Chương 31
Thời gian thử việc kết thúc, Lập Hạ trở thành nhân viên chính thức chưa được bao lâu thì nhận được yêu cầu của sếp, đến phỏng vấn tổng giám đốc Tần Thị. Cô nói với Tô Mạch: “Đột nhiên tớ có cảm giác mình vừa được đi cửa sau!”.
Tô Mạch khinh bỉ nói: “Hy vọng cửa sau này dẫn tới con đường khiến tiền đồ rộng mở”.
Đến ngày phỏng vấn, Lập Hạ đi sớm hẳn một tiếng đồng hồ. Lúc cô tới nơi, Tần Sở đang họp. Cô ngồi chờ trong phòng khách ở tầng mười tám, chuẩn bị mọi thứ cho tốt. Đêm qua Lập Hạ thiếu ngủ, hiện tại ngồi trong phòng có máy sưởi, nên được chừng ba mươi phút, cơn buồn ngủ đã ập đến.
Chu Gia Ngôn vừa bước vào cửa liền bắt gặp được cảnh tượng Lập Hạ ngồi trên ghế, đầu hơi nghiêng về một bên, mắt nhắm nghiền. Anh tiến lại gần, cô không hề phát giác. Thấy Lập Hạ sắp ngã, Chu Gia Ngôn bèn ngồi xuống bên cạnh. Đầu cô vừa vặn ngả vào vai anh, hàng lông mi của cô khẽ động, dường như ngủ không mấy yên giấc.
Chu Gia Ngôn quan sát gương mặt gần trong gang tấc, nhận thấy bờ môi của cô không đỏ tươi như bình thường mà hơi khô nẻ, có lẽ vì thời tiết chuyển lạnh.
Hai người cứ ngồi lặng im như thế. Qua một lúc, bên ngoài có ai đó đánh rơi đồ, tiếng thủy tinh vỡ vụn đánh thức Lập Hạ. Chu Gia Ngôn lập tức đứng dậy.
Lập Hạ mắt nhắm mắt mở ngẩng đầu, trông thấy người đàn ông trước mặt, cô sửng sốt giây lát.
Sắc mặt của Chu Gia Ngôn vẫn rất tự nhiên, anh nhìn đồng hồ đeo tay và nói: “Còn khoảng mười lăm phút nữa!”.
Lập Hạ đờ đẫn gật đầu.
Chu Gia Ngôn thong thả đi ra cửa, một chút xúc động vừa rồi trở thành bí mật vĩnh viễn nằm sâu trong lòng anh.
Cuối tuần, cả Lập Hạ và Tô Mạch đều ở nhà. Giờ lên lớp của nghiên cứ sinh khá ít, phần lớn thời gian đều là tự học hoặc làm thí nghiệm nên Tô Mạch tương đối rảnh rỗi. Lập Hạ trước đây một lòng muốn làm việc ở tòa soạn báo, nhưng sau khi trở thành nhân viên chính thức, lượng công việc tăng chóng mặt trong khi tiền lương thì chỉ nhích được một chút.
Cô ấm ức bám lấy cánh tay Tô Mạch: “Có muốn tớ sống nữa hay không đây? Ước gì tớ cũng có người bao nuôi…”.
Tô Mạch gạt tay bạn ra: “Nuôi đâu mà nuôi, tớ cũng phải lao động cực khổ lắm chứ cậu tưởng được ăn không à? Mỗi ngày hai lần chui vào bếp nấu cơm dễ lắm đấy!”.
“Cũng phải!” Lập Hạ gập đầu với vẻ thông cảm. “Tớ cứ tưởng khẩu vị của Tần đại thiếu gia là “con gái nhà lành”. Giờ mới biết, hóa ra thứ anh ấy coi trọng thật sự là tài bếp núc của cậu! Thế thì tớ cũng không lấy gì làm lạ nữa rồi.”
“…”
Đúng lúc này, chiếc điện thoại Nokia của Lập Hạ đổ chuông. Vừa nhìn cái tên hiện trên màn hình, Lập Hạ đã cuống quýt cả lên.
“ch.ết rồi, làm sao bây giờ?”
Tô Mạch khó hiểu hỏi: “Cái gì làm sao?”.
