Chương 2: Sadako

Editor: Tiểu Anhh.


Mạc Trăn ngẩn ra trong nháy mắt, sau đó làm như không nhìn thấy cô lái Land Rover vào gara. Lúc từ gara đi ra, cô gái đó vẫn ngồi bên cửa, ngay cả tư thế cũng không thay đổi. Mưa to tầm tã rơi xuống mà quần áo trên người cô gái cũng không bị ướt, cùng với Mạc Trăn lúc này chật vật như chó rơi xuống nước hoàn toàn khác biệt.


Nước mưa theo mái tóc trước trán chậm rãi nhỏ giọt, Mạc Trăn nhẹ nhàng lắc đầu, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Dường như lúc này mới nhận thấy có người đến, cô gái từ trong đầu gối ngẩng mặt lên, một đôi mắt to đen như mực nhìn chằm chằm Mạc Trăn.


Mặc dù đã quen được người khác nhìn lúc này Mạc Trăn cũng có chút không được tự nhiên. Nhưng muốn anh nói chỗ nào không được tự nhiên, anh lại không nói ra được. Tận lực không nhìn cô gái ngồi gần mình, Mạc Trăn không chớp mắt nhập mật mã, mở khóa vào phòng rồi đóng cửa. Toàn bộ quá trình nhanh chóng lưu loát, tựa như đã làm hàng vạn lần. Trên thực tế, quả thật anh đã làm như vậy nhiều lần.


“Binh” một tiếng đóng cửa thật lớn khiến cô gái hoảng sợ. Sững sờ nhìn vũng nước nhỏ từ trên người Mạc Trăn để lại, cô gái cuối cùng từ dưới đất đứng lên. Tò mò quan sát cánh cửa đỏ thắm vài lần, cô bình tĩnh xuyên qua.


Mạc Trăn vừa cởi chiếc áo khoác, lau lau mái tóc chuẩn bị tắm rửa. Cô xuyên qua cửa phòng, bay tới bên người Mạc Trăn tiếp tục sững sờ nhìn anh.


available on google playdownload on app store


Mạc Trăn nhíu mày lại đứng lên, tuy rằng anh thường xuyên bị người khác vây xem nhưng cũng không bị xem trong khoảng cách gần như vậy. Ánh mắt cô gái này trong veo không chứa tạp niệm, lại mãnh liệt đến mức khiến người khác không thể nào phớt lờ.


Cau mày xoay người, Mạc Trăn vừa lau chùi tóc vừa lên tầng hai. Cô gái vẫn đi theo phía sau anh, nhìn Mạc Trăn vào phòng cởi áo rồi cầm một bộ đi vào phòng tắm. Cánh cửa kính mờ lại lần nữa “Binh” một tiếng, cô gái sờ sờ chóp mũi dường như bị đập trúng, chẳng biết xấu hổ xuyên qua cửa phòng tắm.


Mạc Trăn đang cởi quần được một nửa thì cứng đờ, thấy vẻ mặt cô gái tò mò nhìn mình chằm chằm, rốt cuộc không thể chịu được nữa hét lớn: “Đủ rồi đấy! Đừng có đi theo tôi!”


Một tiếng này của Mạc Trăn uy lực mười phần, nhất là trong không gian chật hẹp tại phòng tắm càng giống như là ma âm nhiễu tai, ba ngày cũng không dứt. Cô gái bị hắn rống thì sửng sốt, nhưng hai mắt lại lòe lòe tỏa sáng “Anh nhìn thấy tôi? Anh thật sự nhìn thấy tôi sao?” Nói xong còn kích động huơ huơ tay phải trước mắt Mạc Trăn.


Mạc Trăn không kiên nhẫn đẩy tay cô gái ra. Đương nhiên, anh chỉ chạm vào khoảng không. Cô gái nhìn tay Mạc Trăn xuyên qua tay mình, có chút thất vọng thu hồi móng vuốt.
Mạc Trăn mặc quần lên, rốt cuộc cũng nhìn cô.


