Chương 127: Tính toán nợ cũ thật rõ ràng (1)

Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Hạ Đại Bạch dừng một chút, khuôn mặt nhỏ bỗng nhiên thay đổi. Hốc mắt lập tức phiếm hồng, ánh mắt thất vọng, “Con nghe chú quản gia nói…… Ba muốn cưới người phụ nữ khác, thì ra là sự thật!”


Bạch Dạ Kình quay đầu trừng mắt nhìn quản gia một cái. Quản gia kinh hồn táng đảm, lui ra phía sau một bước, không dám nói lời nào.


“Ba nói rồi, nam tử hán không cho phép khóc, mau đem nước mắt thu hồi lại cho ba!” Bạch Dạ Kình nghiêm túc giáo dục con trai. Nhìn hốc mắt phiếm hồng của con trai, trong đầu không ngừng hiện lên con ngươi rưng rưng của Hạ Thiên Tinh, chỉ cảm thấy ngực vô cùng đau đớn.


“Hừ! Ba ba, ba chính là củ cải lớn không có lương tâm, ngày mai con đi tìm Đại Bảo, nói với Đại Bảo ba cưới mẹ kế cho con.”


Nhóc nói xong, cũng mặc kệ anh nói gì, lại lần nữa thịch thịch thịch chạy lên lầu. Trong chốc lát, cũng chỉ nghe được nhóc ở trên lầu gân cổ lên gào khóc. Hiển nhiên là cố ý khóc thật lớn tiếng, tựa như sợ dưới lầu anh nghe không được, không biết nhóc có bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu khổ sở như vậy.


Bạch Dạ Kình có thể hiểu được cảm nhận của con trai. Đương nhiên anh hy vọng một nhà ba người sẽ là một gia đình ấm áp hoàn chỉnh.


available on google playdownload on app store


Anh ngồi thật lâu ở trên sô pha, đốt điếu thuốc, nhưng cũng không hút, chỉ là để tự nó thiêu đốt ở trong không trung. Trong chốc lát sau, chờ đến khi tiếng khóc của nhóc áp xuống, anh mới trầm giọng phân phó người hầu: “Đi lên xem nó, dỗ dành nó, để nó đi ngủ sớm chút.”


“Dạ.” Người hầu nhẹ bước lên lầu.
Bạch Dạ Kình giơ tay dụi tắt tàn thuốc. Ghé mắt, nhìn cà vạt bị mình ném ở một bên, nhớ tới lời cô nói một tháng có thể quên anh, thần sắc có chút trầm xuống. Phụ nữ khi vô tình, so với đàn ông còn nhiều hơn. Chỉ là, cô vô tình hẳn là lẽ thường.


Những lời Túc Diệp nói không sai. Không có hứa hẹn, vô danh vô phận, cô dựa vào cái gì mà sinh con cho anh, làʍ ȶìиɦ nhân của anh?
………………
Dư Trạch Nam tiếp điện thoại.


“Người ở đâu?” Dư Trạch Nghiêu gọi tới. Dư Trạch Nam liếc mắt nhìn cô gái bên người, rốt cuộc đáp ứng thả người, nói: “Ở bên mê thành.”
“Anh hỏi Hạ Thiên Tinh.”
“……” Dư Trạch Nam có chút ngượng ngùng, “Bị Bạch Dạ Kình đón đi rồi.”


Dư Trạch Nghiêu ở bên kia ngừng lại một chút, cuối cùng, chỉ nói: “Trở lại yến hội đón tiếp phu nhân đi. Bà ấy rất vừa ý cậu, đừng phụ lòng bà ấy.”


Dư Trạch Nghiêu luôn luôn ít khi nói cười, lời nói cũng không nhiều lắm, nói xong cũng mặc kệ Dư Trạch Nam ở bên này có phản ứng gì, trực tiếp tắt điện thoại.


Dư Trạch Nam liếc mắt nhìn di động, “Fuck” một tiếng, lắc đầu, “Tính cách gì mà giống như khối băng, không hiểu phong tình gì hết, cũng khó trách chị Cảnh Dự cũng sợ anh.”


Thu hồi di động, mở khóa cửa lên xe. Định đạp chân ga, như nhớ tới cái gì, lại đem xe lui trở về, kéo cửa xe xuống, liếc nhìn cô gái nhỏ đang vùi đầu nói chuyện với đồng nghiệp bên cạnh, anh ta giơ tay ấn còi xe. Cô gái nghe tiếng quay đầu lại nhìn anh ta, “Nhị thiếu gia, buổi tối ở đây trên đường cấm tiếng ồn quấy nhiễu dân cư.”


“Số hiệu 8903, nhớ kỹ. Lần sau bổn thiếu gia lại đến nơi này, cô còn dám cản tôi, tôi sẽ cho cô nếm thử lợi hại bổn thiếu gia.”
Cô gái kia quay đầu lại hướng anh ta nhe răng cười, “Nhị thiếu gia, biển số xe của ngài tôi cũng sẽ nhớ thật rõ.”
“Tốt nhất là nên nhớ rõ.”


“Lần sau lái xe ngài nhất định phải mang giấy chứng nhận.” Cô gái đột nhiên thu hồi nụ cười, thay mặt so với lật sạch còn nhanh hơn, “Bằng không, tôi thấy một lần nhất định cản một lần.”
“……” Cmn!
…………


Lúc Dư Trạch Nam trở lại tiệc tối trong hội trường, Lan Đình phu nhân được Tống Quốc Nghiêu tự mình đưa tới.
“Phu nhân, đêm nay ngài đại giá quang lâm đến đây, hôm nào Tống mỗ nhất định tự mình tới cửa chào hỏi.”


