Chương 5: Chiếc hộp giấy và câu lạc bộ hoàng tử

Vol 1. Câu lạc bộ Hoàng tử trên phố Vũ Chi Nhai
Vì mấy lần âm thầm đến lớp quyến rũ để tìm Nam Trúc Du mà không gặp, do đó chiếc áo sơ mi màu đen vẫn ở bên cạnh tôi, hại tôi mỗi lần nhìn thấy nó lại cảm thấy hoảng hốt.


Thật sự cứ mỗi lần tưởng tượng ra cảnh một hôm nào đó, chú quản gia của nhà tôi đến dọn dẹp vệ sinh căn phòng, bất chợt phát hiện ra chiếc áo nam này….đến lúc ấy, bố nhất định sẽ hào hứng triệu tập cả gia đình, tìm mọi cách để điều tr.a xem chủ nhân của chiếc áo là ai, sau đó….tèn.. ten ..ten ten..…bên tai tôi vang lên tiếng nhạc của lễ cưới.


Không được, không thể nào…nhất định tôi phải nhanh chóng trả chiếc áo sơ mi này về cho chủ nhân của nó.
Ở trường đợi Nam Trúc Du không được thì chỉ còn một cách duy nhất là lên gặp hiệu trưởng để lấy địa chỉ của Nam Trúc Du mà thôi.


Dù sao thì Nam Trúc Du cũng là học sinh đặc biệt mà thầy mời tới, chắc chắn thầy phải có những hiểu biết nhất định về anh ấy. Thế là sau giờ tan học, tôi liền trực tiếp lên gặp thầy hiệu trưởng để xin địa chỉ của Nam Trúc Du. Trải qua 1 tiếng 15 phút 30 giây van nài và dụ dỗ (tặng một thẻ miễn phí 30 tiếng đồng hồ trong câu lạc bộ KTV), cuối cùng thầy hiệu trưởng cũng miễn cưỡng đồng ý cho tôi địa chỉ của anh ấy. Chỉ có điều…


Đi đến đầu đường Phúc Lâm, rẽ phải rồi đi thẳng, đến một căn nhà nhỏ trên tầng thượng của tòa nhà số 26.
Đây là địa chỉ quái quỷ gì vậy?


Tôi vừa nhìn vào tấm biển đề tên đường, đối chiếu với tờ giấy ghi địa chỉ nơi ở của hoàng từ có đôi mắt quyến rũ Nam Trúc Du.
Nhưng thật là kì lạ, sao con đường này càng đi càng thấy quen thuộc thế nhỉ?


available on google playdownload on app store


Trên con đường Phúc Lâm dài dằng dặc, tôi rẽ trái đi hết con đường rồi rẽ phải, chỉ một giây sau, cảnh tượng trước mắt khiến cho toàn thân tôi cứng đờ lại.


Lúc này đang là hoàng hôn, anh tà dương đang le lói ở phía trời tây, bầu trời đã bắt đầu tối dần, thế nhưng cả con phố này lại hiện ra trong sự rực rỡ sắc màu. Cả con đường treo đầy những bóng đèn nhấp nháy, hai bên đường là những công trình kiến trúc hoa lệ, ánh đèn nhấp nháy trên bảng hiệu của các cửa tiệm, “Trung tâm giải trí Lâm Hoàng”, “Quán rượu Lam Ngư, “Câu lạc bộ hoàng tử”…Những biển hiệu khác nhau hiện ra trước mắt tôi, bên trong vọng ra tiếng nhạc xập xình…


Tôi đứng ngây ra ở trên phố, kinh ngạc nhìn vào con phố Vũ Chi Nhai “càng về đêm càng đẹp” này. Đúng, không sai, phía xa xa trước mặt tôi là quán rượu KTV nổi tiếng trong truyền thuyết trên con phố Vũ Chi Nhai, cũng chính là “Câu lạc bộ Hoàng tử” của nhà họ Lâm chúng tôi.


Tôi ngây người nhìn vào con phố đã lâu không đến này, cái con phố mà tôi không muốn đến chút nàp. Nào ngờ hôm nay, trong tình trạng không có chút chuẩn bị nào lại vô tình tìm đến đây, tất cả chỉ là vì Nam Trúc Du.


Dù sao cũng đã đến đây rồi, đành phải vào thôi. Tôi hít một hơi thật sâu, cầm chặt chiếc túi giấy trong tay, bắt đầu dò dẫm theo địa chỉ của nhà Nam Trúc Du.


“Căn phòng nhỏ trên tầng thượng tòa nhà số 26! Số 26! Số 26! A…”, cầm mảnh giấy ghi địa chỉ trên tay, dò theo từng con số, cuối cùng tôi cũng tìm được đến số 26. Nhưng tòa nhà hiện ra trước mắt đã khiến cho tôi giật thót người!
Đúng là ghét của nào trời trao của nấy mà!


Tôi ngẩng đầu, lông mày nhíu lại, tức tối nhìn lên tòa nhà cao vút trước mắt. Bên ngoài cổng có treo một tấm biển, bên trên có đề rõ ràng là “số 26 Vũ Chi Nhai”, thế mà trên tầng thượng kia, một tấm biển hiệu lớn đang nhấp nháy dòng chữ “Cậu lạc bộ Hoàng tử”.


Không sai, chính là câu lạc bộ Hoàng tử.
Tôi ngẩn người đứng trước cửa câu lạc bộ, lần này thì không thể “đã đến rồi thì cứ vào đi” như bình thường tôi vẫn thường làm được. Trong đầu tôi chợt nảy ra suy nghĩ bỏ về.


“Tiểu thư, là tiểu thư phải không?”, anh gác cửa của KTV cất tiếng gọi. Nhận ra đúng là tôi, anh ấy liền vui vẻ chạy đến.
Hơ, tôi ngây người đứng nhìn anh chàng gác cổng đó chạy về phía mình.


“Tiểu thư, hoan nghênh cô đến đây thị sát! Toàn thể nhân viên của câu lạc bộ Hoàng tử xin hoan nghênh cô viếng thăm!”. Chưa đầy một phút sau, một đám nhân viên phục vụ trong trang phục màu đen đứng xếp hàng ngay ngắn trươc cửa, cúi gập người chào tôi.


Bạn đã nhìn thấy cảnh rất nhiều anh chàng đẹp trai đứng xếp hàng trước mặt và nghiêm chỉnh cúi gập người chào bạn chưa? Cái quang cảnh đó, thật là xa hoa, thật là thú vị, cứ như là quang cảnh trong mộng của một thiếu nữ ngây thơ vậy.
Đáng tiếc là, tình hình lúc này…


Tôi khẽ nhoẻn miệng cười rồi cố nặn ra một câu để nói với các anh chàng đẹp trai này: “Mọi người vất vả rồi!”


“Thưa tiểu thư, chúng tôi không vất vả chút nào!”, các anh chàng phục vụ đẹp trai này đồng thanh lên tiếng, vẻ mặt ngọt ngào như muốn nói với tôi rằng: “Nhớ bảo bố cô tăng lương cho chúng tôi nhé!”.


“Tiểu thư, cô có muốn thị sát một chút về việc phục vụ bữa ăn của chúng tôi không? Ở đây chúng tôi có món cá hồi rất ngon đấy!”, anh giám đốc quản lí phục vụ món ăn lên tiếng.


