Chương 84: Ngoại truyện

Edit: melbournje
🤤
Ba năm cấp ba thoáng cái là qua. Làm chúng ta dần dần lớn lên, có lẽ hồi ức nhiều nhất vẫn là ba năm này.


Tần Y từ cấp hai đã quyết tâm ghi danh vào học viện dương cầm ở thành phố B, đứng đầu trong các trường âm nhạc của cả nước. Một là cô thích đánh đàn dương cầm, hai là đến thành phố B có Chu Tư Mộ.
Lúc xong vòng phỏng vấn thứ nhất, Lâm Vu cùng Tần Hành nghỉ ngơi theo cô đến thành phố B.


Trước khi đi, Tần gia lại mở một bữa tiệc nhỏ, bầu không khí có chút khẩn trương.
Bà Tần nhìn qua Tần Y, "Nhất định phải đi xa như vậy sao? Chưa quen cuộc sống nơi đây."
Tần Y: "Bà, bà quên Chu Tư Mộ cũng ở đó sao."


Tần Hành lạnh lẽo cứng rắn nói ra: "Ba cảm thấy học viên âm nhạc Thượng Hải cũng rất tốt."


Tần Y nhìn cha, im lặng mấy giây. "Ông bà, cha mẹ, con đã trưởng thành, đã mười tám tuổi, mời mọi người yên tâm. Con trước kia còn muốn ra nước ngoài mà. Lại nói, ba không phải thường nói, mẹ độc lập kiên cường là điểm ba thích nhất sao? Con cũng phải như vậy."


Tần Hành trong lúc nhất thời không còn lời nào để nói.
Lâm Vu một mặt mây trôi nước chảy, cô nhìn Tần Hành, có chút muốn cười. Ba đối với con gái tình cảm luôn luôn phức tạp, Tần Hành cũng không ngoại lệ. "Y Y, nếu như tương lai có cơ hội ra nước ngoài du học, con đi không?"


available on google playdownload on app store


Tần Y sững sờ, không biết vì sao mẹ lại hỏi như vậy.
"Không cần gấp trả lời vấn đề này. Mẹ và cha con hi vọng con đến đại học suy nghĩ thật kỹ một chút, về sau muốn làm gì."
"Được, mẹ."


Một mực không nói gì, ông Tần lấy ánh mắt tán dương nhìn thoáng qua Lâm Vu, mới nói với Tần Y: "Ông cũng cảm thấy không sai. Xa cái gì mà xa? Không phải ba con năm đó cũng học đại học xa nhà sao!"
Tần Hành khóe mắt kéo ra.


Tần Y thân mật kéo cánh tay ông, "Tương lai con sẽ mời ông đến buổi diễn dương cầm của con."
Ông Tần vui vẻ, "Vậy cứ quyết định như thế đi."
Ba người còn lại một mặt bất đắc dĩ.
Tần Hành cùng Lâm Vu lên lầu, anh cắn răng nói: "Sớm biết lúc trước sinh con trai."


Lâm Vu cười khẽ, "Anh đừng nên chứ vậy chứ."
Tần Hành cầm tay của cô, "Khương Hiểu mới là người thắng lớn nhất!"
Lâm Vu ý cười sâu sắc, "Là ——" cô kéo dài âm cuối.
Tần Y báo danh, thi vòng đầu thi vòng hai thành tích đều là hạng nhất.


Lâm Vu, Tần Hành Chu Tư Mộ cùng ngày đều ở trường học phụ cận chờ đợi.
Tần Hành khó chịu làm sao nói chuyện với Chu Tư Mộ, Lâm Vu thì ngược lại. "Nhiều năm như vậy thật sự cô của con một chút cũng không thay đổi."


Chu Tư Mộ gật gật đầu, "Hai cô của con đều rất chăm sóc da, cho nên Chu Chu ba tuổi tại nhà trẻ liền đem giấy dán tại trên mặt làm bộ thoa mặt nạ."
Lâm Vu cười khẽ, "Rất lâu không có gặp Chu Chu, con bé hiện tại thế nào?"


