Chương 117
CHƯƠNG 117
Trình Kiêu trợn trắng mắt nhìn, bỗng nhiên đến gần nhìn chằm chằm hai mắt Tô Lương Tử, trong mắt có trời trăng tinh tú đang xoay chuyển.
Giọng nói Trình Kiêu như có như không, dường như giọng tiên nhân vọng cửu thiên: “Ý trời có là gì, ta từng giết trời!”
Tu tiên bát cảnh, mỗi cảnh là một kiếp. Mỗi một lần lên một cảnh giới, đều là đang tranh với trời.
Kiếp trước Trình Kiêu là tiên đế, trải qua bảy lần thiên kiếp, coi như giết trời bảy lần!
Tô Lương Tử bị Trình Kiêu dọa sợ, thoáng cái ngồi dưới đất, thế nhưng lão già lừa đảo này vẫn có chút bản lĩnh, rất nhanh tỉnh táo lại từ huyễn hoặc trong mắt Trình Kiêu.
“Ha ha, sư phụ nói đùa, lưới trời lồng lộng, thân xác con người sao có thể tranh tài với trời? Ngài đừng hù dọa đệ tử!” vẻ mặt Tô Lương Tử lúng túng cười nói.
“Nếu muốn tranh với trời thì sao? Ông còn muốn bái tôi làm thầy sao?” Trình Kiêu lạnh giọng nói, vẻ mặt ngưng trọng.
“Cùng… trời tranh?” Tô Lương Tử đột nhiên cảm giác được một luồng lãnh khí theo chân vọt thẳng đỉnh đầu.
Tranh với trời! Nói đùa gì vậy, tuy rằng tuổi của ông ta không nhỏ, nhưng còn không sống đủ đâu!
Tô Lương Tử rất muốn chạy, thế nhưng không cam lòng, tìm khắp đại giang nam bắc, tìm vài thập niên, cuối cùng cũng tìm được Trình Kiêu, cứ như vậy buông tha, ông ta không làm được!
“Nếu có thể thật sự tranh đấu với trời một lần, cho dù ch.ết, cũng đáng!” Tô Lương Tử trong lòng thầm nghĩ.
Hạ quyết tâm, Tô Lương Tử vẻ mặt ngưng trọng ngay lập tức, nói: “Cuối nửa cuộc đời, tôi đau khổ tìm vài thập niên, ông trời ban ơn, rốt cục để cho tôi gặp ngài! Mặc dù là đấu cùng trời, đấu với đất, tôi cũng tuyệt đối không lùi bước!”
“Sư phụ, xin nhận tôi!”
Trình Kiêu có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới lòng tu hành của Tô Lương Tử kiên cường không ngờ.
“Ông trả lời trước, đến cùng làm sao tìm được đến nơi này?” Trình Kiêu tò mò đối với việc này.
Tô Lương Tử có chút ngượng ngùng cười ha ha nói: “Sư phụ, tôi dựa theo địa chỉ trên túi nhựa ngài mua mà tìm được ngài!”
“Tôi tìm ngài vất vả lắm!” Nói rồi Tô Lương Tử bắt đầu kể khổ khóc lên.
Như vậy đều có thể tìm tới, Trình Kiêu thậm chí có chút ngưỡng mộ nghị lực của lão già lừa đảo này.
“Được rồi, lớn tuổi như vậy, còn khóc sướt mướt, giống gì!”
Tô Lương Tử lập tức không khóc, ngược lại cười nói: “Sư phụ, ngài đồng ý nhận đệ tử rồi?”
Trình Kiêu nhàn nhạt: “Tôi không dễ dàng thu đồ đệ, hơn nữa muốn làm đồ đệ của tôi, cũng không phải dễ dàng như vậy, bỏ cái ý nghĩ đó đi!”
Nói xong, Trình Kiêu chuẩn bị vào cư xá.
“Đợi đã, sư phụ, chỉ cần ngài chịu nhận đệ tử, đệ tử nguyện ý nói cho ngài một bí mật lớn!”
Trình Kiêu dừng bước lại, quay đầu nói: “Ông không lừa được tôi đâu, hết hy vọng đi!”
“Sư phụ người xem đây là cái gì!” Tô Lương Tử đột nhiên móc ra một miếng sắt đen pha lẫn chút đỏ, kích thước tương đương bàn tay đứa bé, miếng sát biên giới đều mài đến trơn truột không gì sánh được, hiển nhiên mang theo người nhiều năm rồi.
Trình Kiêu bỗng nhiên hơi động trong lòng, bởi vì anh phát hiện đó cũng không phải là miếng sắt, mà là một miếng vảy, trên đó có long khí nhàn nhạt.