Chương 27
Editor: Dạ Tịch
Beta: Lãnh Vũ Bối
Cố Phán chỉ là một cô bé bốn tuổi, nhưng suy nghĩ cô bé lại chín chắn hơn các bạn cùng trang lứa. Trước khi Tống Hoài Thừa xuất hiện, cô bé luôn mong ba mình xuất hiện.
Ba có thể đưa cô bé đi chơi, đi tiêm có ba theo cô bé cũng sẽ không sợ như vậy, ba có thể dạy cô bé đọc chữ, không cần phải chuyện gì cũng nhờ mẹ. Ngay cả cô bé cũng biết mẹ của mình rất cực khổ.
Lúc Tần Phương và Phương Hủ Hủ lén nói chuyện với nhau, cô bé không nhiều thì ít cũng nghe được một chút. Ví dụ như, cô bé biết ba và mẹ đã ly hôn.
Ly hôn có ý nghĩa gì, cô bé có thể mờ mịt hiểu được.
Khi Tống Hoài Thừa xuất hiện ở nhà trẻ, cũng chính là lúc ra chơi. Đám trẻ con tốp năm tốp ba từ lớp học ra ngoài chơi trò chơi, nhưng chỉ có một mình Cố Phán ngồi một mình ở đó lật sách.
Tiếng hoan hô của bọn trẻ, nhưng không có thanh âm của con bé.
Tống Hoài Thừa từng bước một đi vào, anh chậm rãi đi tới bên cạnh cô bé.
Cố Phán cảm giác được trên đỉnh đầu có bóng tối nên ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh, đôi mắt đen chớp chớp, lóe lên vài phần khó hiểu, “Chú muốn dẫn con đi đâu?” Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ khẩn trương, lặng lẽ xê dịch vị trí.
Hôm nay bên cạnh Tống Hoài Thừa có thêm một nữ phiên dịch.
“Đều không phải.” Anh nhíu mày một cái.
“Vì sao không ra chơi cùng các bạn khác?” Tống Hoài Thừa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng về phía trước theo hướng cô bé nhìn.
Cố Phán vuốt cuốn sách: “Con không biết nói chuyện.”
Trong lòng Tống Hoài Thừa như bị ai đó nhéo một cái thật đau, hồi lâu, anh mới lấy lại được giọng nói của mình, “Chú đưa con ra ngoài chơi nhé?” Anh chỉ chỉ phía ngoài cầu trượt.
Cố Phán yên lặng không nói, “Chú thật sự không dẫn con đi sao?”
“Không dẫn theo.” Tống Hoài Thừa bình tĩnh nói.
“Vậy được rồi.” Thực sự cô bé cũng muốn chơi. Bình thường Cố Niệm đều bận rất nhiều việc, đến đón cô bé xong phải quay lại làm việc. Buổi tối cô phải lên lớp, đôi khi còn phải phê duyệt tranh.
Hiếm khi bà ngoại đến đón cô bé, cô bé thích chơi nhất là leo núi, nhưng bà ngoại không cho, sợ cô bé bị ngã.
Cố Phán lao ra khỏi phòng học, giống như một chú ngựa nhỏ vừa thoát cương, vù vù xông về phía trước. Cố Phán chơi đến nỗi đầu đầy mồ hôi, động tác linh hoạt, cầu trượt trơn bóng làm cô bé không thể nào chơi được, chơi món đồ chơi khổng lồ này có chút nguy hiểm.
Tống Hoài Thừa theo ở phía sau, một bước không rời, trên mặt đầy vẻ cưng chiều, nhưng anh không hề hay biết.
Nữ phiên dịch ở một bên, không nhịn được nói, “Có thể thấy, cô bé này bình thường không có cơ hội chơi những thứ này.”
Cố Phán vui sướng chơi đến hơn một tiếng. Tống Hoài Thừa mang nước tới, đưa cho cô bé.
Cố Phán ɭϊếʍƈ môi, rồi lắc đầu.
“Uống đi.” Tống Hoài Thừa biết hiện tại cô bé rất khát.