Anh phục vụ ở bên quầy rượu nhìn tôi cười ngọt ngào: “Ông Lâm rất thích loại rượu Cabernet Sauvignon 82 năm, cô có muốn thử một chút không?”


Dưới sự chăm sóc của các anh chàng đẹp trai, tôi nhìn thấy những ánh mắt sắc như dao từ những “động vật giống cái” đang ngồi trong câu lạc bộ đổ dồn về phía mình cùng cả những câu bình phẩm không mấy hay ho: “Hài, đúng là con gái của nhà giàu có khác, có xấu đến mấy đi nữa…”


Tôi…
Không! Tôi phải rời khỏi nơi này ngay lập tức!
“Cái đó…”, tôi giơ mảnh giấy ghi địa chỉ mà thầy hiệu trưởng đưa cho, run run hỏi: “Sao người này lại sống ở đây? Câu lạc bộ hoàng tử vẫn còn căn phòng nhỏ trên tầng thượng sao? Sao tôi không biết nhỉ?”


“À, là Nam Trúc Du!”, người quản lí các phòng nói, “Tiểu thư, là tôi không tốt, tại tôi thấy cậu ta không có chỗ ở, lại đang làm theo ca ở đây, thế nên mới cho cậu ta ở lại trên đó. Nếu như cô cảm thấy không được, tôi sẽ lập tức cho người tháo dỡ căn phòng đó!”


Lạnh quá….hóa ra phía trên câu lạc bộ hoàng tử thân thuộc của tôi còn có một căn phòng nhỏ khác. Nhưng mà, ông quản lí nói như vậy là sao?
Tháo dỡ căn phòng đó? Như vậy cũng có nghĩa là đuổi Nam Trúc Du đi sao?


“Không không không…Tôi chỉ là muốn gặp anh ta một chút thôi, tôi tìm anh ta có chút việc!”, vừa nói tôi vừa rẽ đám đông, đi lên tầng thượng của câu lạc bộ hoàng tử.
Cậu ta không có chỗ ở…
Lại đang làm theo ca cho câu lạc bộ…


Những lời của ông quản lí vang lên trong đầu tôi. Một linh cảm không lành ập đến. Rốt cuộc Nam Trúc Du là người như thế nào đây? Con đường phía trước không biết còn có điều gì đáng sợ nữa đang chờ đợi tôi?
Vol 2. Nhà của Nam Trúc Du


Lần theo cầu thang, tôi leo lên trên cao, chẳng mấy chốc đã lên đến tầng thượng của tòa nhà.


Khi nhìn thấy một căn nhà đúng nghĩa với tên gọi “căn nhà gỗ”, toàn thân tôi như nổi da gà. Nếu như nói rằng cả đống gỗ không biết nhặt từ đâu ra được gắn với nhau bằng những cái đinh và gọi đó là những bức tường, nếu như ni lông bảo quản thức ăn có thể gọi là cửa kính…vậy thì Nam Trúc Du quả thực là đang ở trong một căn nhà gỗ.


Cánh cửa căn nhà gỗ khóa chặt, tôi bước lên phía trước, không tìm thấy chuông cửa, mà đương nhiên làm gì có chuông cửa! Tôi chán nản cúi đầu, cất tiếng to gọi tên anh ấy:
“Nam Trúc Du……Nam Trúc Du…anh có trong đó không? Nam Trúc Du?”
Không có tiếng trả lời.


Chẳng nhẽ anh ấy không có nhà?
Tôi nghi hoặc thò tay ra, định đẩy cánh cửa gỗ cũ nát, nào ngờ vừa chạm nhẹ tay vào, cánh cửa đã phát ra tiếng kêu “cọt kẹt” rồi lập tức mở toang, ngay cả những cánh cửa tự động ở các khách sạn năm sau có khi còn không phản ứng nhanh đến thế.


“Nam Trúc Du…”, tôi khe khẽ gọi và bước vào nhà. Chỉ một giây sau, cảnh tượng trong căn nhà gỗ khiến cho toàn thân tôi cứng đơ, không cất nổi nửa lời (kể từ sau khi gặp Nam Trúc Du, hình như kinh ngạc đã trở thành biểu cảm chính trên khuôn mặt tôi)


Trong căn nhà gỗ chật hẹp, chỉ có một cánh cửa kính duy nhất bị vỡ mất một góc đã được che lại bằng giấy. Ở những nơi không được che lại, ánh đèn nhấp nháy từ bên ngoài tấm biển hiệu hắt vào trong phòng. Ánh đèn từ tấm biển ấy chính là nguồn sáng duy nhất trong căn nhà gỗ này.


Nhờ vào ánh đèn nhấp nháy này, tôi có thể quan sát được đại khái bài trí của căn nhà, dường như chỉ cần dùng hai từ để miêu tả về nó: trống không! Có thể nói căn nhà này giống như một căn nhà đã bị bỏ hoang hơn là một nơi có người ở.


Không có sự phân biệt giữa phòng ngủ, nhà bếp và nhà vệ sinh, không có bàn ghế, tủ quần áo, đèn điện, tủ lạnh, điều hòa, thậm chí còn không có lấy một cái giường. Đồ vật duy nhất có trong ngôi nhà này là một đống báo cũ nát và một cái hộp giấy to. Hơ, khoan đã, cái hộp giấy này sao mà trông quen thế?


Tôi cúi đầu, dụi dụi mắt, cố gắng quan sát thật kĩ cái hộp giấy, “đồ vật’ duy nhất trong nhà dưới ánh đèn mù mờ nhấp nháy…Nó…nó chẳng phải là cái hộp giấy mà tôi đã vứt ở trước cửa nhà sao? Hôm đó, lúc ra đến cửa, không nhìn thấy cái hộp giấy đó đâu, tôi cứ nghĩ là cô quét rác đã mang nó đi rồi, nào ngờ người mang nó đi lại chính là Nam Trúc Du.


Thượng đế ơi, thật không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt nữa! Tôi lấy tay vỗ mạnh vào trán, hoàn toàn không thể tưởng tượng được Nam Trúc Du lại sống trong một căn nhà như thế này. Rốt cuộc anh ta là sinh vật từ hành tinh nào đến đây vậy nhỉ?


Trên đầu tôi bỗng nhiên vang lên tiếng xào xạc. Sau đó, “Soạt” một tiếng, tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì tờ giấy dán cửa sổ đã bị gió thôi rách toạc ra. Mảnh giấy bay phất phơ trong gió rồi rơi xuống đúng mặt tôi.


Tôi ngây người lôi mảnh giấy ra khỏi mặt mình, giơ nó lên trước ánh đèn: giấy thúc nợ của ngân hàng x x . Mồ hôi từng giọt, từng giọt túa ra trên trán tôi.


Ai có thể nói cho tôi biết cái tên Nam Trúc Du này nghèo đến mức độ nào không? Nhà đã nghèo rớt mùng tơi, lại còn một khoản nợ ngân hàng nữa chứ!


Nhìn căn nhà trống không, chẳng có lấy một con thạch sùng, làm gì thấy bóng dáng của Nam Trúc Du đâu? Tôi quay người lại, định giẫm lên đống báo để ra ngoài, nào ngờ chân vừa đặt lên tờ báo thì một tiếng hét thất thanh vang lên!


