Chương 23
Cô thuê một phòng ở khách sạn một hôm để tìm phòng. A về đến nhà thì thấy nhà tối om, bật điện gọi cô những k có ai thưa. Cảm thấy có j k đúng nhưng a cũng k có phát hiện ra. A mở tủ lấy quần áo đi tắm thì k thấy đồ của cô đâu, lo lắng sợ hãi đan xen nhau.
A nhìn thấy giấy li hôn có chữ kí của cô mà cảm thấy sững sờ. A vẫn chưa hiểu được chuyện j đang xảy ra. Thấy có bức thư bên cạnh a mở ra xem.
"e k sao cả. Thật đấy. Việc e chuyển đồ cùng với chuyện li hôn với a là sự thật. E sẽ k dây dưa j với a hết, trước hết xin a đừng nói j cho bố mẹ biết để một thời gian nữa nói thì sẽ hay hơn. Còn con e sẽ chăm sóc tốt, e k đủ can đảm để chúc cho a hạnh phúc với cô gái đó nhưng e sẽ k làm a khó xử giữa người a yêu và gia đình. E chưa bao h hối hận vì yêu a. A hãy trân trọng cuộc sống có cô gái ấy. Đừng ép cô ấy bỏ đứa nhỏ. E k hận a".
Tại sao lại vậy. Đứa nhỏ,người a yêu, li hôn chuyện j đang xảy ra. A rút điện thoại gọi cho cô nhưng cô k có bắt máy, cô chỉ để lại tin nhắn
"Đừng làm phiền e nữa, a có cuộc sống riêng của mình e cũng vậy. Quết định của e sẽ làm cả hai k phải sống trong sự giả tạo. Cảm ơn a vì thời gian qua " cô gửi xong tin nhắn thì lấy sim ra bẻ. Cô k dám nhắn tiếp nếu k cô sẽ k tự chủ chạy về phía a.
Còn a thì lo lắng vô cùng, gọi điện nhắn tin đều k gửi được. A gọi điện về nhà bố mẹ vợ hỏi thăm nhưng cô k về đó. A đành gọi điện cho bố mẹ mình nhờ người quen tìm giúp.
Tại sao cô lại làm như vậy. Cuộc sống của a đã quen có bóng dáng của cô rồi. Ở trong nhà mình mà cứ như ở trong tù.
Đã hai tháng trôi qua nhưng vẫn k có tin tức j của cô. Chuyện của Linh Nhi thì cô đã bay về Hàn để sống cuộc sống mới.
Cô thuê một căn phòng trên lầu hai ở nông thôn trong thành phố, xung quanh k có đô thị hay đóng quân.
Cô dạy thêm cho tụi trẻ và quản lí sách cho một thư viên tiền kiếm được cũng chỉ đủ qua ngày. Có nhiều lúc cô rất sợ, lần đầu có e bé, lần đầu xa a.
Cô thà rằng mình sẽ khó chịu, đau khổ còn hơn là để a sống k hạnh phúc. Đã tự bảo mình rằng phải sống tốt, a đã được sống bên người mình thương đã được hạnh phúc sao cô còn lưu luyến.
A thì như cái xác k hồn. Người gầy lúc nào cũng tỏa ra sát khí. A sắp điên rồi k có cô a đã biến thành người khác. Mỗi khi được nghỉ a đều đi khắp nơi tìm cô. Sao cô bỏ a đi, a nhớ cô và con nữa.
Giống như mọi ngày cô khoá cửa phòng chuẩn bị đi dạy. Cô bước rất cẩn thận nhưng bỗng nhiên bị chuột rút ngay lập tức cô ngã cầu thang. Ở dưới đã có thứ j đó chảy ra hoảng loạn sợ hãi tới tột cùng. Cô rất đau. Cô đã cố gọi nhưng đây là nông thôn mọi người ra đồng rất sớm. Điện thoại của cô bị văng ra chỗ xa.
Cô cố lết, tay run run tìm danh bạ. Cô k biết mình gọi cho ai nhưng cô k chịu nổi. Thấy được kết nối cô dùng hết sức nói
"Làm ơn cứu con tôi làm ơn. Tôi ở khu nam thượng thành phố A....." Aaaaaaa rất đau cô sắp ch.ết rồi.
A thì vui sướng khi thấy cô gọi nhưng nghe cô nói thì mặt tím tái. K quản đây là cuộc họp với cán bộ nước ngoài a phi xe đi tìm cô. Trên đường a chỉ cầu khẩn cho mẹ con cô được bình an.
Đến nơi a như ch.ết chôn tại chỗ. Bảo bối cục cưng của a đang nằm trên vũng máu với hơi thở yếu. Khuôn mặt cô tái nhợt vì đau đớn, hai tay ôm bụng. Cô k dám tưởng tượng nếu hai con xảy ra chuyện j thì sẽ ra sao.