Cố Phán cắn cắn khóe môi, “Mẹ nói không thể uống nước người lạ đưa cho, bên trong có thể sẽ bỏ gì đó.”
Nữ phiên dịch cẩn thận dịch lời Phán Phán, chỉ thấy sắc mặt Tống Hoài Thừa trong nháy mắt thay đổi.
“Mẹ con nói thế sao?” Thanh âm Tống Hoài Thừa cứng ngắc, âm cuối lên cao, trong đôi mắt tràn ngập sự lạnh lùng.
“Đúng vậy.” Gương mặt Cố Phán ngây thơ nói. “Cho nên ngoại trừ mẹ, bà ngoại, dì Hủ Hủ, chú Lục và cô giáo, thì đồ người khác đưa con sẽ không uống. Con phải tự bảo vệ mình thật tốt, như vậy mẹ mới không lo lắng.”
Tống Hoài Thừa nắm chặt bình nước khoáng, anh phải dùng hết sức mới có thể ép tâm tình trong lòng xuống, “Mẹ con nói rất đúng. Nhưng chú là ba của con —— ”
Trong mắt nữ phiên dịch lóe lên sự kinh ngạc rồi biến mất. Trước khi đến, cô ta cũng có nghĩ qua. Thế nhưng Tống gia ở thành phố D từng rất giàu có, chỉ là đến đời ông cụ Tống thì sụp đổ. Về sau Tống Hoài Thừa đã vực dậy, Tống gia liền trở mình.
Tống Hoài Thừa ở bên ngoài hầu như không có tin xấu gì, ở trong mắt người ngoài, anh là một người không lăng nhăng, mấy năm nay, bên người anh cũng chỉ có Chu Hảo Hảo đi cùng.
Đột nhiên từ trong miệng anh nghe được câu đó, nữ phiên dịch hít sâu một hơi, mới có thể ổn định lại. Không biết nếu người ngoài biết được chuyện này sẽ như thế nào?
Cố Phán giơ tay lau mồ hôi trên trán, “Con biết.” Cô bé ngước khuôn mặt lên, “Chú là ba con, nhưng con không quen chú, chú và mẹ con đã ly hôn rồi.” Nói xong, cô bé trừng mắt nhìn, “Con biết “pa pa”, con còn viết được nữa đấy. Chú xem này —— ”
Cô bé đưa ngón trỏ ra, ở trên đống cát viết hai chữ “Pa Pa”.
Nét chữ xiêu vẹo, chữ viết lại non nớt.
Tống Hoài Thừa im lặng.
“Thế nào? Con viết đúng không?” Khuôn mặt Cố Phán lóe lên vài phần đắc ý.
Tay Tống Hoài Thừa run run xoa đỉnh đầu cô bé, “Tốt lắm.”
“Ai dạy con?” Anh hỏi.
“Lúc mẹ dạy anh chị học, con không đi chơi, ở một bên viết chữ.” Cố Phán vui vẻ cười, “Con còn viết được rất nhiều chữ. Tên mẹ con, Cố Niệm.” Cô bé lại ngồi xổm xuống, “Tên mẹ nghe rất hay, Niệm Niệm ——” viết được phân nửa, “Con quên Niệm viết như thế nào rồi… Không viết nữa.”
Cô bé vỗ tay phủi cát, “Khi nào trở về con bảo chú Diệp dạy lại.”
Cổ họng Tống Hoài Thừa như nghẹn lại, “Niệm phải viết thế này.” Anh đưa ngón trỏ ra, “Con xem, đây là tên của mẹ.”
“Đúng rồi, con sẽ nhớ kỹ.” Cố Phán toét miệng cười.
Tống Hoài Thừa nhận lấy khăn giấy nữ phiên dịch đưa, quay sang nói với Cố Phán, “Ba lau tay cho con.”
Cố Phán nhìn anh, tùy ý để anh xoa tay. Cố Phán nghĩ thầm thì ra ba chính là như vậy, nhưng mà dì Hủ Hủ đã nói, ba của bé rất xấu, đối xử với mẹ rất không tốt, làm mẹ đau lòng. Cho nên cô bé cũng sẽ không thích ba.
