Chương 5
Hơn nửa tháng sau.
Bóng đêm xuống, hoàng hôn dần lộ ra những ánh sáng mỏng manh.
Tại phòng Tô Vũ Nịnh, Tô Vũ Nịnh mặc bộ quần áo ngủ màu tím khoác áo choàng đang ngồi trước bàn máy tính để xem ảnh của thần tượng mình, lúc này cô vô cùng kích động. Bỗng nhiên chuẩn đến album mới ra của thần tượng << 89757>>.
Đột nhiên có tiếng thông báo vang lên, là fan Lâm Tuấn Kiệt đăng tin tức trên diễn đàn: Mọi người, album rừng già đã phát hành, có thể tuyên truyền lập tức làm nha.
Tô Vũ Nịnh là người tích cực nhất trả lời. "Được, được."
Tô Chí Lăng gõ cửa hai cái mặt tươi cười đẩy cửa nói: "Tiểu Chanh, << Võ Lâm Ngoại Truyện>> chiếu rồi này, nhanh tới xem."
Tô Vũ Nịnh vừa nghe lại vô cùng vui vẻ. Nhảy nhót đi ra ngoài, tưởng tưởng đến cảnh ngày hôm sau mình sẽ đi mua album lại càng vui vẻ.
Tô Vũ Nịnh đi tới ngồi trên sô pha vừa ăn khoai lang đỏ vừa xem phim, Trương Chí Phàm từ trong nhà bếp nhà cô đi ra nói: "Cơm được rồi, Tô Vũ Nịnh, vào dọn cơm."
Tô Vũ Nịnh có chút kinh ngạc, người này làm sao lại ở đây được. Trương Chí Phàm nhìn Tô Vũ Nịnh ngốc nghếch ngồi đó liền tự mình đi dọn cơm, Tô Vũ Nịnh cắn một miếng khoai lang đỏ đi qua nói: "Cậu sao lại ở nhà tôi."
Trương Chí Phàm vừa dọn cơm vừa nói: "Ba mẹ tôi đi nhà bà ngoại rồi, ba tôi uống say nên không thể về nhà được."
Tô Vũ Nịnh lại cắn một miếng khoai lang đỏ nói: "Vậy Chí Thần đâu, sao lại không thấy ở đây."
"Hôm nay trường nó có thi đấu bóng đá, tôi về nhà đã thấy nó ngủ rồi nên không gọi nó nữa. Đợi lát nữa tôi về mang theo một chút đồ ăn về cho nó là được."
Tô Vũ Nịnh đi vào phòng bếp bê hai đĩa đồ ăn ra đến nơi nói: "Vậy ăn nhanh đi." Mấy người Tô Vũ Nịnh vì xem phim nên quyết định ăn cơm ở phòng khách. Bàn trà nhỏ ở phòng khách cũng đủ dùng rồi, bở vì sô pha tương đối cao nên mọi người quyết định ngồi xuống thảm ăn.
Tô Chí Lăng vừa ngồi xuống đột nhiên hỏi: "Chí Phàm này, con ở trường học có yêu đương không?"
Trương Chí Phàm vừa mới chuẩn bị ăn miếng cơm đầu tiên, sợ tới mức chút nữa đánh rơi đũa, có chút xấu hổ nói: "Không có thưa chú, con vẫn còn nhỏ. Hiện tại lấy việc học tập làm đầu."
Tô Chí Lăng thấy thế nói: "Con khi còn nhỏ nói định ước cùng với Vũ Chanh nhà ta đó, biết không."
Trương Chí Phàm lại không hiểu ra sao nói: "Con không biết ạ." Trong lòng nghĩ, cậu làm thế nào mà biết được, người lớn lại còn để ý cả cái này, chẳng lẽ vừa rồi hỏi mình có yêu đương hay không là muốn thăm dò.
Tô Vũ Nịnh nghe xong, đang vui vẻ ăn uống bên cạnh thiếu chút nữa phun cả cơm ra, kéo cánh tay Tô Chí Lăng sau đó đánh đánh mắt nói: "Ba, người nói cái gì đâu vậy."
Tô Chí Lăng cười to nói: "Hai cái đứa nhỏ này, ta chỉ đùa một chút. Nhưng mà hai đứa khi còn nhỏ thật sự có định ước với nhau đó."
Tô Vũ Ngâm cúi đầu yên lặng ăn cơm. Tô Vũ Nịnh nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: "Mau mau mau, xem phim đi."
Tô Chí Lăng lẩm bẩm: "Ai, thằng nhóc đẹp trai như vậy, thật đáng tiếc." Ba Tô nghĩ thầm đứa trẻ tốt như vậy không yêu đương cũng tốt, nhưng đoán chừng về sau làm con rể mình cũng không có hy vọng gì liền liên tục thở dài.