Cô gái này đại khái khoảng hai mươi tuổi, một mái tóc đen dài mềm mại buông thẳng đến eo, đuôi tóc hơi xoăn khiến cho khí chất điềm tĩnh trong cô lại tăng lên vài phần hoạt bát. Trên người mặc một bộ váy liền áo xanh đen hải quân, ngũ quan tinh xảo ánh mắt trong veo có thể trở thành nữ thần trong cảm nhận chung của rất nhiều cánh mày râu.


Được rồi, Mạc Trăn thừa nhận anh có vài phần kinh ngạc, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn trong nháy mắt.
Bởi vì anh so với ai đều rõ ràng hơn cả, cô gái trước mắt này chỉ có thể là nữ quỷ chứ không phải nữ thần.


“Mời cô ra ngoài.” Mạc Trăn kiên nhẫn chỉ chỉ về phía cửa, hi vọng nữ quỷ này có thể thức thời rời đi. Nhưng nói đến cũng kỳ quái, từ sau khi lên núi bái sư phụ anh đã lâu rồi chưa nhìn thấy những thứ không sạch sẽ như vậy, chả hiểu sao hiện tại lại đột nhiên chui ra một con, hơn nữa còn trước cửa nhà mình.


Nữ quỷ ủy khuất nhìn ngón trỏ thon dài của Mạc Trăn chỉ vào cửa, nhỏ giọng nói: “Tôi không có ác ý.”
Cho nên cô chỉ muốn xem tôi tắm rửa phải không! Mạc Trăn giật giật khóe mắt, cô gái này không chỉ là một con quỷ, mà còn là quỷ háo sắc.


“Ra ngoài.” Lần này trong lời nói mang hàm ý mệnh lệnh rõ ràng hơn, cái tay ở giữa không trung trong cái nhìn u oán của nữ quỷ không chút suy suyển.
“Ai~.” Nữ quỷ lúc lắc đầu lên tiếng, tâm không cam tình không nguyện bay ra khỏi phòng tắm.


Mạc Trăn tắm rửa xong là chuyện của một giờ sau, nữ quỷ vẫn ngây ngốc trong phòng anh. Trong phòng có dán một tấm poster lớn, đó là poster phiên bản có hạn tặng kèm với DVD Huyết Kỵ bản đặc biệt, mà người trên poster đương nhiên là Mạc Trăn năm ấy 16 tuổi trong bộ dạng thiếu niên ngoại tộc.


Đừng hỏi bộ phim kém như Huyết Kỵ ra DVD bản đặc biệt sẽ có người mua sao? Đáp án là khẳng định, không chỉ có người mua, mà còn rất rất nhiều người mua.


Mạc Trăn về sau lên như diều gặp gió, ngay cả bộ phim này cũng theo đó được đề cao. Anh lần đầu tiên nổi tiếng khi hóa thân thành thiếu niên ngoại tộc, không chỉ không trở thành đoạn lịch sử đen tối ngược lại còn có thêm vô số fan hoài niệm cùng tôn thờ.


Trăn Tử nhà chúng ta quả nhiên là đẹp choai đến nỗi không có bạn luôn! —— đây là tiếng lòng của các fan Mạc Trăn. À đúng rồi, ‘Trăn Tử’ là tên gọi yêu của các nàng dành cho Mạc Trăn.


Mà nhân vật này đối với chính bản thân Mạc Trăn mà nói, nó có ý nghĩa như một sự kiện quan trọng. Chẳng qua đem poster của mình dán tại đầu tường trong phòng ngủ, trừ bỏ bên ngoài nói là thúc giục bản thân, nhiều hơn hết vẫn là... tự kỷ đi.


Nữ quỷ vốn đang chuyên tâm đánh giá poster trên đầu giường, nghe thấy phía sau có động tĩnh liền quay đầu xem.
Mạc Trăn theo bản năng túm lấy cổ áo của mình, giọng điệu không tốt nói: “Cô tại sao vẫn còn ở đây?”


Nữ quỷ bay tới trước mặt Mạc Trăn, trong mắt mơ hồ còn lóe lên hơi nước, “Tôi không biết nên đi nơi nào.”