“Oái, đau quá!”, cùng với tiếng hét thất thanh là một bóng người nhảy dựng lên từ dưới đống báo, tay xoa xoa bụng mình, miệng không ngừng suýt xoa vì đâu.
Tôi trợn tròn mắt lên, kinh ngạc nhìn anh chàng mới nhảy ra từ trong đống báo.


Dưới ánh đèn mờ mờ, một thanh niên hiện ra với thân hình thanh mảnh, đôi môi hơi cong lên vì đau đớn, ánh mắt long lanh. Từ trên người anh toát lên một cảm giác rất quyến rũ. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên đến không thốt lên lời không phải là vẻ đẹp của anh chàng ấy mà chính là, người đó chính là anh ấy…


Tôi đưa tay lên, chỉ vào chàng trai trước mặt mình, miệng há hốc, cố gắng rặn ra từng tiếng: “….khỏa…khỏa…”
Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh đèn nhấp nháy, Nam Trúc Du chỉ mặc độc có một chiếc qυầи ɭót, để lộ thân hình mảnh dẻ và trắng nõn đang đứng trước mặt tôi.


Bờ vai anh rất rộng, cơ thể mặc dù có hơi gầy nhưng không tạo cho người ta cái cảm giác mong manh, ngược lại còn cảm thấy vô cùng hấp dẫn. Làn da của anh trắng nõn nà, mịn màng không chút tì vết, hoàn mỹ như một viên ngọc lấp lánh.


“Ực…”, trong không gian tĩnh lặng, tôi nghe rõ cả tiếng nuốt nước bọt của mình, mũi tôi nóng bừng lên như sắp sửa chảy máu cam đến nơi!
“Tiểu Vũ, sao lại là em…”, tiếng kêu kinh ngạc của anh vang lên, làm gián đoạn hành vi “thưởng thức mỹ nam” của tôi.


Nghe thấy giọng nói của Nam Trúc Du vang lên, tôi mới chợt bừng tỉnh, thoát ra khỏi suy nghĩ về sự “khỏa thân” của anh đang lẩn quẩn trong đầu mình, sau đó, “Tách tách…”, tôi nghe thấy tiếng những dây thần kinh của mình như vỡ vụn ra.


Ôi trời đất ơi, thượng đế ơi, vừa nãy mình đã làm gì vậy nhỉ? Tôi dám nhìn chằm chằm vào thân hình trong trạng thái khỏa thân của Nam Trúc Du lâu như vậy ư? Hơn nữa, rõ ràng Nam Trúc Du chẳng phải là kiểu con trai mà mình thích, vậy thì tại sao nhìn thấy anh ấy khỏa thân lại khiến cho trái tim tôi loạn nhịp, nước dãi chỉ trực trào ra ngoài, lại còn suýt chảy máu cam nữa chứ?


“Nam…Nam Trúc Du, anh …anh là cái đồ biến…biến thái, anh ….anh…anh dám không mặc quần áo à?”, tôi lắp bắp gào lên.


Cái người nào đó còn phản ứng chậm hơn tôi, nghe thấy tôi gào lên như vậy mới từ từ cúi xuống, lúc bấy giờ mới phát hiện ra trên người mình chỉ có độc một chiếc qυầи ɭót, lại còn đang thản nhiên đứng nói chuyện với tôi nữa chứ.


“Tiểu Vũ, anh xin lỗi!”, Nam Trúc Du mặt đỏ dừ, vội vàng cúi xuống vớ lấy tờ báo dưới đất rồi dùng nó để che thân, “Bởi vì không có quần áo ngủ nên anh đã quen không mặc gì khi đi ngủ rồi! Bình thường ngoài Đạo Liên ra, cũng không có bạn nào đến nhà tìm anh chứ đừng nói là con gái. Vì thế nên anh cũng không ngờ sẽ gặp phải tình huống xấu hổ này!”


Không có quần áo ngủ, vì vậy không mặc gì khi đi ngủ!Hơ, tôi trợn tròn mắt nhìn Nam Trúc Du. Thượng đế ơi, đây là lí do khỏa thân kì quặc nhất trên đời mà tôi từng nghe thấy!
“Nam Trúc Du, anh mau mặc quần áo vào đi!”, tôi nói.


Thực ra thì nói như vậy nhưng trong lòng tôi vẫn có chút tiếc nuối. Nói thực lòng là cái anh chàng Nam Trúc Du này lúc khỏa thân trông thật là gợi cảm. Nhưng mà cho dù có gợi cảm đến đâu mà phải nói chuyện trong trạng thái này thì thật là khó xử!


“Được, cho anh một phút nhé!”, Nam Trúc Du gật đầu, hai tay cầm chặt lấy tờ báo che thân, từ từ lùi lại phía chiếc hộp giấy.
“À, Tiểu Vũ, em có thể quay người lại một chút được không? Anh phải mặc quần áo!”, Nam Trúc Du khom lưng, một tay cầm báo, một tay mở hộp giấy lấy đồng phục của trường.


“Được!”, tôi nghĩ là cuối cùng tôi cũng đã biết chiếc hộp giấy vứt đi ấy được đùng để làm gì rồi.
Một phút sau.
“Tiểu Vũ à, thật ngại quá, nhà anh không có lấy một cái ghế để mời em ngồi!”, sau khi mặc xong quần áo, Nam Trúc Du ngại ngùng nói với tôi.


“Không sao, chúng ta có thể ngồi trên giấy báo ở trên sàn cũng được mà”, tôi đáp.


“Anh thì chẳng vấn đề,, vì dù sao anh ngồi trên nền nhà cũng quen rồi. Nhưng mà Tiểu Vũ thì không được, nền nhà cứng lắm, em ngồi sẽ thấy mệt và không thoải mái!”, Nam Trúc Du lắc đầu. Đột nhiên mắt anh sáng lên, hình như anh đã nghĩ ra một ý kiến nào đó rất hay rồi thì phải. Anh hào hứng nắm lấy tay tôi, nói: “Tiểu Vũ, chúng ta xuống câu lạc bộ hoàng tử ở dưới lầu đi! Những người trong KTV đều rất tốt, hơn nữa giờ này vẫn chưa có nhiều khách, họ…”


“Không, không, không! Ha ha…”, tôi tuôn một tràng, cười nhạt rồi từ chối đề nghị của anh. Bảo tôi xuống câu lạc bộ hoàng tử ngồi thì cứ giết tôi đi cho xong. Tôi do dự hồi lâu, không biết có nên nói sự thực là câu lạc bộ hoàng tử là do bố tôi làm chủ hay không.


Tìm thấy một chỗ rải báo khá dày, tôi liền ngồi xuống đó.
“Tiểu Vũ, thật xin lỗi em! Từ từ thôi, anh nhớ hình như là…”. Trong khi tôi đang do dự thì Nam Trúc Du liền lấy ra một cái hộp từ trong “tủ quần áo” ra, hào hứng mở ra trước mặt tôi.
Là một cái bánh gạo với nhiều màu sặc sỡ.


“Xin mời!”, nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên môi anh, tôi thực sự không biết nên cười hay nên khóc để thể hiện tâm trạng của mình lúc này.
Bởi vì một người có thị lực rất tốt như tôi trong một giây nhìn xuống đã trông thấy hạn sử dụng khi trên bánh là ngày hôm qua.


