Chương 12
Đài Bắc k phải quê cô nhưng dù sao cô cũng ở đây mấy tháng tình cảm với người ở đây rất tốt. Đặc biệt lần này về thành phố A k có a, a còn một tháng ở đây nữa.
Mai cô phải rời đi rất luyến tiếc nha. Các cấp trên có tổ chức một bữa tiệc nhỏ để tiễn cô đi. Vì trong bụng cô có cục cưng nêna k để cô đụng vào rượu nên a bị bọn lính mới chơi xấu, biết thừa là chúc rượu cô nhưng sẽ chui vào bụng Thừa Thiên nên rất tích cực chúc rượu.
A say thật rồi. Cô vất vả lắm mới dìu a về tới phòng. Chưa kịp lau người cho a thì bị a đè ra hôn tới tấp. Cứ nghĩ Uyển Uyển của a k ở đây làm a buồn bực k thôi.
Đến lúc định thần thì a và cô đã trần trụi, thấy ánh mắt đỏ lên vì dục vọng của a làm cô giật mình. Khi a định đi vào thì cô la hét k cho, dù j bé cưng mới được gần 2 tháng k thể sinh hoạt ấy được. Cô vẫn nhớ lời mẹ chồng tương lai dặn k cho a làm ấy ấy với cô có thể xảy e bé mất.
"K được đâu a, trong bụng e có bé cưng k thể" cô k dám lấy con ra đùa. Nhưng a mượn say làm càn.
"A sẽ nhẹ nhàng k làm tổn thương cục cưng, tin tưởng a" cô bị a trêu trọc đến nhũn người k thể làm j được đành kệ a. Thấy cô k nói j tức là đồng ý a cấp tốc tiến vào.
Lúc a vào trong cô hết thì cả hai đều thở hắt ra hơi. A vì nhẫn lại quá mà thở hắt còn cô thì hơi lo cho bé cưng. Đúng như a nói, a làm rất nhẹ nhàng có điều làm cô k quen, a thường làʍ ȶìиɦ như bão táp mạnh bạo dũng mãnh ra vào mà lần này thì rất cẩn thận. Cô còn có thể nghe thấy tiếng va chạm của hai người, tiếng a ra vào.
A chịu k nổi nữa" Uyển Uyển ôm chặt lấy a" cô mơ màng nghe a nói nhưng cũng nghe a. "Aaaaa... từ từ chút " a phụt nhiều khinh khủng căn bản hoa huy*t của cô hút k kịp tinh dịch của a, mà a lại k rút ra là của cô rất căng.
Cứ tưởng có e bé thì a sẽ tha cho cô sớm nhưng k, a cho miệng cô ăn hai lần tinh dich, miệng dưới ba lần. H cô mới biết dục vọng của a đến khinh người.
Sáng dậy thì a đã biết hôm qua mình đã làm j. A ngoan ngoãn dọn dẹp tất cả, tắm thay quần áo cho cô. A làm hết cho cô mà cô vẫn k bị lay tỉnh. Đến lúc tỉnh thì thấy a đang đóng của xe, ngay lập túc cô lao ra ôm a khóc k muốn đi.
Xa thì a cũng k muốn nhưng về đấy cô sẽ được chăm sóc tốt hơn, a còn phải làm giấy kết hôn nữa.
"Ngoan nào a sẽ về sớm thôi, đừng khóc nữa sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo" a nuối tiếc hôn cô. "A hứa sẽ về sớm nhất có thể" nói xong a kéo người cô ra bước chân vào cổng, a sợ quay đầu lại thì a sẽ giữ cô lại mất.
Cô khóc một hồi rồi mới lên xe về. Cô trở lại cũng k có gọi cho a làm a lo lắng k thôi. Cô thật nhớ a. Làm sao a lại k có quay lại nhìn cô chứ, còn k nói muốn giữ cô lại.
Cô cố ý k gọi cho a đấy, cho a đau lòng ch.ết luôn. Nhưng k hẳn là vì dỗi a mà cô có bảo bảo nên dùng điện thoại sẽ k tốt cho bé.
Cô về nhà thì thấy ba đã rất yếu. Nhưng nghe ông bảo sẽ cố chờ đến khi bế được đứa cháu ngoại này thì thế nào cũng được. Cô h vẫn dạy ở trường cấp 1, gần nhà. Công việc và hành động của cô ngày nào cũng như ngày nào. Sáng dậy thì đầu tiên là nôn nghén sau đó sẽ nhìn con gấu a mua cho khoảng nữa tiếng rồi ăn sáng, đi dạy.
Cô đôi khi nhớ a tới mức khóc tới ướt cả gối. Cô ghét a, a còn k có về sớm với cô. A là thượng tá giởm nhất.