“Cô từ nơi nào đến thì về nơi đó.” Mạc Trăn đi đến trước gương, cầm lấy máy sấy trên bàn bắt đầu hong khô tóc của mình. Nữ quỷ ngơ ngác nhìn đầu tóc đen mềm mại của Mạc Trăn một lúc, mới ra vẻ đáng thương nói: “Tôi không nhớ rõ, thật đấy, ngay cả mình là ai tôi đều không nhớ.”


Mạc Trăn hất hất tóc trên trán, lạnh nhạt nói: “Điều này không liên quan đến tôi.”
“Đương nhiên là có liên quan!” Nữ quỷ đột nhiên trở nên kích động, ngay cả hai má cũng hơi đỏ lên. Tất nhiên, Mạc Trăn cảm thấy đây chỉ là ảo giác của mình.


“Trong nửa tháng nay anh là người đầu tiên nhìn thấy tôi, hơn nữa anh không chỉ nhìn thấy tôi còn có thể nghe được tôi nói chuyện! Tôi sẽ không rời khỏi anh đâu!”
Mạc Trăn: “...”


Nếu như có một cô gái xinh đẹp nói với bạn “Tôi sẽ không rời khỏi anh”, có lẽ mỗi người đàn ông đều có một chút đắc ý, nhưng nếu là một nữ quỷ xinh đẹp nói như vậy —— anh tin chắc rằng không ai bị quỷ bám theo còn vui vẻ như thế.


Mạc Trăn có chút bực bội xoa xoa mái tóc gần khô, “Cạch” một tiếng tắt máy sấy, “Tùy cô thôi, nếu cô không đi, tôi sẽ tìm người đến bắt quỷ.”


Hai chữ “Bắt quỷ” này dường như đã uy hϊế͙p͙ đến nữ quỷ, cô do dự rất nhanh rồi đột nhiên trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, vẻ mặt thống khổ nhìn Mạc Trăn “Tôi thật sự sẽ không hại anh, tôi chỉ là một nữ quỷ nho nhỏ cái gì cũng đều không biết, anh không cần phải tìm người tới bắt tôi.”


Mạc Trăn: “...”
Kỹ xảo biểu diễn tuyệt diệu như thế, khi còn còn sống nhất định là ảnh hậu.
Thấy Mạc Trăn dường như có chút buông lỏng, nữ quỷ nắm chặt tay thành quả đấm nhỏ, không ngừng cố gắng nói: “Chỉ cần anh giúp tôi nhớ ra tôi là ai, tôi sẽ lập tức rời đi!”


Loại yêu cầu vô lý này nếu là trước kia Mạc Trăn nhất định sẽ dứt khoát từ chối, nhưng khi nhìn ánh mắt điềm đạm đáng yêu trước mặt anh đúng là có chút mềm lòng. Mạc Trăn hơi mím môi, ở trong lòng thầm rủa một tiếng. Nữ quỷ vẫn bám riết không tha nhìn Mạc Trăn, vẻ mặt anh đầy bất đắc dĩ. Ngồi xuống ghế sofa nhỏ đặt tại phòng ngủ, Mạc Trăn đưa mắt nhìn thoáng qua nữ quỷ, nữ quỷ lập tức đứng thẳng lên như trấn giữ biên cương.


“Nếu cô nhớ được mình là ai thì lập tức rời đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
“Cám ơn!” Nữ quỷ cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười, gật đầu như giã tỏi.


Mạc Trăn lại nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy đi xuống dưới tầng. Nữ quỷ vẫn đi theo phía sau anh, còn lải nhải hỏi: “Người trong tấm poster là anh sao? Anh đem poster của mình dán trên tường là để trừ tà à?” Nhưng xem ra không có tác dụng gì cả, cô vẫn là có thể ra vào tự nhiên mà.


Trừ em gái nhà cô! Mạc Trăn ở trong lòng nói tục, cố gắng đem câu này nuốt xuống —— không nên so đo cùng một người ch.ết!