“Tiểu Vũ không thích ăn bánh gạo à?”, Nam Trúc Du mỉm cười nhìn tôi, nhét một miếng bánh vào miệng, và thản nhiên nhìn tôi: “Đây là quà tết Đoan Ngọ của các anh ở câu lạc bộ cho anh đấy, anh cứ tiếc không muốn ăn!”


“Anh cứ tiếc không muốn ăn á?”, tôi không nén nổi sự ngạc nhiên, mặt ngây ra.
Nhưng Nam Trúc Du đã hiểu nhầm ý của tôi, anh lập tức khoát tay:
“Tiểu Vũ đừng lo, bởi vì là Tiểu Vũ, nên em không phải ngại đâu!”
Ý của anh ấy là, bởi vì tôi là Tiểu Vũ nên anh ấy mới không tiếc khi bỏ ra ăn.


Lúc này đây tôi có nên cảm động không? Tôi cầm lấy một miếng bánh gạo, gượng gạo bỏ vào mồm rồi cố nặn ra một nụ cười tươi tắn trong ánh mắt chờ đợi của anh.


Thượng đế ơi! Hãy nói cho con biết, cái người đang ngồi trước mặt con đây nghèo đến mức độ nào có được không? Đây đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn có người nghèo như vậy cơ chứ?


Điều càng khủng khiếp hơn chính là, cái người mà nghèo rớt mùng tơi này lại chính là hoàng tử Nam Trúc Du của trường Thần Nam.
“Trúc Du, anh từ trước đến giờ vẫn ở đây sao?”, tôi thực sự không thể nói ra câu: “Từ trước đến nay anh vẫn nghèo đến thế này sao?”


“Không phải, không phải đâu! Sao anh có thể ở đây từ lâu như vậy chứ?”, Nam Trúc Du mỉm cười. Tôi cũng cảm thấy yên tâm đôi chút, có lẽ anh ấy chỉ hơi tiết kiệm một chút mà thôi!
Nhưng mà vẫn còn câu tiếp theo.


“Lúc mới đến học ở trường Thần Nam, anh đã ở cửa nhà ăn của trường, nhưng mà thầy hiệu trưởng nói ở đó không hay lắm…”
Mọi thứ trước mắt tôi như đổ sụp xuống, suýt nữa thì ngất đi. Nam Trúc Du, anh là một con chó lang thang hay sao?
“Trúc Du, anh rất….”


“Anh rất làm sao?”, Nam Trúc Du mở to mắt nhìn tôi. Điệu bộ ấy mới mới đáng yêu và hồn nhiên làm sao!
Làm sao tôi có thể thốt ra từ “nghèo” được đây?
“Anh rất đẹp trai…”, là ma quỷ vừa xui khiến tôi nói ra câu này.
“Anh…”


Nam Trúc Du ngẩn ra, mặt đỏ bừng lên vì câu nói của tôi. Lẽ nào từ trước đến giờ không có ai từng khen anh ấy rất đẹp trai sao? Hình như tôi là người đầu tiên khen anh ấy đẹp trai, hình như…cứ như là tôi đang tỏ tình với người ta vậy! Không phải như vậy đâu! Nam Trúc Du, em không có ý này với anh đâu!


Đúng vào lúc tôi đang vô cùng bối rối….
“Sao cô lại ở đây?”, một giọng nói lạnh tanh, phảng phất sự mỉa mai vang lên từ bên cầu thang, cách chúng tôi không xa.


Tôi ngoảnh đầu lại, xuất hiện trước mặt tôi không ai khác chính là Minh Đạo Liên trong bộ quần áo màu trắng tinh, không biết từ lúc nào, anh ta đã đứng ở bên cạnh cầu thang, cai cằm nhọn hất lên đầy kiêu ngạo.


Minh Đạo Liên, cái kẻ đáng ghét này, cho dù đứng ở đâu cũng đều toát lên sự tôn quý của một bậc vương giả. Tôi ngây người nhìn Minh Đạo Liên, ánh mắt anh ta lạnh lùng lướt qua người tôi rồi dừng lại ở Nam Trúc Du. Anh ta khé nhếch môi mỉm cười, một nụ cười mờ nhạt đến mức nếu không nhìn kĩ sẽ không thể nào nhìn ra.


“A…”, tôi há hốc mồm, thốt lên.
Vol 3. Mua lại cuối tuần của Nam Trúc Du


“Đạo Liên, cậu đến rồi à!”, nhìn thấy Minh Đạo Liên ở cầu thang, Nam Trúc Du đứng bật dậy, mừng rỡ nói, “Thật là hay quá, hôm nay ngân hàng gửi giấy thúc nợ đến, tôi đang khổ não lắm đây, cậu nhất định có cách giúp tôi phải không?”


Hừ, hay cái gì mà hay chứ, tôi còn chưa quên cái câu anh ta chửi tôi là đồ đàn ông đâu, tôi không dễ dàng giảng hòa với anh ta như vậy đâu! Hơn nữa, ở đây không phải là trong lớp quyến rũ, bên cạnh tôi không có hội trưởng Mậu Nhất! Điều quan trọng nhất là: trong đầu tôi vụt hiện lên những điều mà Mê Cúc nói với tôi, sở thích lớn nhất của cái gã ch.ết tiệt này là trêu chọc khối thịt đồ chơi siêu cấp Nam Trúc Du…


Tôi thò tay, kéo Nam Trúc Du ra phía sau lưng mình, không thể để cho Minh Đạo Liên bắt nạt anh ấy mãi như thế!
Minh Đạo Liên nhìn thấy hành động của tôi, cái cằm nhọn khẽ động đậy, khuôn mặt thản nhiên, không chút phản ứng.


“Ha ha, hai người còn chưa biết nhau sao? Để tôi giới thiệu nhé!”, Nam Trúc Du bước ra từ sau lưng tôi, mỉm cười để lộ hàm răng đều tăm tắp và trắng bóng , “Tiểu Vũ, đây là Minh Đạo Liên, cậu ấy thường xuyên giúp đỡ anh, là một chàng trai cực kì tốt bụng! Đạo Liên, đây là Lâm Xuân Vũ, cũng giống như cậu, cô ấy là một người tốt, rất thích giúp đỡ người khác!”


Nam Trúc Du à, xin hỏi trong thế giới của anh có ai là người xấu không hả?


Tôi thầm kêu trời, đúng là trên đời này chỉ có mỗi một mình anh chàng Nam Trúc Du này có suy nghĩ đơn giản đến thế, cứ tưởng rằng cái tên Minh Đạo Liên ch.ết tiệt này là người tốt! Lại còn bảo mình giống anh ta nữa chứ, tôi có điên mới thèm giống như anh ta!
Hừ…hừ…hừ…


“Tiểu Vũ, Đạo Liên, hai người nhất định sẽ trở thành bạn tốt của nhau, cũng giống như tôi với hai người vậy!”, Nam Trúc Du hồn nhiên nói.
“Ai thèm làm bạn với cái gã đó?”, tôi không nhịn nổi nữa bèn lên tiếng.


