Chương 88: Giác ngộ (1)
Càng khiến Diệp Dương Thành lặng câm là khi Nhung Cầu ngẩng đầu sủa ầm ĩ, một con sóc xui xẻo bị hù sợ té từ trên cây xuống cách nó chưa tới một thước. Con sóc nằm ngay đơ, chắc nó đã xỉu.
Nhung Cầu không bỏ qua cho con sóc xui xẻo, tiến lên hai bước nuốt nó vào bụng.
Nhung Cầu ăn xong con sóc xui xẻo, bụng nó cực kỳ đói thèm thuồng ngước lên nhìn Diệp Dương Thành. Chỉ một con sóc nhỏ không thể thỏa mãn bao tử Nhung Cầu, sức ăn của con Tàng Ngao trưởng thành lớn kinh khủng.
Diệp Dương Thành nhìn đôi mắt khát vọng của Nhung Cầu, hắn lẩm bẩm:
- Sóc nhỏ đáng thương, để ta siêu độ cho ngươi.
- Thành công siêu độ oan hồn uổng mạng, cộng hai công đức huyền điểm.
- Thành công trừng trị kẻ ác, cộng năm mươi công đức huyền điểm.
- Thành công trừng trị kẻ ác, cộng năm mươi công đức huyền điểm.
Ba gợi ý liên tục làm Diệp Dương Thành đứng ngây tại chỗ. Siêu độ oan hồn uổng mạng thì đúng nhưng trừng trị kẻ ác là sao?
Diệp Dương Thành suy tư nửa ngày, tập trung chú ý vào hai hung thủ vụ án giết người Dương gia Lâu Phường thôn.
- Chẳng lẽ là... Hai người kia?
Diệp Dương Thành nhớ rõ đoạn thời gian trước hai tên côn đồ bị xử tử hình, hay bây giờ chúng đã bị xử bắn?
Vì xác định suy đoán của mình, Diệp Dương Thành ngần ngừ giây lát, lấy điện thoại di động ra, lục tìm số diện thoại của Trần Thiếu Thanh.
Trước khi nhấn nút gọi, Diệp Dương Thành cúi đầu hếch cằm với Nhung Cầu, nói:
- Mấy ngày tiếp theo ngươi hoạt động tự do trong khu rừng này, kiếm gì ăn đi, qua mấy hôm ta sẽ đón ngươi về.
Nghe Diệp Dương Thành ra lệnh, Nhung Cầu không hề bất mãn, nó ngửa đầu sủa:
- Gâu gâu!
Nhung Cầu vọt ra ngoài, rất nhanh biến mất sâu trong rừng rậm.
Diệp Dương Thành không lo lắng an toàn cho Nhung Cầu, theo trạng thái hiện nay của nó trong rừng có động vật nào làm gì được Nhung Cầu? Đáng lo nhất là các động vật sống trong rừng, bây giờ Nhung Cầu rất đói bụng.
Diệp Dương Thành buồn cười lắc đầu, ném hết những suy nghĩ lung tung ra ngoài. Diệp Dương Thành ấn nút gọi số điện thoại Trần Thiếu Thanh.
Bên Trần Thiếu Thanh khá bận rộn, gã vội vàng hỏi:
- Lão Diệp, có gì không?
Diệp Dương Thành không định hỏi nhiều, hắn cười hỏi vấn đề mình muốn biết:
- Thiếu Thanh, lần trước ngươi bắt hai hung thủ giết người trong bệnh viện có phải hiện tại đã bị xử bắn?
Trần Thiếu Thanh khó hiểu hỏi:
- Ngươi hỏi cái này làm cái gì?
Không đợi Diệp Dương Thành giải thích, Trần Thiếu Thanh nói ngay:
- Một tuần trước đã bị phán tử hình, tính thời gian thì hôm nay lên pháp trường xử bắn. Chỗ ta đang bận rộn, nếu không có chuyện gì thì ta cúp máy đây.
- Ừm! Ngươi làm việc đi.
Diệp Dương Thành cười tủm tỉm cúp máy, nhét di động vào túi, nở nụ cười nghiền ngẫm.
Diệp Dương Thành nhỏ giọng nói:
- Thì ra có thể thông qua cách này tăng công đức huyền điểm. Thiếu Thanh ơi Thiếu Thanh, ngươi sắp giàu to! Huynh đệ ta đây tặng ngươi một con đường thênh thang!
Ngay lúc đó, Triệu Dung Dung phụ trách tuần tr.a bỗng hiện ra trước mặt Diệp Dương Thành:
- Chủ nhân, có người tới!
Triệu Dung Dung bĩu môi nghiêng đầu hướng tây bắc nói:
- Ba người, đang đi tới chỗ này.
Diệp Dương Thành lấy lại tinh thần, cười khẽ:
- Ha ha ha! Đi.
Diệp Dương Thành mở miệng nói:
- Tiếp tục đi sâu vào trong một đoạn, làm xong việc thì về.