Chu Tư Mộ lắc đầu, "Yêu cầu của cô với con bé rất cao, Chu Chu đối những cái kia hứng thú không lớn."


Lâm Vu làm sao không rõ. Chu Nhất Nghiên vẫn là sẽ cùng bọn họ phân cao thấp. Cô cùng Tống Dịch Văn kết hôn muộn, khó sinh, lúc ấy may mắn Lâm Vu ở đó, không thì chỉ sợ cũng nguy hiểm. Tống Vũ Chu sinh xong, Chu Nhất Nghiên liền lui về ở ẩn, chuyên tâm làm mẹ, toàn tâm toàn ý chiếu cố con gái, muốn đem con gái bồi dưỡng thành dáng vẻ trong lòng mình. Về sau, cũng cho Tống Vũ Chu học dương cầm, tìm cùng một giáo viên với Y Y. Những này Lâm Vu đều biết.


"Cô cũng muốn để Chu Chu thi Nhất Trung." Chu Tư Mộ bất đắc dĩ nói, "Chu Chu hiện tại rất sợ cô."
Lâm Vu bật cười, "Cô con mặc kệ sao?"
Chu Tư Mộ lắc đầu, "Không quản được. Dì Lâm, năm đó dì cùng cô con có quan hệ không tốt ạ?" Người trong nhà xưa nay không nói, anh vẫn cảm giác được.


"Đều là một chút chuyện xưa, kỳ thật cũng không có cái gì."
Chu Tư Mộ trầm giọng nói: "Bởi vì chú Tần đi."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Không bao lâu, Tần Y từ phòng học ra, một mặt nhẹ nhõm.
Tần Hành nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, không khẩn trương là giả.


Tần Y không có thời gian an ủi ba, cô tinh thần phấn chấn, "Chu Tư Mộ, em nhất định sẽ thi đậu." Đến lúc đó anh liền thực hiện lời hứa của mình đi!


Chu Tư Mộ khóe miệng ngậm lấy ý cười, vừa muốn đưa tay muốn sờ sờ đầu cô. Dư quang nhìn thấy một bên Tần Hành, nắm chặt tay. "Chú Tần năm đó thi đại học đứng thứ hai, dì Lâm là thủ khoa, em cũng sẽ không kém."


Tần Hành tự nhiên không lạnh lùng quá đối với anh. Ngẫm lại về sau, con gái tới thành phố B còn phải nhờ vào sự chăm sóc của anh.
Sau này, Tần Y bình tĩnh tr.a xét điểm số, giống như không có quá nhiều ngoài ý muốn.


Tần Hành hỏi hiệu trưởng Hách, biết điểm số của con gái nằm top cao, trên mặt của anh nổi kiêu ngạo.
Tần Y cầm điện thoại, "Con đi gọi điện thoại cho Chu Tư Mộ."
Tần Hành: "..."
Điện thoại vang lên mấy giây, Chu Tư Mộ liền nhận. "Y Y —— "


Tần Y sụt sịt cái mũi, "Chu Tư Mộ, thật xin lỗi, phụ sư kỳ vọng của anh rồi! Em thẹn với ba mẹ nhiều năm dưỡng dục, còn có giáo viên đã dạy bảo!"
Chu Tư Mộ vặn mi, "Diễn xong chưa? Bao nhiêu điểm?"
Tần Y chu chu mỏ, "Anh thật không có thú vị gì cả. 602 điểm!"


Chu Tư Mộ nhẹ nhàng cười một tiếng, "Chúc mừng em đã được như ý nguyện."
Đã được như nguyện?!
Tần Y cắn cắn miệng, "Anh còn nhớ anh đáp ứng yêu cầu gì của em không?"
Chu Tư Mộ: "Cái gì?"
Tần Y sốt ruột, "Hồi đó chúng ta đã ước định. Anh phải đáp ứng một yêu cầu? Nhớ lại chưa?"


Chu Tư Mộ ạch một tiếng, "Vậy em có nhu cầu gì?"
Tần Y nâng cao giọng, "Em muốn —— "
Chu Tư Mộ sắc mặt xiết chặt.
Tần Y hào khí trong nháy mắt biến mất, "Em mới ngẫm lại."
Chu Tư Mộ nuốt một cái yết hầu, "Em từ từ suy nghĩ. Ngày 7 tháng 7, anh trở về."