“Nhạt nhẽo, ngu ngốc!”, tôi cứ tưởng rằng lời lẽ của mình đã đủ bất lịch sự lắm rồi, nào ngờ cái gã đó còn bất lịch sự hơn, dám gằn giọng nhả ra từng chữ đó nữa.
Cái tên khốn này!
“Minh Đạo Liên, cái tên…’


“Đạo Liên, sao cậu lại nói với Tiểu Vũ như vậy?”, tôi còn chưa kịp nổi trận lôi đình thì Nam Trúc Du đã tức giận lên tiếng trước. Trên khuôn mặt khôi ngô ấy hiện rõ sự bực tức, đôi mắt trong veo tức tối nhìn Minh Đạo Liên, “Tiểu Vũ là bạn thân của tôi đấy!”


Ha ha…bởi vì Nam Trúc Du một mực bênh vực tôi nên tôi cố tình tỏ vẻ đắc chí, như muốn nói với Minh Đạo Liên rằng: Nhìn đi, nhìn xem Nam Trúc Du đang bênh vực tôi kìa!


“Tiểu Vũ, em cũng đừng giận Minh Đạo Liên, cậu ấy mặc dù ăn nói bốp chát như vậy nhưng hoàn toàn không có ác ý gì đâu. Thực ra cậu ấy là người rất lương thiện và dịu dàng!”, Nam Trúc Du ngoảnh đầu lại nói với tôi.
Minh Đạo Liên là người rất lương thiện và dịu dàng ư?


Nếu như không phải vì vẻ mặt của Nam Trúc Du khi nói ra câu này hết sức chân thành thì tôi đã coi câu nói này là câu chuyện cười hay ho nhất thế kỉ để mà ôm bụng cười thật to rồi.


“Tiểu Vũ…”, Nam Trúc Du nắm lấy vạt áo của tôi, ánh mắt nhìn tôi đây hi vọng. Ai mà nhìn thấy ánh mắt anh ấy lúc này thì cho dù có là yêu cầu gì đi nữa cũng khó mà từ chối, “Em không giận Đạo Liên đúng không? Hai người đều là bạn tốt của anh, vì vậy anh hi vọng cả hai cũng có thể trở thành bạn tốt của nhau!”


Giọng nói ấy nhẹ nhàng và ngọt ngào như một cái kẹo bông lắc lư trước mặt tôi, khiến cho tôi ngoài việc gật đầu “Tôi muốn ăn” ra thì chẳng còn phản ứng nào khác cả.
Một chiếc kẹo bông đáng yêu, đẹp mắt, ngon miệng và ngọt ngào!


Nhưng giọng nói của Nam Trúc Du thậm chí còn ngọt hơn gấp ngàn, vạn lần chiếc kẹo bông.
“Ực…”, tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt từ trong miệng của mình, rồi sau đó bất giác gật đầu: “Được”
“Tuyệt quá Tiểu Vũ ạ!”, Nam Trúc Du nhìn tôi, ánh mắt quyến rũ, giọng nói hân hoan vang lên.


Dưới ánh mắt hi vọng của Nam Trúc Du, tôi đưa tay ra, biểu thị sự hữu hảo với Minh Đạo Liên trước. Thôi nào, chẳng qua cũng chỉ là một cái bắt tay thôi mà, có gì to tát đâu cơ chứ! Hơn nữa, nữ nhi không nên so đo với bọn tiểu nhân, tôi phải đại lượng với gã ta thôi!


Tôi ngẩng đâu, đưa tay phải ra trước mặt Minh Đạo Liên.
Minh Đạo Liên cúi đầu, nhìn xuống bàn tay của tôi.
Bầu không khí chợt lắng xuống.
Sau đó tôi nhìn thấy Minh Đạo Liên ngẩng đầu lên, ánh mắt thờ ơ lướt qua tay tôi, vụt qua người tôi rồi dừng lại trên người Nam Trúc Du.


Cái tên khốn này, hắn còn không thèm nể mặt tôi nữa!. Nhìn bàn tay phải đang giơ ra giữa không trung của mình, máu nóng bốc lên đầu tôi. Hừ, hôm nay có tôi ở đây, anh ta đừng hòng bắt nạt Nam Trúc Du!


Tôi mỉm cười, đưa tay phải về giữ chặt lấy Nam Trúc Du lúc ấy đang nhìn tôi với ánh mắt xin lỗi: “Trúc Dư à, thực ra em phải nói với anh điều này, câu lạc bộ hoàng tử ở bên dưới chính là của nhà em. Chẳng phải anh nói muốn xuống đó ngồi sao? Chúng ta cùng đi nhé!”


“Hả? Câu lạc bộ Hoàng từ là của nhà em à? Tiểu Vũ, em thật là giỏi quá!”, Nam Trúc Du nhìn tôi kinh ngạc.
Mặc dù không muốn ra điều này nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của anh dưới ánh đèn, tôi đột nhiên cảm thấy có chút tự hào về thân phận của mình.


“A, cái đó…cứ coi là như vậy đi…”
“Tiểu Vũ, em thật là giỏi! Nói như vậy…những món ăn ngon được phục vụ ở đây em đều đã nếm thử rồi?”, trên mặt của Nam Trúc Du đã hiện rõ nét vui mừng.
Những món ăn ở đó thực ra cũng rất bình thường mà…


Trúc Du đại nhân ơi, rốt cuộc anh nghèo tới mức nào hả? Ngoài cảm giác xót xa, tôi cũng cảm thấy có chút đắc chí. Cười thầm trong bụng, tôi không tin là cái anh chàng Nam Trúc Du này lại không ngoan ngoãn đi theo tôi! Minh Đạo Liên, anh đi ch.ết đi!
“Nhưng mà Đạo Liên đang ở đây, chúng ta không…”


“Nam Trúc Du, Minh Đạo Liên là quý công tử nổi tiếng của trường Thần Nam, chắc chắn đã ăn uống no say từ sớm rồi mới qua đây tìm anh. Vì thế hay là chúng ta cứ đi ăn trước rồi lên đây tìm anh ta sau. Hay là anh nghĩ để cho anh và em cùng chịu đói ngồi đây nói chuyện với anh ta?”, tôi chớp chớp mắt, cố làm ra vẻ như những cô gái hiền thục trong ti vi, mặc dù có hơi khó khăn nhưng nhìn thấy dáng vẻ xót xa trên khuôn mặt Nam Trúc Du, tôi biết là mình đã thành công rồi.


“Thôi được, Đạo Liên, Tiểu Vũ đói rồi, tôi dẫn cô ấy đi ăn cơm, cậu đợi một chút chúng tôi sẽ quay lại!”, Nam Trúc Du đến bên cạnh, thì thầm với Minh Đạo Liên.


Oh yeah! Cuối cùng thì tôi cùng cứu thoát được anh chàng ngây thơ này khỏi tay tên “ác quỷ vô hình” kia. Tôi đắc chí cười thầm trong bụng.


“Thế à, vậy thì thôi, tôi cũng về đây! Nhưng mà đáng tiếc thật đấy!”, Minh Đạo Liên chậm rãi đến bên cạnh Nam Trúc Du, cố ý dừng lại, vẻ mặt tiếc nuối, lắc đầu nói: “Tôi vốn dĩ định nói với cậu về việc làm thêm cuối tuần, nhưng mà xem ra cậu không cần nữa rồi!”


“Làm thêm cuối tuần á?”, ánh hào quang rực rỡ tỏa ra từ nụ cười rạng rỡ của Nam Trúc Du, “Tôi đi, tôi đi…Đạo Liên, tôi đi mà!”
Nụ cười vừa nở ra trên môi tôi bỗng chốc tắt lịm. Hóa ra đối với Nam Trúc Du, giữa ăn uống và kiếm tiền, kiếm tiền vẫn quan trọng hơn!