“Mẹ dạy dỗ con rất tốt.” Tống Hoài Thừa gằn từng chữ nói, đôi mắt tối đi vài phần.
Gương mặt Cố Phán tràn ngập vui vẻ, ba đang khen bé đây mà. Bụng bỗng nhiên réo lên. Cố Phán sờ sờ bụng, nhìn thoáng qua phòng học, sắp đến giờ ăn rồi.
“Con phải vào đây. Hẹn gặp lại.” Cô bé vẫy tay chào anh.
Tống Hoài Thừa cau mày lại, “Con muốn ăn gì? Ba dẫn con ra ngoài ăn?”
Cố Phán vừa nghe anh muốn dẫn bé đi ra ngoài, liên tục xua tay, xoay người chạy về phía phòng học. Khi đến cửa phòng học, cô bé quay đầu lại nhìn anh một cái. Thấy anh vẫn đứng đó, Cố Phán thở gấp. Tuyệt đối không thể nói cho mẹ biết!
“Cố Phán, đó là ba cậu sao? Ba cậu cao thật đó.” Một đứa nhỏ tò mò hỏi.
Cố Phán lắc đầu, dì Hủ Hủ nói, chú Lục sẽ là ba của cô bé.
Cô bé thích chú Lục hơn.
“A, đó không phải là ba của cậu sao. Ồ, đúng rồi, cậu không có ba.”
Cô giáo đi tới, “Cố Phán, sang đây rửa tay đi.”
Sau khi Tống Hoài Thừa rời khỏi nhà trẻ liền đi đến chỗ của ông cụ Tống. Hai năm qua thân thể ông cụ Tống không thể so với trước kia, mắt cũng kém, tai cũng nghe không rõ.
“Hoài Thừa, đánh cờ với ông nào.” Ông cụ thấy anh đến liền gọi anh chơi cờ.
Tống Hoài Thừa chơi cờ với ông cụ cho tới bây giờ cũng chưa từng nhường ông, lần nào ông cũng là người thua. Ông cụ nhìn bàn cờ, “Đứa trẻ này, cũng không biết nhường ông một chút. Aizzz.” Ông thở dài một hơi, “Cháu chẳng hiểu chuyện giống Niệm Niệm chút nào.”
Tống Hoài Thừa nhìn ván cờ, chiếu tướng.
“Ông nghe nói con bé đã trở về, các cháu gặp nhau chưa?” Hai mắt ông cụ đục ngầu, nhìn mọi vật đã không còn rõ nữa.
“Ừm.” Tống Hoài Thừa gật đầu một cái.
Sắc mặt ông cụ khẽ động, “Nói chuyện rồi sao?”
Qua vài giây Tống Hoài Thừa mới trả lời, “Nói chuyện rồi.”
“Thế nào?” Ông cụ chờ mong hỏi.
Tống Hoài Thừa nhanh chóng xếp lại quân cờ, “Cháu và cô ấy không thể nào.”
Ông cụ bất mãn hừ một tiếng, “Cũng không biết mấy năm này ai làm cho cháu độc thân. Chuyện quá khứ đều đã qua, quên không được, không bằng lui một bước, cho bản thân một cơ hội. Hoài Thừa, đời người sau này còn bốn mươi năm, năm mươi năm, cũng có thể lâu hơn.”
Tống Hoài Thừa ừm một tiếng, không trả lời.
“Con bé Hảo Hảo kia, không phải ông không thích, đại khái là do ấn tượng ban đầu của ông, còn con bé Cố Niệm khiến ông rất thích. Aizz, nếu như khi đó cháu và Niệm Niệm có con thì tốt rồi — ”
Tống hoài Thừa nhướn mày, “Nói thế là sao ạ?”
“Vì có con thì không thể rời đi.” Ông cụ Tống xem như chuyện đương nhiên nói.