Tần Y chuẩn bị thốt ra mà lại kẹt ở trong lòng, tâm tình có chút buồn bực.
"12h30 về." Chu Tư Mộ lại nhắc nhở một câu, "Tới đón anh, có quà."
Tần Y đột nhiên mới nhớ ra.
Người họ Tần trong lòng nở hoa, Tần Y đã trúng tuyển.


Người nhà bắt đầu chuẩn bị cho cô tiệc, mà cô cũng lục tục ngo ngoe tham gia rất nhiều các chương trình dành cho những người thi tốt. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày của cô đều có tiệc.
Thẳng đến ngày 7 tháng 7, Chu Tư Mộ trở về.


Tần Y chọn một chiếc váy liền áo, lúc ra cửa còn cố ý đi giày da, sự ngây thơ lập tức giảm đi hơn phân nửa.
"Ba, một hồi làm phiền ba đưa con tới trạm xe buýt, hôm nay Tư Mộ về, con đi đón anh ấy."
Tần Hành nhìn con gáu, cái gì mà con gái 18 liền thay đổi, quả nhiên đúng. "Được."


Tần Y sửng sốt một chút, nghi ngờ nhìn ba. Cô nhỏ giọng lầm bầm, "Ba hôm nay thật tốt."
Lâm Vu thay cô chỉnh khóa kéo, "Nhanh lên ăn điểm tâm."
"Vâng ạ!" Tần Y cười đáp.


Sau bữa ăn, Tần Hành đi làm thuận đường đưa cô đến trạm xe, nhìn con gái ngồi xe buýt đến sân bay, anh sâu kín thở dài một hơi, "Luôn cảm thấy mục đích của Chu Tư Mộ này không đơn giản."


Lâm Vu suy ngẫm một lát, "Nó học đại học được mấy năm rồi mà chưa có bạn gái, anh không nghĩ nó đang chờ Y Y sao?"
Tần Hành đương nhiên biết, chỉ là anh xưa nay không suy nghĩ. "Y Y mới mười tám tuổi."


"Anh cũng tỏ tình với em lúc 18 mà." Lâm Vu nói, "Vì là anh không nhìn Tư Mộ lớn lên, nên anh còn không hiểu rõ nó."
Tần Hành hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Xe dừng đèn đỏ ở ngã tư kế tiếp, Tần Hành đột nhiên mở miệng, "Gần đây em tâm sự với Y Y một chút, dạy con bé cách bảo vệ mình."


Dù là Lâm Vu là bác sĩ, cũng suy tư mấy giây mới phản ứng được. Cô vừa bực mình vừa buồn cười. "Được." Cô ở khoa phụ sản cũng gặp nhiều chuyện như vậy, con gái đến tuổi phải biết ý thức.
Bất quá, vô vẫn tin tưởng Chu Tư Mộ, sợ là Tần Hành lo thái quá thôi.


Tần Y đến sớm nửa tiếng. Đây là lần đầu tiên cô khẩn trương đến thế.
Cô một đường đều đang xoắn xuýt, một lát gặp mặt, cô nên mở miệng như thế nào.
Tâm nguyện này nói ra, anh sẽ đáp ứng sao?
Cô thật sâu hô một hơi, ánh mắt chú ý phía trước.


Cô yên lặng ngồi trên ghế, nhàm lấy thư tình của mình ra.
Thư này là cô viết lúc lớp 10, gần ba năm. Cô không có dũng khí lại nhìn một lần.
Chờ đợi sẽ để cho người ta càng ngày càng nôn nóng bất an, Tần Y cảm giác được mình lòng bàn tay toát ra mồ hôi, cô mau đem phong thư cất kỹ.


Rốt cục, hành khách lục tục ngo ngoe đi ra.
Tần Y không chờ bao lâu, liền thấy Chu Tư Mộ, anh một thân áo sơ mi trắng, khí chất tươi mát tuấn dật.
Anh ở trong đám người thấy được cô, tiểu cô nương hôm nay buộc tóc, hai bên tóc dài dùng kẹp cố định ở bên tai, dịu dàng động lòng người.