Tôi ngây người ra, u uất đứng nhìn nụ cười đắc chí của Minh Đạo Liên.


“Địa điểm làm thuê lần này là phòng y tá bệnh viên Nhân Ái, thời gian là 12 giờ trưa cuối tuần, nội dung là…”, Minh Đạo Liên thản nhiên nhìn tôi, sau đó bình thản nhả ra từng chữ một: “Làm đối tượng luyện tập tiêm cho 11 y tá thực tập”


“Cái gì?”, chưa đợi đến khi Nam Trúc Du kịp phản ứng, tôi đã hét lên kinh ngạc trước rồi! Đối tượng luyện tập tiêm cho 11 y tá sao?
Tôi há hốc mồm, không dám tin đây là sự thực.


“Minh Đạo Liên, anh là cái đồ biến thái, dám để cho Nam Trúc Du đi làm đối tượng luyện tập tiêm cho y tá à? Hơn nữa, một người thôi cũng đủ ch.ết rồi, lại còn cả thảy 11 người nữa, ai mà chịu cho nổi?”, tôi gào lên.


“Đúng thế, các y tá chỉ có không ngừng luyện tập mới có thể nâng cao kĩ năng, mới có thể phát huy khả năng của mình, giúp giảm bớt đau đớn cho bệnh nhân!”, Minh Đạo Liên không thèm ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt thản nhiên nói với Nam Trúc Du, “Đây dù sao cũng là một việc tốt, hi sinh bản thân mình vì số đông bệnh nhân mà!”


Cái tên đốn mạt, rõ ràng là một việc làm biến thái, thế mà hắn có thể thản nhiên nói ra như chẳng có gì to tát cả!


“Ừ, cũng có lí!”, người làm tôi sụp đổ hoàn toàn chính là Nam Trúc Du. Nghe xong nội dung công việc mà Minh Đạo Liên nói, cậu ta không những không hốt hoảng mà còn tỏ ra vô cùng tin tưởng Minh Đạo Liên, còn gật đầu đồng ý với ý kiến của anh ta nữa chứ.


Cái anh chàng này đúng là thuộc túyp người bị người ta lừa bán đi mà vẫn còn chạy đến hỏi xem người ta có cần mình giúp đỡ gì không! Ngọn lửa chính nghĩa trong lòng tôi phút chốc lại bùng lên dữ đội. Nguyên tắc của Lâm Nguyên Đường là: người học võ nhất định phải biết hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ kẻ yếu, trừng trị kẻ gian ác!


Nếu như lúc này mà còn không ra tay cứu Nam Trúc Du thoát khỏi bể khổ thì quả thật đáng hổ thẹn với thân phận là người kế thừa đời thứ 18 duy nhất của nhà họ Lâm.


Tôi đưa tay ra, hùng hổ kéo Nam Trúc Du ra đằng sau tôi, quát lớn: “Minh Đạo Liên, nếu đã là việc vĩ đại như vậy, tại sao anh không đi mà làm, sao còn chạy đến đây giày vò Nam Trúc Du? Minh Đạo Liên, tôi nói cho anh biết, chỉ cần có Lâm Xuân Vũ tôi ở đây, tôi tuyệt đối không để cho anh bắt nạt anh ấy đâu!”


“Tiểu Vũ, em đang làm gì vậy? Đạo Liên đâu có bắt nạt anh. Hơn nữa người cần đi làm thuê kiếm tiền là anh chứ không phải cậu ấy. Vì vậy người cuối tuần phải đi là anh chứ không phải Đạo Liên!”, chưa để Minh Đạo Liên kịp phản ứng thì Nam Trúc Du đã vội vàng lên tiếng trước, vừa nói vừa căng thẳng nhìn Minh Đạo Liên, vẻ mặt như đang lo lắng vì chút hiểu nhầm này mà Minh Đạo Liên sẽ từ chối công việc đó vậy.


Cái công việc kinh dị ấy, có cho cũng chẳng ai chịu làm đâu!
“Nam Trúc Du, anh tỉnh lại cho em nhờ!”, tôi tức giận quát Nam Trúc Du.


“Nhưng mà…”, Nam Trúc Du tủi thân nhìn tôi, nói: “Tiểu Vũ, anh rất tỉnh táo mà! Nhưng mà phải đi làm mới kiếm được tiền trả cho ngân hàng, anh còn nợ người ta rất nhiều tiền mà!”
Cổ họng của tôi như tắc nghẹn lại, trong đầu vụt hiện lên hình ảnh về tờ giấy thúc nợ trên cửa sổ ban nãy.


Quả nhiên, Nam Trúc Du là một kẻ nghèo kiết xác, nghèo nhất trên đời này.
Nhưng mà anh ấy lại là người đang cố gắng, chịu đựng mọi vất vả để kiếm tiền hoàn trả nợ nần, bản thân việc này đã là một việc đáng khen rồi! Hình tượng về Nam Trúc Du phút chốc như được nâng cao hơn trong lòng tôi.


Vấn đề duy nhất lại xuất phát từ chính cái con người ác độc kia…
Tôi ngoảnh đầu lại, hung dữ trợn mắt nhìn Minh Đạo Liên: đều tại cái tên khốn này, toàn đi giới thiệu cho Nam Trúc Du những công việc quái đản!
Tôi hít một hơi thật dài rồi lớn tiếng quát Minh Đạo Liên:


“Nam Trúc Du sẽ không nhận lời của anh đâu, bởi vì tôi đã quyết định rồi. Cuối tuần này, nhiệm vụ làm thêm của anh ấy chính là…hẹn hò với tôi!”
“Anh…làm thuê…em…?”, Nam Trúc Du lắp bắp..


“Cô?”, Minh Đạo Liên lạnh lùng hỏi, khuôn mặt lạnh tanh lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối. Tôi có cảm giác sẽ có một chuyện gì đó đáng sợ sắp xảy ra.
“Cô muốn cướp với tôi sao?”, Minh Đạo Liên thản nhiên nhìn tôi, giọng nói lạnh như băng đá, “Cậu ta là của tôi rồi!”


Cái gì, Nam Trúc Du là của Minh Đạo Liên sao?
Một cảm giác kinh hoàng vụt qua, tôi ngây người ra rồi toàn thân như hóa đá.
“Cái gì là của anh? Anh ấy thiếu nợ của ngân hàng cơ mà!”, tôi ấp úng.
“Nhưng mà ngân hàng là do ai lập nên?”, Minh Đạo Liên nhìn tôi hỏi.


“Đương…đương nhiên là giám đốc ngân hàng rồi…”, tôi đáp, rõ ràng đó là sự thật, nhưng sao dưới ánh mắt của Minh Đạo Liên, tôi lại thấy thấp thỏm bất an thế nhỉ?


“Thế sao? Vậy thì thưa Lâm tiểu thư, chắc là cô không biết rồi, ngân hàng mà Nam Trúc Du đang thiếu nợ thật trùng hợp lại là của nhà tôi!”, Minh Đạo Liên lạnh lùng đáp.
“Cái gì”, tôi kinh ngạc thốt lên.
Trời đất ơi, tại sao những chuyện kinh ngạc mà tôi gặp phải gần đây lại nhiều thế này?