“Ông quá khách khí. Bên trong còn có nhiều khách khứa như vậy, Tống tiên sinh vào đi thôi.” Đối với Tống Quốc Nghiêu, Lan Đình phu nhân cũng không tính là nhiệt tình, chỉ duy trì trên mặt nụ cười xã giao.


Tống Quốc Nghiêu cũng không tự mình tìm mất mặt, chỉ cùng Lan Đình phu nhân nói vài câu liền đi vào. Dư Trạch Nam dừng xe lại, kéo ra cửa xe, mời Lan Đình phu nhân lên xe.


Chờ xe rời đi, lúc này bà mới đem ngọc Phật từ hộp gấm lấy ra, nhìn đến thất thần. Dư Trạch Nam từ kính chiếu hậu nhìn qua, thấy bộ dáng này của bà, nhịn không được hỏi: “Ngài thật sự thích khối ngọc Phật này? Từ M quốc trở về, chính là vì nó?”


“Ừ.” Lan Đình phu nhân nhợt nhạt cười, đem ngọc Phật bỏ trở lại hộp gấm.
Dư Trạch Nam hỏi: “Chẳng lẽ, có quan hệ với con gái của ngài?”
“Kia… cũng không phải.”
“Tôi đã nhìn ra, khẳng định là cùng cha vợ tương lai của tôi có quan hệ. Đúng không?”


“Cậu thật lắm lời!” Lan Đình phu nhân cười rộ lên. Khối ngọc Phật này thật đúng là có quan hệ với người cha của con gái bà. Bà cười nhìn Dư Trạch Nam, “Cậu cùng vị Hạ tiểu thư kia đi ra ngoài hóng gió, liền đem tôi quên mất không còn chút gì, còn muốn làm con rể tôi sao?”


“Oan uổng cho tôi quá. Nếu tôi thật đã quên ngài còn có thể trở về đón ngài sao. Trong lòng tôi, ngài chính là quan trọng nhất, ai cũng không được phép so với ngài.”
“Miệng lưỡi cậu ngọt quá. Hạ tiểu thư kia tất nhiên cũng sẽ bị mồm mép của cậu dỗ dành.”


Dư Trạch Nam cười cười, trong lòng lại rất không cao hứng. Anh ta thật ra rất hy vọng cái miệng này của mình có thể dỗ dành cô. Nhưng hiển nhiên, người đã sớm bị Bạch Dạ Kình nhanh chân đến trước. Anh ta hiện tại muốn từ trong tay Bạch Dạ Kình lấy đi cũng có chút khó khăn. Bạch Dạ Kình cũng không phải là Hứa Nham.


“Đúng rồi.” Dư Trạch Nam nhớ tới cái gì, từ trong túi móc ra một tờ giấy, hướng Lan Đình phu nhân, “Phu nhân, ngài xem một chút.”
“Cái gì?”
“Đây là Thiên Tinh viết cho ngài. Nói là khi nào tôi rảnh nhất định phải mang ngài đi nếm thử.”


Lan Đình phu nhân mở tờ giấy ra, nhìn chữ viết đẹp đẽ ngay ngắn liền thích. “Đứa nhỏ này thật ra có tâm, chữ viết tay cũng rất đẹp. Cái này gọi là, chữ cũng như người, vừa thấy chữ viết này liền biết sẽ không phải là một đứa nhỏ kém cỏi.”


Con ngươi Dư Trạch Nam lóe lên, nhưng chỉ là trong nháy mắt. Nhày mắt tiếp theo anh ta khôi phục như thường, cười: “Chỉ mấy chữ viết, ngài lại có thể khen cô ấy như vậy?”


“Không phải thế. Tôi nhìn người rất chuẩn.” Lan Đình phu nhân đột nhiên cảm thán một tiếng, như là nhớ tới cái gì, mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, “Nếu con gái của tôi còn…… Chắc cũng lớn giống cô ấy vậy. Tất nhiên cũng có thể viết ra chữ đẹp như vậy. Năm ba tuổi nó cũng đã có tiếng.”


Thấy bộ dáng thương cảm của bà như vậy, Dư Trạch Nam vốn định an ủi vài câu, chính là, trong lúc nhất thời lại không biết nên an ủi từ đâu. Nghĩ lại, lại muốn hỏi một chút ba cô ấy là ai, nhưng đây lại là việc riêng của Lan Đình phu nhân, anh ta hỏi ra đó là vượt quá giới hạn.


……………………
Mà bên kia……
Bạch Túc Diệp sau khi mua được cây trâm, liền rời khỏi hội trường. Đang đi đến giữa đường, tài xế xe Bạch Lang bỗng nhiên rùng mình, sắc mặt tái mét, “Bộ trưởng, ngài xem phía trước mấy chiếc xe kia…… Có phải rất quen mắt hay không?”


Cô vốn là mơ màng sắp ngủ, nghe được anh ta nói như vậy, nheo mắt nhìn phía trước mặt. Chỉ thấy phía trước số lượng xe việt dã chống đạn màu đen. Ánh đèn phía xa chiếu đến liền thấy rõ ràng biển số phía sau chiếc xe.
50602.


Đây là một chuỗi con số có ý nghĩa. 5 năm trước, ngày 2 tháng sáu, những người anh em của Dạ Kiêu bởi vì cô mà ch.ết thảm.
Bạch Túc Diệp tức khắc không còn buồn ngủ.






Truyện liên quan