“Tên khùng kia hôm qua gửi tin nhắn tỏ tình với tớ!”
Tô Mạch bình thản gạt mấy sợi tóc mái: “Ồ, lại tỏ tình nữa à?”.
Không thể trách Tô Mạch coi nhẹ lời thổ lộ của Lưu Minh Nghĩa. Chẳng qua là, anh ta lúc nào cũng treo câu nói “tớ thích cậu” bên miệng, thậm chí, càng bị từ chối lại càng kiên trì. Ngay cả người cố chấp như Lập Hạ cũng phải bội phục Lưu Minh Nghĩa.
Tô Mạch hết sức cảm thông với Lập Hạ: “Không sao, tớ đi cùng cậu”.
Ba người gặp nhau trong một quán cơm Tây. Mặc dù Lập Hạ đã đề nghị đổi sang một địa điểm khác không quá phô trương, nhưng Lưu Minh Nghĩa không đồng ý.
Sau khi tốt nghiệp, Lưu Minh Nghĩa đã đến làm việc ở công ty của người nhà, dù không phải công ty lớn nhưng cũng đảm bảo được hằng tháng có túi tiền rủng rỉnh.
Trước khi ra khỏi nhà, Tô Mạch nhận được điện thoại của Tần Sở. Anh nói cần về nhà lấy đồ nhưng quên mang chìa khóa, muốn tới lấy chùm chìa khóa cô đang giữ. Tô Mạch nói cho anh biết địa chỉ nhà hàng sau đó cùng Lập Hạ đễn chỗ hẹn.
Tới nơi, hai người vô cùng kinh ngạc khi thấy Lưu Minh Nghĩa ăn mặc rất trang trọng. Anh ta ngồi đối diện Tô Mạch và Lập Hạ, chìa thực đơn ra và nói: “Gọi thoải mái nhé, hôm nay tớ đang có hứng!”.
Tô Mạch nghĩ bụng: “Xem cậu hứng được bao lâu!”.
Tuy vậy, cô vẫn nhận lấy thực đơn từ tay Lưu Minh Nghĩa, đang định mở ra xem thì Lập Hạ ngăn lại.
Lập Hạ nói với Lưu Minh Nghĩa: “Trên đời này, ngoài bố tớ ra thì có lẽ cậu chính là người con trai đối xử với tớ tốt nhất”.
Lưu Minh Nghĩa cầm cốc soda lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Câu này cậu đã nói với tớ hai lần rồi thì phải”.
Tô Mạch nghe cuộc đối thoại của hai người họ, buồn cười lắm nhưng phải cố nhịn.
Lập Hạ cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó ngẩng lên hỏi: “Còn cái gì tớ chưa nói không?”.
Lưu Minh Nghĩa đáp: “Cậu không hỏi thì tớ cũng chẳng để ý đâu. Hình như bao nhiêu lời tàn nhẫn, cậu đều quẳng cho tớ hết rồi!”.
Nghe vậy, Tô Mạch rốt cuộc không kiềm chế nổi, bật cười khúc khích.
Lập Hạ cau có, giơ hai tay lên, chĩa bộ móng về phía Lưu Minh Nghĩa, đanh giọng lại: “Không được phép thích tôi! Nếu không, tôi sẽ cắn ch.ết cậu”.
Lưu Minh Nghĩa sững sờ, một lúc lâu vẫn chưa trở về trạng thái bình thường.
“Anh đến thế này có làm phiền mọi người không?”
Cả ba người cùng nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Tần Sở đứng khá gần vị trí của Tô Mạch, khóe mắt anh dường như thấp thoáng nụ cười. Hẳn là anh đã chứng kiến toàn bộ sự việc vừa diễn ra.
Nhưng chuyện đó không quan trọng. Vấn đề là bên cạnh Tần Sở còn có Chu Gia Ngôn.
Lập Hạ chưa bao giờ cảm thấy quẫn bách như lúc này. Cô cúi gằm mặt. Tô Mạch vội vàng đứng dậy, đưa chùm chìa khóa cho Tần Sở.