Vol 4. Cạnh tranh giành cuộc hẹn cuối tuần
Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?
Trong căn nhà gỗ nhỏ, dưới ánh sáng đèn màu lập lòe, trên nền nhà phủ đầy báo là ba người đang ngồi khoanh chân thành vòng tròn.
Một bầu không khí yên tĩnh


Tôi cứ đưa mắt nhìn sang Minh Đạo Liên đang nhắm mắt im lìm rồi lại quay sang nhìn Nam Trúc Du đang bối rối không biết phải làm sao với tôi và Minh Đạo Liên.


“Nam Trúc Du, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”, cuối cùng vẫn là tôi vì không chịu nổi nữa nên đành phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này.


“Chuyện này nói ra thì hơi ngại…”, khuôn mặt trắng nõn dần dần đỏ lên, Nam Trúc Du mỉm cười, nét mặt có vẻ ngại ngùng: “Một năm trước, bố mẹ anh vì đầu tư thất bại nên đã phải vay 5 triệu nhân dân tệ. Lúc đó chủ nợ đến tận nhà đòi nợ, anh bảo bố mẹ bỏ chạy theo cửa sau, còn mình thì ở lại ứng phó với chủ nợ. Vốn cứ nghĩ rằng mấy tên chủ nợ ấy không tìm thấy bố mẹ anh sẽ bỏ đi, nào ngờ bọn chúng lại khóa chặt cửa nhà anh lại, nói rằng nợ của bố mẹ con cái phải trả, ép anh phải trả hết món nợ. Đúng lúc đi vào đường cùng thì Đạo Liên đã cứu anh!”


“Thực ra lúc ấy, anh và Đạo Liên chẳng qua cũng chỉ là bạn cùng bàn mới quen chưa lâu, còn chưa trở thành bạn bè thân thiết, nhưng Minh Đạo Liên không nói thêm nửa lời đã rút 5 triệu nhân dân tệ từ ngân hàng của nhà mình đưa cho anh trả nợ”, Nam Trúc Du cảm động nhìn Minh Đạo Liên, “Vì vậy anh nhất định phải kiếm tiền để sớm trả lại cho Minh Đạo Liên, cố gắng không làm phiền đến cậu ấy nữa!”


Á, nếu nói như vậy thì chẳng nhẽ tôi đã hiểu nhầm Minh Đạo Liên thật rồi?
Ừm, mình phải làm một học sinh biết sai sẽ sửa mới được! Tôi nhìn Minh Đạo Liên đang ngồi bên cạnh bằng ánh mắt biết lỗi, đang định mở miệng xin lỗi thì tiếng của Nam Trúc Du lại vang lên bên tai.


“Không chỉ như vậy đâu!”, Nam Trúc Du tiếp tục nói: “Đạo Liên còn giới thiệu cho anh rất nhiều công việc làm theo ca có lương cao! Như lần trước, Đạo Liên đã giới thiệu anh đến chăm sóc 30 con chó cưng cho một bà già giàu có đặc biệt yêu thích chó, dẫn chúng đi dạo. Mặc dù có hơi mệt, hơn nữa trong lúc đi dạo không ít lần anh bị 30 con chó đó lôi ngã lăn quay ra đường, nhưng mà bù lại lương lại cao gấp 10 lần bình thường cơ đấy!”


Nam Trúc Du nhìn tôi, kể lại câu chuyện với vẻ mặt hết sức hoan hỉ và cảm kích đối với Minh Đạo Liên.
Xoẹt một tiếng, sợi dây thiện cảm với Minh Đạo Liên mới vừa nhú lên trong lòng tôi đã bị cắt đứt lìa.


Tôi đúng là con ngốc, lại đi nghĩ rằng Minh Đạo Liên là người tốt chứ! Nam Trúc Du lại còn ngốc hơn, mới nghe là đã biết Minh Đạo Liên đang bày trò chọc ghẹo anh ấy, thế mà vẫn còn cảm thấy cảm kích với người ta.


Rõ ràng là bị hành hạ đến thê thảm, thế mà vẫn mỉm cười cảm ơn người ta! Cái tên ngốc này, nếu như không có người ở bên cạnh giúp đỡ, chỉ e cuối cùng anh ta sẽ bị Minh Đạo Liên hành hạ cho không ra hình người mất!


Trong đầu tôi vụt hiện ra cảnh tượng Nam Trúc Du bị Minh Đạo Liên hành hạ thê thảm, sau đó, dòng máu nghĩa hiệp trong người tự dưng cuộn trào lên, tôi quyết tâm phải bảo vệ “ngọn cỏ” yếu ớt này!


“Nam Trúc Du, anh đừng vội vàng trả nợ, từ sau anh cũng đừng nhận lời Minh Đạo Liên làm những việc quái đản như dắt 30 con chó đi dạo nữa. Anh ta làm vậy là đang giày vò anh đấy anh có biết không?”, tôi lớn tiếng quát Nam Trúc Du.


“Minh Đạo Liên sao lại giày vò anh chứ? Cậu ấy đang giúp anh mà!”, Nam Trúc Du nhìn tôi, vội vàng giải thích. “Mặc dù những công việc cậu ấy giới thiệu cho anh có độ khó cao, nhưng mà mức lương được hưởng là xứng đáng mà! Hơn nữa anh chính là người đã nhờ cậu ấy giúp tìm những công việc có lương cao mà. Cậu ấy là vì anh mới phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi dò hỏi công việc cho anh mà!”


“Nam Trúc Du, anh là tên ngốc à? Cho dù có muốn kiếm tiền đi chăng nữa thì cũng phải biết giữ gìn sức khỏe chứ! Như là chuyện cuối tuần anh chạy đến bệnh viện để làm đối tượng thực tập cho 11 y tá, đó là việc đáng sợ thế nào anh có biết không hả? Cánh tay của anh nói không chừng có thể sẽ bị tàn phế đấy! Như vậy chẳng phải là tổn thất quá lớn sao?”, hình ảnh Nam Trúc Du bị 11 y tá thi nhau tiêm vào cánh tay, sau đó trên cánh tay anh hiện ra chi chít những vết tiêm vụt qua trong đầu tôi.


Đáng sợ quá!
“Thôi được rồi, Nam Trúc Du, nếu như anh nói Minh Đạo Liên làm vậy không phải là giày vò mà là đang giúp anh, vậy thì em nghĩ anh ta cũng không để bụng nếu như cuối tuần em giới thiệu cho anh một công việc lương cao hơn đâu nhỉ?”


“Công việc có lương cao hơn?”, Nam Trúc Du ngạc nhiên thốt lên, có vẻ hơi động lòng.
“Ý của Lâm tiểu thư nghĩa là, cô mua cuối tuần này của Nam Trúc Du nhà chúng tôi?”, Minh Đạo Liên nhìn tôi, đôi mắt lạnh lùng như thể đã biết được toàn bộ suy nghĩ của tôi vậy.


“Nếu như giá mà cô đưa ra cao hơn tiền lương công việc mà tôi giới thiệu cho Nam Trúc Du….”, Minh Đạo Liên nói.
“Công việc anh tìm cho Nam Trúc Du có lương bao nhiêu?”, tôi hỏi.
“Nói thẳng ra thì mất hay đi, hay là Lâm tiểu thư đấu giá đi!”, Minh Đạo Liên mặt mày tỉnh bơ nói.