Tần Y chạy chậm, lập tức liền ôm lấy anh."Anh trở về rồi!"
Chu Tư Mộ buông hành lý, hai tay để ở hông của của cô."Chuyến bay bị delay, để cho em chờ lâu rồi."
"Ừm! Chờ thật lâu! Chu Tư Mộ, em phát hiện thì ra em rất nhớ anh!" Cô kiễng chân, đầu nhẹ nhàng tựa ở trên vai của anh.


Chu Tư Mộ tim đập như trống chầu, "Y Y, chúc mừng em!" Anh muốn hôn hôn gương mặt cô, nhưng vẫn là nhịn được."Y Y, buông tay ra đã. Anh lấy quà cho em!"
Tần Y khẽ cắn môi, "Vậy trước hết nghe em nói —— "
Chu Tư Mộ giơ mặt, "Em trước hết nghe anh nói." Tỏ tình việc này, vẫn là để anh làm đi.


Dòng người xuyên qua đại sảnh, hai nam nữ trẻ tuổi tình ý rả rích. Thế giới to lớn, giờ phút này, trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau, không có ai bên cạnh.
Chu Tư Mộ mở ra hành lý, bên trong chỉ có một cái hộp.
"Cái gì?" Tần Y tò mò hỏi.
Chu Tư Mộ lại chậm rãi mở hộp ra, "Quà."


Thì ra là một hộp nhạc có hình đàn dương cầm, cô gái ngồi trên ghế, mười ngón tay đang đánh đàn.
Tần Y nhìn kỹ, "Cái này ——" rất giống cô! Cô khiếp sợ nhìn anh, con ngươi tất cả đều là anh.
"My Girl!" Chu Tư Mộ trầm giọng nói, "Y Y làm bạn gái của anh có được hay không?"


Tần Y muốn khóc vừa muốn cười, cô đưa tay ôm lấy cổ của anh, "Em nguyện ý!"
Chu Tư Mộ cười, "Vậy tâm nguyện của em là gì?"
Tần Y giảo hoạt nói ra: "Tâm nguyện của em là thế giới hoà bình! Mộng tưởng trở thành sự thật!"
Chu Tư Mộ nhéo nhéo chóp mũi của cô, một mặt cưng chiều, "Được."


Một vài năm sau, Chu Tư Mộ dẫn Tần Y đi Anh biểu diễn, diễn sau, hai người dạo bước cạnh sông Thames.
Gió nhẹ vừa vặn, ánh nắng không khô.
Tần Y nhẹ nhàng mở miệng: "Chu Tư Mộ, em không biết mình lúc nào thích anh, những lúc chán nghĩ đến anh em đều rất vui. Em muốn làm bạn gái của anh..."
"Cứ như vậy?"
"Đúng thế!"


"Đây chính là kết quả của việc em bảo tập viết thư tình sao?"
"Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, khi đó mới lớp 10, em cả, thấy rất tốt, nếu anh khoing thích thì tự viết đi."
Chu Tư Mộ cười, "Anh cần viết sao? Em nghe cho kỹ." Niềm tin của anh mười phần.
Tần Y mong đợi nhìn anh.


Anh dừng bước chân, quỳ một chân trên đất.
Tần Y ngây ngẩn cả người, nhìn anh từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn.
"Tần Y, gả cho anh."
Tần Y lại một lần nữa bị cảm động muốn khóc, Chu Tư Mộ thây cô rơi lệ, đem chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út của cô."Đừng khóc!"
Nói xong anh hôn cô thật sâu.


Tần Y: "Chu Tư Mộ, anh thích em từ bao giờ?"
Chu Tư Mộ: "Đại khái là vừa thấy đã yêu." Lúc em vừa ra đời ấy, anh đã không kìm được mà hôn em.
Hai người mười ngón nắm chặt, bóng lưng được ánh nắng chiều chiếu vào, giống như là một bức tranh ấm lòng.






Truyện liên quan