Hai người họ đi khuất rồi, Lập Hạ mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Lưu Minh Nghĩa cũng lên tiếng: “Lập Hạ! Cậu còn độc thân, tớ còn chờ! Cậu nói không muốn yêu nữa, tớ vẫn chờ. Cho dù sau này cậu có một khởi đầu mới, tớ vẫn một lòng chờ cậu! Đôi lúc có thể sẽ cảm thấy bản thân hèn mọn, trên đời này nhiều phụ nữ như vậy, sao nhất định phải là cậu? Nhưng lựa chọn của tớ là chờ đợi, tớ tin rằng sẽ có một ngày cậu phát hiện ra, bên cạnh luôn có một người dõi theo cậu, là tớ. Không ngờ, cuối cùng vẫn chỉ là một câu xin lỗi?”.
Không chỉ Lập Hạ, ngay cả Tô Mạch cũng rơi vào trạng thái trầm mặc. Cô rất hiểu cảm giác của Lưu Minh Nghĩa, bởi vì cô đã từng trải qua, chỉ có điều, sự nhẫn nại của cô so ra còn kém Lưu Minh Nghĩa rất nhiều.
Quãng thời gian sau đó, có đôi lúc Tô Mạch chợt nghĩ về Cố An Sênh. Cô nhớ đến những chuyện trong quá khứ, những việc anh từng làm, những lời anh từng nói, rồi bỗng cảm thấy, hình như anh cũng không hoàn toàn vô tình với mình. Thế nhưng, nếu đã không vô tình thì vì sao anh lại biến mất như thể muốn đoạn tuyệt mọi thứ với cô? Còn nếu đã muốn đoạn tuyệt thì vì sao vẫn giữ liên lạc với Hà Huân?
Tô Mạch càng nghĩ càng rối bời.
Thành phố B một đêm trước tết Dương lịch, dòng người đổ ra đường phố mỗi lúc một đông, mặc cho những cơn gió lạnh buốt nối đuôi nhau ập đến.
Năm mới lẽ ra phải là thời khắc vui vẻ, nhưng sự qua đời đột ngột của Chu Phóng khiến cả gia đình họ Chu rơi vào không khí tang thương.
Tô Mạch chạy tới bệnh viện cũng là lúc ông Chu được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, vải trắng trùm kín người. Chu Gia Ngôn lao tới bên giường gào khóc.
Đối với sự ra đi của người ông không mấy thân thuộc này, Tô Mạch không đến nỗi đau khổ như Chu Gia Ngôn, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác mất mát khó diễn tả. Có lẽ vì muốn bù đắp cho cô cháu gái thất lạc mà ông đối xử với cô rất tốt, hoàn toàn khác với vẻ nghiêm khắc thường ngày, ít nhất điều đó cũng khiến cô cảm nhận được mình còn có một gia đình. Bây giờ ông đã qua đời, cũng giống như mẹ cô năm xưa lẳng lặng bỏ cô mà đi.
Thấy Tô Mạch đứng bất động một góc, bàn tay tóm chặt vạt áo không buông, Chu Gia Ngôn liền đi tới, vỗ vai cô an ủi: “Bệnh tình của ông vốn đã nguy kịch, nếu không nhờ có cậu thì ông đã buông xuôi từ lâu. Ông gắng gượng được thêm mấy tháng như vậy đã là kỳ tích rồi. Tô Mạch, cậu đừng quá buồn! Trước khi nhắm mắt được gặp cậu, chắc chắn ông đã cảm thấy toại nguyện rồi”.
Nghe vậy, hai bàn tay của Tô Mạch mới buông lỏng, nước mắt cũng lập tức trào ra.
Không ai nói gì nữa, chỉ còn tiếng giường đẩy vang lên trong hành lang dài hun hút.
Ngày đọc di chúc, Tô Mạch đang ở trong phòng thực nghiệm thì nhận được điện thoại của Chu Gia Ngôn gọi cô về nghe. Tô Mạch cảm thấy khó xử, bởi lẽ hai vợ chồng Chu Dịch và Hoa Hội vốn không coi cô là người nhà. Nhưng Chu Gia Ngôn đã nói nhất định cô phải có mặt nên cô chỉ có thể xin nghỉ học, lập tức đến nhà họ Chu.
Thực ra, Tô Mạch cũng đoán được ông nội sẽ chia tài sản cho mình, nhưng cô không ngờ nó lại nhiều đến thế.