“Đấu giá?”, cả tôi và Nam Trúc Du cùng đồng thanh.


“Đúng thế, đấu giá! Tôi sẽ viết số tiền lương mà Nam Trúc Du được trả cho công việc cuối tuần này lên giấy, sau đó cho cô ba cơ hội trả giá. Nếu như giá cuối cùng mà cô trả cao hơn tiền lương ghi trên giấy, vậy thì cô có quyền sử dụng Nam Trúc Du cuối tuần này. Ngược lại, Nam Trúc Du sẽ phải đến bệnh viện làm mẫu vật cho các y tá!”, Minh Đạo Liên bình tĩnh giải thích.


“Được!”, tôi gật đầu.
Minh Đạo Liên lấy ra giấy và bút rồi viết lên giấy một cái giá, xong xuôi liền gấp tờ giấy lại, đặt vào vị trí giữa ba người. Làm xong tất cả việc này, anh ta thờ ơ nhìn tôi, ra ý bảo tôi hãy trả giả.


Biết ra giá bao nhiêu đây? Trong đầu tôi vụt hiện câu chuyện dẫn 30 con chó đi dạo lúc nãy Nam Trúc Du kể cho tôi nghe, anh ấy nói mức lương của công việc ấy cao gấp 10 lần so với mức bình thường.
“Một nghìn”
Tôi đưa ra một cái giá.
“Một nghìn?”


Minh Đạo Liên nhìn tôi, ánh mắt sắc nhọn ánh lên sự đắc chí và khinh bỉ, như thể đang nói rằng: đường đường là một đại tiểu thư như tôi lại đưa ra một cái giá thấp như vậy.
“Một vạn”
Tôi lập tức đưa ra một con số khác.
“Một vạn?”


Minh Đạo Liên khẽ nhướn mày, một chút kinh ngạc vụt qua trong mắt anh ta nhưng ánh mắt anh ta lại nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường. Tôi nhìn thấy trên môi của Minh Đạo Liên khẽ nhếch môi, để lộ ra nụ cười lạnh nhạt và đầy tự tin.


Trời ơi, vẻ mặt của tên khốn này là sao đây? Vượt qua rồi, hay là chưa vượt qua! Anh ta thằng hay là tôi thắng? Ánh mắt anh ta vừa có đôi chút kinh ngạc, là bởi vì tôi thắng rồi sao? Dù sao thì đó là cũng là một con số lớn chứ đâu có ít, cho dù là những thiên tài trong xã hội cũng không thể kiếm được 1 vạn chỉ trong có một ngày!


Nhưng mà anh ta lại cười tự tin như thế kia, dường như con số trên cái giấy kia chắc còn cao hơn nhiều so với con số tôi đưa ra.


Có nên tăng lên nữa không? Không tăng nữa? Hay là tăng nữa? tôi ngoảnh đầu lại, nhìn Nam Trúc Du đang nắm chặt tay nhìn tôi và Minh Đạo Liên, bối rối không biết phải làm sao. Bất chợt, hình ảnh một anh chàng bất chấp tất cả để đỡ rượu cho tôi tối hôm đó lại hiện lên trong đầu, nhớ lại hình ảnh một chàng trai luôn ở bên bảo vệ tôi trong đêm tối mưa gió ấy…


Tôi nhẹ nhàng thở dài! Thôi được rồi, tiền dù sao cũng là vật ngoài thân, hơn nữa món tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi gửi trong ngân hàng đó có để lại cũng chẳng dùng đến! Nếu như đã vậy thi chi bằng bỏ ra làm việc tốt, cứu vớt cái anh chàng ngốc nghếch Nam Trúc Du này thoát khỏi bàn tay của ác quỷ Minh Đạo Liên vậy!


“Tôi quyết định rồi, 10 vạn!”
“10 vạn?”, Nam Trúc Du thốt lên kinh ngạc, “Tiểu Vũ, em có điên không đấy?”


Anh mới là điên Nam Trúc Du ạ! Lúc này đáng nhẽ ra anh phải tỏ ra vô cùng cảm kích, ánh mắt cảm động nhìn em mới phải. Xin anh đấy, bây giờ là em móc tiền túi ra trả anh chứ có phải là anh trả tiền cho em đâu mà anh xót xa?
“10 vạn?”, vẻ mặt Minh Đạo Liên vẫn bình thản như vậy, “Cô chắc chắn chứ?”


Hơ, tôi cảm thấy có đôi chút do dự: 10 vạn mà, cho dù có là có hẹn hò với thần thoại Enric một đêm thì ngần này chắc chắn cũng đã đủ!


“Tiểu Vũ, em thật sự bỏ ra 10 vạn để mua lại cuối tuần của anh sao?”, Nam Trúc Du nhìn tôi, khuôn mặt đẹp của anh hiện lên vẻ lo lắng và xót xa, “Cái giá này cao quá, em có nên hạ thấp một chút không?”


“Em…”, tôi nhìn Nam Trúc Du, cảm thấy động lòng trước sự xót xa anh dành cho tôi, nhưng bên cạnh đó, bỏ ra 10 vạn nhân dân tệ để mua một cuộc hẹn cuối tuần, nói không xót ai mà tin nổi?


“Sao có thể thế được, Trúc Du, cậu lại bảo đại tiểu thư của Lâm Nguyên Đường, đại tiểu thư của câu lạc bộ Hoàng tử hạ thấp cái giá mà vừa chính miệng cô ấy đưa ra sao? Cậu làm thế là sỉ nhục cô ấy đấy!”, sự hối hận của tôi còn chưa kịp bộc lộ đã bị Minh Đạo Liên chặn đứng không còn đường rút lui.


“Ha ha, đương nhiên tôi không có ý định thay đổi giá cả!”, bị anh ta nói như vậy, tôi đành nghiến răng thừa nhận.


“Tốt lắm, Lâm tiểu thư quả không hổ danh là đại tiểu thư của Vũ Chi Nhai, làm việc rất hào phóng!”, Minh Đạo Liên nháy mắt với tôi, cầm lấy tờ giấy gấp làm tư đặt trên nền nhà, sau đó từ từ lật ra. Con số trên tờ giấy từ từ hiện ra trước mắt tôi.


“500!”, trên tờ giấy trắng, một con số đập thẳng vào mắt tôi.
500! 500! 500! !
500? 500? 500? ? ?
Tôi không dám tin vào mắt của mình nữa, một cảm giác đau đớn bùng lên trong lòng tôi:
“Minh Đạo Liên, anh là cái đồ khốn kiếp, tại sao chỉ có 500 đồng mà anh bắt tôi phải ra cái giá 10 vạn?”


“Cô quên rồi sao? Tôi luôn nhắc nhở rằng cô ra giá quá cao mà!”
Tôi không quên, tôi làm sao mà quên được, ban nãy, cái tên khốn kiếp ấy đã hỏi lại tôi bằng một giọng hết sức bình thản: 1 nghìn? 1 vạn? 10 vạn?


Khốn kiếp, rõ ràng là làm ra vẻ “Giá của cô thấp quá”, thế mà nay lại nói rằng tôi đã nhắc rằng giá của cô đưa ra quá cao.
Hu hu hu…tiền của tôi ơi!






Truyện liên quan