Chương 124
CHƯƠNG 124
Sắc mặt Vương Nguyên Bồi cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt sắc bén quan sát Trình Kiêu. Trình Kiêu thì từ nãy đến giờ vẫn luôn bình thản, không sợ hãi chút nào đối diện.
“Cậu trai trẻ, từ trên mặt của cậu, tôi nhìn thấy cậu rất tự tin, quả thật có tố chất cần thiết để trở thành một bác sĩ vĩ đại. Điểm ấy tôi rất thưởng thức!”
“Nếu viện trưởng Ninh đã nguyện ý lấy mạng mình ra để đảm bảo cho cậu, chúng tôi tất nhiên là không thể phụ lòng viện trưởng Ninh.”
“Bác sĩ Trình, mời ngồi!” Vương Nguyên Bồi hơi nghiêng người, rốt cuộc cũng đồng ý để Trình Kiêu tham gia hội chẩn.
“Ông Vương, không được! Nó thật sự không phải là thần y gì đó đâu…” Tôn Đại Hải vội vàng khuyên can.
Nhưng ông ta chỉ kịp nói được phân nửa thì đã bị Vương Nguyên Bồi chặn đứng.
“Ý tốt của bác sĩ Tôn tôi hiểu, nhưng viện trưởng Ninh nói đúng, nếu tất cả chúng ta đã thương lượng nửa ngày rồi mà còn không có cách nào, vì sao không thử nghe ý kiến của cậu ta?”
“Viện trưởng Ninh, đưa tư liệu của bệnh nhân cho bác sĩ Trình đi!” Vương Nguyên Bồi nói.
Trình Kiêu không nói lời nào, trực tiếp đi tới chỗ trống ngồi xuống, trên mặt không buồn không vui.
Tình huống của bệnh nhân anh đã được nghe Ninh Cát Sơn nói qua trên đường tới đây, nhưng cũng không tỉ mỉ lắm.
Rất nhanh một phần tư liệu của bệnh nhân truyền tới, bên trên ghi lại cặn kẽ các kết quả kiểm tra.
Trình Kiêu xem một hồi, Ninh Cát Sơn nói: “Sức khỏe của bệnh nhân hết sức suy yếu, thế nhưng trải qua kiểm tr.a toàn diện, chúng tôi cũng không phát hiện bệnh nhân mắc loại bệnh nào.”
“Hôm qua chúng tôi cùng một ít chuyên gia ở thủ đô đã xem video qua cuộc gọi trực tuyến để tiến hành hội chẩn, sau khi thử qua một vài phương án đều không thu hoạch được gì, những chuyên gia thủ đô cũng bó tay chịu trói.”
“Sáng hôm nay mọi người quyết định tập hợp phần lớn danh y ở Hà Tây chúng ta nhưng cũng không thương lượng ra kết quả gì.”
“Trình thần y, cậu có phát hiện gì không?” Ninh Cát Sơn nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt mong đợi.
Trình Kiêu để tư liệu qua một bên, nhìn về phía Ninh Cát Sơn.
“Tôi phải nhìn thấy bệnh nhân thì mới biết được.”
“Được, tôi dẫn cậu đi.”
Ninh Cát Sơn đứng lên đi ra ngoài.
“Khoan đã, tôi đi cùng hai người!” Vương Nguyên Bồi bỗng nhiên đứng lên.
“Ông Vương, tôi cũng đi!” Tôn Đại Hải đi tới.
“Chúng ta cũng đi xem đi!” Lại có thêm mấy vị chuyên gia tóc bạc đứng lên.
Ninh Cát Sơn đưa mắt nhìn mọi người, biết bọn họ lo lắng nên nói: “Vậy thì chúng ta cùng đi!”
Chờ Ninh Cát Sơn dẫn đám người Trình Kiêu rời đi, những người còn lại bắt đầu nghị luận.
“Hừ, chúng ta nhiều chuyên gia như vậy cũng không nhìn ra được, tôi không tin một thằng oắt con chưa ráo máu đầu như nó có thể nhìn ra!”
“Ha hả, phô trương thanh thế mà thôi, không cần để ý nhiều làm gì!”
Mọi người thay phiên châm chọc khiêu khích sau lưng Trình Kiêu.
Trình Kiêu theo đám người Ninh Cát Sơn đi tới một gian phòng bệnh đơn lẻ.
Trên cái giường trắng noãn có một người phụ nữ đang nằm, gương mặt bà ấy không có chút huyết sắc nào, trắng bệch giống hệt ga giường.