Ba mươi phần trăm cồ phần của Chu Thị?
Tô Mạch không biết ngần ấy trị giá bao nhiêu tiền, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt của Hoa Hội, cô cũng hiểu đó là một con số không nhỏ. Vừa nghe luật sư tuyên bố, bà ta đã lao đến đoạt lấy tờ di chúc trong tay ông ta, sốt sắng hỏi có phải đã đọc sai hay không?
Chu Gia Ngôn chán nản kéo mẹ mình lại: “Mẹ, con cũng là luật sư, thật giả thế nào chẳng lẽ con không phân biệt được? Đây là nguyện vọng của ông nội trước khi nhắm mắt, ông cũng từng hỏi ý con, vậy nên mẹ đừng nghi ngờ, cũng đừng có làm ồn nữa”.
Hôm ấy về nhà, Tô Mạch hỏi Tần Sở: “Ba mươi phần trăm cồ phần của Chu Thị là bao nhiêu tiền?”.
Anh hờ hững đáp: “Có nói em cũng không hiểu”.
“Thế anh cứ nói theo cách dễ hiểu nhất ấy.”
“Mua được khoảng… ừm… một trăm căn biệt thự ven biển.”
Nghe xong, Tô Mạch làm rơi luôn chiếc đĩa đang cầm trên tay. Tần Sở quay lại, liếc cô một cái: “Bỗng dưng biến thành người giàu, không thích ứng kịp à?”.
Tô Mạch ngồi xuống, vừa nhặt mảnh vỡ, vừa nói: “Kịp chứ, nhưng không chỉ thích ứng thôi đâu, em còn rất vui mừng nữa”.
Nghe vậy, Tần Sở bèn đi đến cạnh cô, ngồi xuống, nâng cằm cô lên thong thả nói: “Nếu vui thì sao vẻ mặt lại như sắp khóc thế?”.
Tần Sở biết rõ Tô Mạch đang cần trút bỏ nỗi lòng, vì thế anh cố tình mở miệng nói khó nghe một chút, hòng tạo cơ hội cho cô, không muốn cô phải âm thầm chịu đựng.
Bị chọc đũng chỗ ngứa, Tô Mạch lớn tiếng phản bác: “Đây là vui phát khóc, anh không hiểu à? Từ giờ trở đi em sẽ không bao giờ bị anh bóc lột sức lao động nữa. Anh còn dám bắt nạt em, em sẽ dùng tiền ném ch.ết anh! Nhớ đấy!”.
Tần Sở nhún vai: “Đáng tiếc, trong tay anh có tới sáu mươi phần trăm cổ phần Tần Thị cơ! Quan trọng hơn nữa, anh còn biết làm cho tiền đẻ ra tiền, lợi sinh ra lợi! Em có chắc mình có bản lĩnh dùng tiền đánh ch.ết anh không?”.
Nhắc đến chữ “đánh”, Tô Mạch thật sự giơ tay lên định đánh Tần Sở: “Anh không thể nói câu nào tử tế với em được à?”.
Tần Sở nhanh chóng tóm lấy tay cô: “Anh luôn thừa nho nhã lễ đọ đối với những người không quan trọng, em mong muốn anh cũng như vậy với em sao?”.
Tô Mạch ngẩn ra một lát mới nói: “Ý anh là, em rất quan trọng với anh hả?”.
Tần Sở đứng dậy, đồng thời kéo cô lên.
“Gì thế?”
“Đưa em về nhà.”
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Tô Mạch cẩn thận quan sát, phát hiện sau khi nghe cô hỏi, sắc mặt anh có một chút biến đổi. Không rõ là do ánh đèn trong nhà hay vì lý do nào khác, gương mặt anh hình như… phiếm hồng.
“Hãy lược bớt chữ “rất” đằng trước chữ “quan trọng” đi giúp anh, cảm ơn!”
Tô Mạch xì một tiếng: “Ai thèm!”.
Tần Sở không hề biết vẻ mặt cô lúc này hệt như Lập Hạ mỗi lần mắng mỏ Lưu Minh Nghĩa. Đương nhiên, Tô Mạch cũng không hay, khóe miệng anh đang khẽ cong lên.