Mạc Trăn đi thẳng vào phòng bếp, từ trong tủ lạnh cầm ra một quả chanh rồi cắt thành hai nửa. Nhìn miếng chanh lắc lư trên bàn, anh buông con dao trong tay xuống, cầm lấy một nửa trực tiếp bỏ vào trong miệng cắn một miếng.
Nữ quỷ nhìn mà ê hết cả răng, không tự chủ được giựt giựt khóe miệng “Không chua sao?”


Anh liếc nữ quỷ, không nói gì. Mạc Trăn lần đầu tiên đoạt giải ảnh đế nhờ vai diễn tiến sĩ Cao Sâm, thiên tài khoa não trong Thượng Đế cấm khu 1, một thân áo blouse trắng trên tay lúc nào cũng cầm quả chanh là dấu hiệu của Cao Sâm.


Cao Sâm đặc biệt thích ăn chanh, trong phòng thí nghiệm của anh ta cái gì đều có thể không có, nhưng không thể không có chanh.


Mạc Trăn khi vừa bắt đầu đóng bộ phim này có thể nói đã ăn nhiều đau khổ, rõ ràng răng nanh đều bị chua mà rơi rụng gần hết vẫn còn phải bày ra vẻ mặt bình thường, thật sự là khảo nghiệm công lực của diễn viên mà. Về sau bộ phim này quay xong, Mạc Trăn không chỉ thu được một cái giải ảnh đế, mà còn luyện được một kỹ năng mới —— ăn chanh.


Trong phòng bếp nhà Mạc Trăn có đặt một thùng chanh đầy. Cũng bởi vì Cao Sâm là một nhân vật quá kinh điển, chanh vô cùng vinh dự trở thành quả may mắn của fanclub Mạc Trăn.


Thấy Mạc Trăn không thèm đếm xỉa đến mình, nữ quỷ cũng không giận, mặt dày theo sát Mạc Trăn tới phòng khách. Mạc Trăn nắm chanh trong tay, có chút tức giận xoay người sang nhìn nữ quỷ, “Muốn ở lại chỗ này thì có thể, nhưng cô chỉ được hoạt động trong phạm vi giới hạn ở tầng một, tầng hai là không gian cá nhân của tôi, không có tôi cho phép thì đừng bước vào một bước! Mặt khác không được cùng tôi nói chuyện, tôi không muốn người khác cho rằng tôi bị thần kinh! Còn có đừng chạm lung tung vào những đồ trong phòng, bị hư tổn phải bồi thường theo đúng giá! Và——” Mạc Trăn hít sâu một hơi, tiếp tục dồn khí vào đan điền, “Cách xa tôi ra một chút!!!”


Nữ quỷ: “...”
Nội lực Mạc Trăn thật thâm hậu, cô cảm thấy lỗ tai của mình cứ ong ong.
Cô trưng ra nụ cười vô hại với Mạc Trăn, ngoan ngoãn bay cách xa anh tới ba mét.
Mạc Trăn cắn miếng chanh trong tay, đi đến bên sofa ngồi xuống, ấn nút mở TV.


Nữ quỷ ở một bên an tĩnh được mấy phút, lại không chịu được bị ghẻ lạnh hỏi: “Anh tên là gì?”
Tên của bổn đại gia cũng không biết, đúng là người rừng!


Mạc Trăn ở trong lòng gào rú một câu, trên mặt lại không có biến hóa, vẫn là một bộ dáng lạnh lùng. Nữ quỷ nuốt nuốt nước miếng, dè dặn đi tới “Anh cũng không nhớ rõ tên của mình sao?”
Mạc Trăn: “...”
Nếu có thể, anh thật sự muốn một tay đập con quỷ này sml!


Nữ quỷ cho là Mạc Trăn không nhớ rõ tên của mình, đánh bạo bay tới bên cạnh anh an ủi: “Không sao, anh về sau gọi là Lý Cẩu Đản đi.”
Lý Cẩu Đản: “...”
Vậy còn cô! Có phải cô gọi là Lý Hải Cẩu hả!!






Truyện liên quan