyên, trong lời nói có vài phần uy hϊế͙p͙: "Kim Huyên, cô là người đầu tiên!”
"Cho dù Lê Duy Dương tới, cũng phải cung kính gọi tôi miệng tiếng trưởng bối, tôi cho cô cơ hội chính là coi trọng cô... Cô thật sự... Khiến tôi rất thất vọng...” Ông Lý nói, toàn bộ căn phòng hoàn toàn yên tĩnh!
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên nhìn chằm chăm vào ông Lý, trong lòng thầm nói, đây là mềm không được thì tới cứng sao?
......
Bên ngoài khách sạn đèn đuốc sáng trưng, ở bức tường bên ngoài khách sạn.
Một đội bảo vệ tuần tr.a dọc theo bức tường, không hề chú ý đến một bóng đen đang thủ phục ở góc tường chậm rãi tiến lên.
Không hề phát ra một chút âm thanh nào, tiếng động quá nhẹ, cho dù những nhân viên bảo vệ này đi ngang qua bên cạnh bóng đen cũng không hề phát hiện ra được.
Mà ở khu sân sau của khách sạn đang có những bóng đen, thân nhẹ như chim én nhảy qua tường vây, rơi xuống đất, tất cả đều yên tĩnh im ắng.
Cầm đầu là một bóng đen, dáng người vô cùng cường tráng, áo đen thâm thúy như mực, dưới sự yểm hộ của bóng tối, nhanh chóng tiếp cận khách sạn.
Bên hông đeo vỏ đao, tiếng rung động rất nhỏ, âm thanh nhỏ nhẹ bao phủ trong không khí yên tĩnh.
Đột nhiên, trong đội bảo vệ đang đi tuần tr.a cách đó không xa, có một nhân viên đột nhiên dừng lại, thần kinh thính giác nhạy cảm khiến hắn ta nghi ngờ quay người lại.
Lập tức, hắn hai mắt trừng lớn, vẻ mặt trở nên vô cùng kinh hãi!
Đúng lúc này, sắc mặt Thiên Diệp Vinh Thứ Lang đột nhiên lạnh lẽo, một cỗ sát ý đầy trời, tràn ngập tại toàn bộ sân sau của khách sạn!
Trong nháy mắt, bước chân của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang bỗng nhiên đạp mạnh, đổi hóa thành một đạo tàn ảnh cực nhanh, một thản trường đao tuyết trắng rút ra khỏi vỏ, tiếp cận nhân viên bảo vệ kia! hả tàn ảnh, một đạo tuyết trắng trường đao ra khỏi vỏ, tiếp cận viên an ninh kia!
Nhân viên bảo vệ định kêu lên, nhưng đột nhiên hắn ta phát hiện mình không thể phát ra một chút âm thanh nào.
Nhân viên bảo vệ trợn to hai mắt, cổ của hắn ta có một chất lỏng đỏ tươi lưu lại, một vết máu xuất hiện, Thiên Diệp Vinh Thứ Lang lạnh lùng thu đao, cấp tốc đi về phía khách sạn!
"Phanh..." Một lát sau, thi thể nhân viên bảo vệ tách rời, đầu rơi xuống đất!
Mà mấy bóng đen kia, lưỡi dao trắng chiếu sáng bầu trời, khí tức dữ tợn sát phạt tràn ngập.
Trong nháy mắt, một giọng nói nghiêm túc mang lên bên tai những bóng ten đang lẩn khuất quanh khách sạn: "Tất cả mọi người lập tức hành động, ám sát mục tiêu! Những kẻ cản trở, giết ch.ết bất luận tội!"
Từng đạo bóng đen bạo khởi, trường đao rút ra khỏi vỏ, mượn màn đêm đen kịt yểm hộ, nhanh chóng lao thẳng về phía khách sạn.
Rất nhanh, từng tiếng kêu thê lương thảm thiết nổi lên từ tứ phía, đan xen hàn mang sắc bén, một màn máu tanh được trình diễn.
Sau khi những bóng đen này xông vào tới chín giờ, bên ngoài khách sạn dần dần lâm vào một mảnh yên tĩnh... Ngoại trừ trong không khí nhàn nhạt mùi tanh, giống như tất cả đều chưa từng xảy ra...
......
Ở ven đường cách khách sạn không xa, một chiếc BMW màu đen lặng lẽ dừng lại.
Trong xe, ánh mắt Cậu Lê nhìn thật sâu và thâm thúy về khách sạn ở cách đó không xa.
Một thuộc hạ ra khỏi khách sạn, đi đến bên cạnh xe BMW, thấp giọng hướng Cậu Lê cung kính nói.
"Cậu Lê, tất cả đều thuận lợi."
"Tôi biết rồi." Cậu Lê nhàn nhạt mở miệng.
"Cậu Lê thế này là vì không yên tâm về bọn họ sao?” Một thuộc hạ nghi ngờ hỏi.
"Không!" Cậu Lê lắc đầu, vẻ mặt thâm thúy khó nắm bắt: "Đêm nay, sẽ có một trận trò hay trình diễn, sao tôi có thể bỏ lỡ?”
"Trò hay?" Thuộc hạ hơi sững sờ.
Cậu Lê gật đầu, chậm rãi nói ra: "Mây đen gió lớn giết người trong đêm!”