Triệu Dung Dung ngạc nhiên nhìn chỗ Nhung Cầu đã nằm:
- Ủa? Chủ nhân...
Triệu Dung Dung không thấy bóng dáng Nhung Cầu đâu, thắc mắc hỏi:
- Con chó to đâu rồi?
Diệp Dương Thành giải thích qua loa:
- Nó đi giải quyết dạ dày.
Diệp Dương Thành mỉm cười, quay người bước trên con đường mòn khúc khuỷu vào sâu trong rừng.
Nếu hôm nay đã đến nơi này Diệp Dương Thành quyết định làm vài chuyện nên làm, đỡ cho hắn gọi đám sâu vào nhà mình, vừa rắc rối vừa khó khăn.
Trong rừng sâu núi thẳm không thiếu những độc vật biết bay, ví dụ như ong vò vẽ mà người bình thường hay nghe nhắc nhiều nhất. Tuy Diệp Dương Thành không thể tìm được tổ ong vò vẽ, hắn cũng không cần một tổ ong làm tay sai, cần tinh chứ không cần số lượng.
Ong vò vẽ là loài côn trùng có mặt khắp nơi. Trừ ong vò vẽ ra có thể gọi chúng nó là ong bắp cày, ong vàng. Mặc dù nhiều chủng loại nhưng trên cơ bản một trời một vực, người bình thường rất khó phân chia giống loài ong, chỉ biết nó chích người, có thể giết người.
Đối với Diệp Dương Thành thì ong vò vẽ là lựa chọn tốt nhất trong lòng, tốc độ bay nhanh, tính cơ động lớn, hình dạng nhỏ nhưng chất độc thì không nhỏ chút nào.
So sánh với không có mà Diệp Dương Thành rất vừa lòng thì ong vò vẽ ưu tú hơn nhiều. Sau nhiều lần đắn đo, ong vò vẽ thành lựa chọn ưu tiên khi Diệp Dương Thành vào khu rừng bồi dưỡng tinh binh.
Diệp Dương Thành mang theo Triệu Dung Dung xuyên qua cánh rừng rậm, hắn bước vào sườn núi. Diệp Dương Thành ngừng lại dưới gốc cây hắn không biết tên.
Diệp Dương Thành quay đầu nói với Triệu Dung Dung:
- Tiếp tục tuần tra, cố gắng trong vòng một dặm không để ai vào. Một khi có người xâm nhập lập tức trở về cho ta biết.
Triệu Dung Dung gật đầu, nói:
- Dung Dung biết.
Triệu Dung Dung lại biến mất trong không khí.
Nguyên Bảo Kinh Trấn và một nửa Diên Đãng Trấn trở thành khu vực quản lý của Diệp Dương Thành, tổng diện tích 100 km vuông, có cỡ bốn mươi km vuông là rừng núi, chưa tính những ngọn đồi độ cao hơn mặt biển ba mươi thước.
Cộng với mấy năm nay bảo vệ cánh rừng càng rậm rạp, trong rừng núi bốn mươi km vuôn hơn một nửa là rừng sâu núi thẳm ít dấu chân người. Tình huống như vậy đừng nói là triệu tập mấy chục con ong vò vẽ tổ thành tổ thành một đội tinh binh, coi như Diệp Dương Thành muốn tạo đoàn quân tinh binh cũng không thành vấn đề. Điều kiện là Diệp Dương Thành có đủ công đức huyền điểm để hắn cường hóa đám ong vò vẽ.
Diệp Dương Thành ra lệnh:
- Ba mươi con ong vàng đơn độc đến đây!
Lần này muốn triệu tập ong vàng thích đơn độc trong đoàn thể loài ong chứ không phải ong vò vẽ thích xây tổ, có tập tích bầy đàn xã hội.
Lần này Diệp Dương Thành muốn tạo ra đội tinh binh có tính cơ động cao, ong vàng đơn độc là sự lựa chọn tốt nhất. Những con ong vò vẽ bẩm sinh thích xây tổ một khi rời khỏi tổ ong năm trăm thước sẽ lạc đường, không thích hợp làm thành viên đội tinh binh.
Diệp Dương Thành ra lệnh chưa tới một phút đã có một con ong vàng đập cánh kêu vù vù xuất hiện trước mặt hắn. Con ong vàng ngoan ngoãn đậu trong lòng bàn tay Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thành giơ tay lên ngắm nghía kỹ con ong vàng, có hai màu đen và vàng. Màu vàng chiếm khắp tứ chi con ong, nhìn kỹ thật là oai phong.
Diệp Dương Thành nhìn con ong vàng trong lòng bàn tay, hắn liên tưởng đến hình ảnh làm hắn ngạc nhiên: Ruồi trâu cường hóa chung cực bay cao trăm thước dẫn đội, sau lưng nó là ba mươi con ong vàng oai phong thành hình tam giác bay lượn.
Mười phút sau, Diệp Dương Thành yêu cầu ba mươi con ong vàng đơn độc lần lượt đáp xuống trước mặt hắn.