Tô Vũ Nịnh cùng Trương Chí Phàm làm bộ cái gì cũng không nghe thấy xem TV.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Chí Phàm chủ động gánh vác trách nhiệm rửa bát, Tô Vũ Nịnh về phòng nằm chơi cùng với mèo con mới nhận nuôi từ chỗ bạn..
Tô Vũ Ngâm đi vào vui vẻ phát hiện ra nhà mình có nhiều thêm một mèo con, vui vẻ nhảy lên giường nói: "Chị, ở đâu có vậy, mèo nhỏ này đáng yêu quá đi."
Tô Vũ Nịnh vui vẻ sờ mèo nói: "Hôm nay mới mang từ nhà Uyển Oánh về, con mèo của nhà cô ấy sinh được một đàn mèo con, bây giờ không cần phải uống sữa mẹ nữa rồi. Mấy ngày nữa chị sẽ mang cả chú chó Shiba nhỏ từ nhà Tiểu Trúc về nữa, thế nào có vui không."
Tô Vũ Ngâm vừa vuốt ve mèo vừa nói: "Vui vẻ, vui vẻ." Thật ra Tô Vũ Nịnh không phải quá thích mèo nhỏ, nhưng mà con mèo này thật sự quá đáng yêu, cô cũng không chống cự được, nhưng mà đối với cô chó vẫn là đáng yêu nhất.
Trương Chí Phàm rửa bát xong liền gọi Tô Vũ Nịnh, nhưng thấy mèo nhỏ cậu kích động không ngừng được. Nội tâm bắt đầu xuất hiện những tưởng tượng nói: "Tô Vũ Nịnh, cho tôi mượn mèo của cậu hai ngày đi."
Tô Vũ Nịnh lời lẽ nghiêm khắc từ chối: "Không được, hôm nay tôi mới mang nó vè, vẫn còn chưa hết mới mẻ bỡ ngỡ đâu. Hai ngày nữa sẽ cho cậu mượn."
Trương Chí Phàm trong lòng chỉ nghĩ muốn mèo, dùng ngữ điệu làm nũng nói: "Vũ Chanh, cho tôi mượn luôn đi mà." Tô Vũ Nịnh vẫn lắc đầu như cũ. Qua mười phút, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Trương Chí Phàm, Tô Vũ Nịnh không còn cách nào khác đành nói: "Gọi tôi nãi nãi tôi liền cho cậu mượn."
Trương Chí Phàm không hề do dự cười nói: "Nãi nãi." Theo tiếng nói mèo liền bị Trương Chí Phàm ôm đi.
Tô Vũ Ngâm có chút mất mát, cô rất thích mèo, nhưng mà nhìn thấy anh Chí Phàm năn nỉ chị như vậy nghĩ rằng anh ấy chắc chắn cũng rất thích mèo, còn tr.a tấn chị như vậy mà. Vẫn là để anh ấy mang mèo đi đi. Vũ Ngâm cúi đầu bất đắc dĩ nghĩ.
"Chị, chúng ta đặt cho nó một cái tên đi." Tô Vũ Ngâm đột nhiên nhanh trí nghĩ.
"Gọi là gì được, gọi là gì được đây." Tô Vũ Nịnh cúi đầu tự hỏi.
"Hay là gọi nó là Tiểu khả ái đi được không." Tô Vũ Ngâm cười nói.
"Cũng được, em gái thích là được rồi."
"Chị thật tốt."
Tô Vũ Nịnh vừa nói xong liền ghé vào giường ngủ luôn, Tô Vũ Ngâm thấy thế cũng trèo lên giường chuẩn bị ngủ.
Ngày thứ hai, Tô Vũ Nịnh tỉnh lại, duỗi eo lười biếng bỗng nhiên nghĩ, bắt cậu ta xếp hàng mua album cho mình mới được, hừ hừ. Nghĩ như vậy lên nhanh chóng thu dọn, muốn đến gặp Trương Chí Phàm để nói cho cậu bắt đầu giúp cô xếp hàng mua album.
Mới vừa đánh răng xong liền nghe thấy Trương Chí Phàm gọi tên mình dưới lầu: "Tô Vũ Nịnh, cậu nhanh lên, nhà tôi làm xong bữa sáng rồi chờ hai người đến lấy đó."
Tô Vũ Nịnh súc miệng nói: "Đến ngay đây." Trong lòng nghĩ, may mà nhà mình ở tầng ba, tầng lầu không cao, nếu không cậu ta có kêu rách họng mình cũng không nghe thấy.
Tô Vũ Nịnh vừa nhìn thấy Trương Chí Phàm liền khí phách nói: "Cậu, chiều nay 6 giờ đi xếp hàng nha, mua album cho tôi, tôi muốn năm bản. Thiếu một bản cũng được." Trương Chí Phàm biết chính mình đuối lý, mượn mèo của người ta liền đồng ý theo.
Tô Vũ Nịnh cười xấu xa, vô cùng vui vẻ.