Chương 12: Cùng cô diễn tuồng vui này
Tô Du cũng cho rằng Tống Kỳ Đông đi thật rồi, lại không nghĩ rằng ngày thứ hai, cô thấy Tống Kỳ Đông dù bận vẫn ung dung ngồi cạnh bàn ăn, ưu nhã ung dung uống một cốc cà phê.
Hình ảnh như vậy, từ lúc bọn họ kết hôn đến giờ, tựa như chưa từng xuất hiện qua.
Thế nhưng từ sau khi Đường Vân Linh quay về, bọn họ có gặp nhau mấy lần, nhưng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
- Phu nhân, tiên sinh đợi cô rất lâu rồi, cô mau xuống đây ăn điểm tâm đi.
Thím Trương đứng một bên hưng phấn nói, sau đó liên tiếp nháy mắt với Tô Du.
Thím Trương theo Tô Du ba năm, rất hiểu bản tính của cô, người tốt ở chung không nói làm gì, hơn nữa bất luận ngày lễ gì, cũng đều được Tô Du cho tiền lì xì. Ở trong gia đình giàu có, muốn có được người chủ như vậy rất khó, hơn nữa tự đáy lòng bà luôn mong muốn Tô Du cùng Tống Kỳ Đông sẽ có kết quả tốt.
Tô Du cứ thế đi về phía trước, ngay ghế ăn của mình ngồi xuống, thím Trương đưa sandwich lên, cảm giác được Tống Kỳ Đông đang nhìn cô, nhưng ngay cả ánh mắt đáp lại cô cũng không dám.
Ngày hôm qua hắn cường bạo mình, trên người cô vẫn còn lưu lại những dấu vết đau đớn, như thế nào còn tùy tiện đến gần, chọc cho hắn không hài lòng.
Tống Kỳ Đông lần nữa nhìn Tô Du, sau đó nhìn toàn bộ quần áo của Tô Du từ trên xuống dưới, theo cánh tay Tô Du di động, hắn mơ hồ có thể thấy những vết hôn do mình lưu lại, con mắt sâu và đen của hắn liền chớp động.
Phanh.
Hắn đặt mạnh ly cà phê xuống, không vui nói:
- Nhanh một chút, tôi không có thời gian đợi cô đi thay đồ.
Ý của Tống Kỳ Đông là chờ cô rồi cùng nhau đi ra ngoài?
Tô Du không hiểu lắm, hỏi:
- Chúng ta phải đi đâu à?
Tống Kỳ Đông liếc mắt một cái, nói:
- Đi bệnh viện, thăm ba cô.
Tuy rằng hắn không thừa nhận đoạn hôn nhân này, nhưng ở trước mặt trưởng bối, cũng cần phải để lại mặt mũi chứ!
Tô Du nghe vậy, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ vui mừng nhất thời, không nghĩ tới Tống Kỳ Đông vậy mà lại chủ động nguyện ý cùng cô diễn tuồng vui này, như vậy cũng được rồi, cũng có thể khiến ba mẹ hắn yên tâm.
...
Trong phòng bệnh của bệnh viện, Tô Du không kịp chờ đợi, giới thiệu hắn cho cha Tô với mẹ Tô:
- Ba mẹ, Kỳ Đông đã trở về rồi, anh ấy tới thăm ba mẹ này!
Tiến về phía cha Tô mẹ Tô, thần sắc Tống Kỳ Đông tuy rằng vẫn còn lạnh lùng, nhưng vẫn lễ phép kêu một tiếng:
- Ba, mẹ.
Cha Tô nằm trên giường bệnh chỉ “ừ” một tiếng, nhưng gương mặt mẹ Tô thì vui mừng, phấn khởi:
- Kỳ Đông, công tác của con bận rộn như vậy mà vẫn chịu tới một lần, coi như cũng có lòng.
Mẹ Tô cũng biết tin tức của Tống Kỳ Đông, thế nhưng thân là phu nhân nhà giàu, thói quen trăng hoa ở bên ngoài thì người đàn ông nào mà chẳng có, chỉ cần có thể về nhà là tốt rồi.
Hơn nữa... Cái người này vẫn là người mà con gái mình thích, mẹ Tô đối đoạn này hôn sự này, vẫn kỳ vọng rất cao, bà đã gọt sẵn hoa quả, mời Tống Kỳ Đông ăn.
- Ba, ngày hôm nay thế nào rồi?
Tô Du theo thường lệ hỏi thăm bệnh tình cha Tô.
Trải qua gần một tháng điều trị, nửa người trên của cha Tô bị liệt do trúng phong dần dần khôi phục, tuy rằng không thể linh hoạt giống như trước, nhưng nói và làm mấy động tác tay cơ bản thì không thành vấn đề.
Cha Tô quay sang con gái gật đầu, lại đưa mắt đặt trên người Tống Kỳ Đông, hỏi:
- Tiểu Du cầm về năm nghìn vạn, là con cho con bé, phải không?
- Ba, sao lại đột nhiên nói chuyện này vậy.
Tô Du ngắt lời nói, cô nói với cha Tô mẹ Tô rằng, năm nghìn vạn là do Tống Kỳ Đông cho, chứ làm sao mà dám nói đây là Trầm Ngọc Bích ép cô sanh con, mua cho cô món bao tử tiễn.
Tống Kỳ Đông liếc mắt nhìn Tô Du, cũng biết có điều gì kỳ hoặc, giọng trầm xuống, trả lời cha Tô:
- Đúng vậy, là con đưa cho tiểu Du.
Tô Du lúc này mới thở dài một hơi.
Cha Tô dù tuổi đã già, nhưng vẫn còn khôn khéo, nhìn một cái cũng đã biết hai người này đang nói dối.