Chương 40: Ngoại Truyện Tần Sở: Hoa hồng gặp tình yêu
Hôn lễ long trọng kia cuối cùng đã kết thúc một cách “ồn ào”.
Không phải vì quá lãng mạn, hay có người đào hôn, mà là chú rể té xỉu trước mặt quan khách.
Kỷ Vân Chi vừa xông vào phòng bệnh liền đạp một cái vào thành giường: “Được lắm! Hiện giờ chỉ có một mình em! Anh đừng giả vờ! Tinh thần của Tần thiếu gia thế nào chẳng lẽ em còn không rõ? Lấy đâu ra chuyện anh ngất xỉu hả!”.
Quả nhiên, người đàn ông trên giường mở mắt. Kỷ Vân Chi ngồi phịch xuống sofa, chân vắt chéo.
“Tóm lại là làm sao? Anh thật sự không muốn kết hôn? Thật sự có ý định giữ mình vì cô gái đó?”
Tần Sở không trả lời. Anh nhớ đến lần đầu tiên gặp Tô Mạch ở thành phố C. Lúc ấy, vì muốn trốn thoát mà cô giả vờ ngất. Chẳng ngờ cũng có ngày anh dùng đến chiêu quỷ quái đó của cô.
Ngày thứ bảy Tần Sở nằm viện, vị khách không mời mà đến Kỷ Vân Chi lại xuất hiện. Anh ta phấn khích chìa máy tính bảng ra trước mặt Tần Sở, thần thần bí bí nói: “Ái chà chà, có thứ này hay ho lắm muốn cho anh xem!”.
Trên một diễn đàn có tên Intro, bức ảnh chụp cô gái đứng ở đầu con ngõ nhỏ đang được phát tán với tốc độ chóng mặt. Tần Sở nhìn thoáng qua đã nhận ra Tô Mạch. Anh bỗng có cảm giác hô hấp của mình tắc nghẹn.
Hôm diễn ra hôn lễ, Tần Sở đứng trước bục tuyên thệ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái có gương mặt xa lạ bên cạnh mình. Trong đầu anh lúc đó chợt vang lên giọng nói: “Không phải cô ấy!”.
Thanh âm như một lời cảnh tỉnh đúng lúc, mang đến cho anh một lý do chính đáng: Trong thế giới của anh, trước nay chưa từng có hai chữ “tạm bợ”. Vậy nên, nếu không phải cô ấy thì nhất định không được!
Trước khi quen biết Tô Mạch, Tần Sở cho rằng, thú vui lớn nhất đời mình chính là gài bẫy người khác. Nhưng sau khi cô ấy xuất hiện trong cuộc sống của anh, anh lại nghĩ, thú vui lớn nhất đời mình chính là… bắt nạt cô.
Đúng như những gì Cố An Sênh nói, trò mèo vờn chuột này đang chơi rất hăng say, nhưng anh vội vã kết thúc giữa chừng. Khi tận mắt chứng kiến Cố Minh nhảy lầu, anh đã thở phào một hơi. Lý do rất đơn giản, từ nay anh đã có thể đối diện với Tô Mạch bằng cảm xúc thật của mình, không cần cố gắng kiềm chế, cố gắng giả tạo, thậm chí không cần phải nhắc nhở bản thân: cô ấy chỉ là một quân cờ.
Ngày Tô Mạch say rượu ngủ quên ở nhà anh và bị Tần Lĩnh bắt gặp, không rõ cô gặp mộng đẹp gì mà mặt hướng lên trần nhà, khóe môi mỉm cười, chân gác lên thành ghế. Tư thế vô cùng khiếm nhã.
Thấy thế, Tần Lĩnh nhướn mày, nói: “Muốn kết hôn với con bé này sao?”.
Bố đã đi thẳng vào vấn đề, anh cũng không thể né tránh.
“Tạm thời con chưa nghĩ đến vấn đề này. Nhưng nếu thật sự có ngày đó, nếu thật sự đối tượng là cô ấy, con nhất định sẽ báo với bố!”
“Hồ đồ!”
Sau khi Tần Lĩnh ra về, Tần Sở đứng dậy đi thay quần áo, chuẩn bị đến công ty. Ngang qua phòng ngủ, anh bèn vào xem cô thế nào. Có lẽ điều hòa mở không đủ mát, cô dùng một chân hất tung chăn ra. Tần Sở bất giác nhíu mày. Tướng ngủ thật đúng là không đẹp chút nào! Anh bước lại gần, kéo chăn đắp ngay ngắn cho cô. Bất chợt, đầu ngón tay chợt dừng lại khoảng mười giây. Sau đó, anh lật tấm chăn lên, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô. Nhắm mắt. Một phút sau, anh mở mắt nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Cuối cùng, anh ngước lên trần nhà, thì thầm với chính mình: “Cảm giác cũng không đến nỗi nào!”.
Tần Sở ngồi dậy, hơi cúi đầu kề sát vào mặt cô, khóe môi cong lên: “Là em thì tốt rồi!”.
Có lẽ tương lai sẽ xuất hiện nhiều người tốt hơn em, nhưng anh không cần họ. Bởi vì, anh rất lười tìm kiếm.
Vậy nên Tô Mạch, ở bên cạnh em, có lẽ cũng là một chuyện không tồi phải không!
Thoát ra khỏi hồi ức, Tần Sở lần nữa nhìn vào bức ảnh trên màn hình. Kéo xuống phía dưới, trông thấy một trò chơi có tên “Cùng nói dối nào!”, anh bỗng dưng có hứng thú muốn chơi.
Thế là, chỉ mấy giây sau, trên màn hình đã xuất hiện một ID với tên “Tần Sở”. Kỷ Vân Chi vô cùng tò mò, ghé đầu vào xem. Anh thấy con trỏ được di tới ô nhập lời nhắn, sau đó, một dòng chữ ngắn gọn nhanh chóng hiện ra: Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ vì cô ấy mà từ bỏ mọi thứ!