Tống Hoài Thừa giật giật khóe miệng. Mấy năm này, lúc rảnh rỗi, anh càng muốn sang đây với ông cụ. Bởi vì chỉ có ông mới ở bên tai anh nhắc tới người kia.
Anh thích nghe ông cụ nhắc tới những chuyện lúng túng của cô, có như vậy, anh mới cảm thấy chút độ ấm trong lòng mình.
Chẳng đến nhắc tào tháo, tào tháo liền đến.
Chu Hảo Hảo biết Tống Hoài Thừa đến thăm ông cụ, buổi tối cũng lái xe đến.
Ông cụ đối với cô cháu dâu tương lai này đúng là quá khách khí, không giống như với Cố Niệm.
“Ông, cháu mang cháo đến cho ông này, chỗ mà ông thích ăn nhất. Cháu đổ ra cho ông nhé.” Khuôn mặt Chu Hảo Hảo trang điểm xinh đẹp, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ.
Ông cụ cười, “Hảo Hảo, cháu ngồi đi, để dì làm là được rồi.”
“Cháu làm được mà, cũng không phải chuyện lớn gì.” Chu Hảo Hảo nói.
Tống Hoài Thừa ngồi một bên, im lặng đánh giá cô ta. Chu Hảo Hảo thay đổi, trước kia cô ta chưa bao giờ làm những việc này. Thật ra, bọn họ ai cũng đều thay đổi, đã không còn là những người tuổi trẻ nhiệt huyết năm đó.
Trước đây, lúc anh và Cố Niệm còn chưa chính thức xác định quan hệ, cũng thường đến đây chơi với ông cụ.
Ban đầu cô cũng như vậy, không ngừng làm việc. Luôn luôn làm sai việc, nếu không làm vỡ bát, thì lại cầm nhầm dấm chua.
Cuối cùng ông cụ nhìn không được nữa, “Hoài Thừa, cháu đi giúp con bé một chút đi.”
“Cố Niệm, sau này sang đây nhiều chút, trò chuyện với ông, cứ thoải mái đi.”
“Ông, ông nói thật sao?” Cố Niệm thả lỏng bả vai, “Cháu nghĩ ông sẽ đánh cho cháu một trận chứ. Hiện tại cháu làm không tốt, sau này nhất định làm tốt hơn.”
Khóe mắt ông cụ Tống giật giật, “Không có gì, để Hoài Thừa làm là được rồi.”
“Cũng không thể để anh ấy làm mãi, cháu sẽ ngượng lắm.”
Nói chung thì giữa người và người phải nhắc đến duyên phận.
Tống gia và Cố gia có oán giận sâu đậm, thế nhưng ông cụ Tống lại rất thích Cố Niệm. Đương nhiên ông cụ rất đau lòng khi mất con trai, thù hận đối với Cố gia tuyệt không thể dứt, nhưng đến cuối cùng, ông cũng đã nghĩ thông suốt.
Ông cụ nhìn Chu Hảo Hảo, “Làm việc ở đài truyền hình rất khổ cực sao?”
“Không khổ chút nào ạ, một tuần cháu ra ngoài quay ngoại cảnh một lần.” Chu Hảo Hảo cười cười.
Ông cụ gật đầu, “Các cháu chuẩn bị lúc nào thì đi chụp ảnh cưới?”
Chu Hảo Hảo dời ánh mắt sang Tống Hoài Thừa, “Cái này chờ Hoài Thừa có thời gian đã.”
Tống Hoài Thừa mím môi, “Gần đây trong tay có một hạng mục, chờ hạng mục này làm xong, sẽ đi chụp.”
“Được, nghe theo sắp xếp của anh.”
Ông cụ cũng không có chút hứng thú nào, “Hôn nhân không phải là trò đùa, trước khi kết hôn phải chuẩn bị thật tốt.” Ông ý tứ sâu xa nói.
Tống Hoài Thừa ừm một tiếng.
Sau khi ông cụ vào nhà nghỉ ngơi, Tống Hoài Thừa cũng trở về phòng của mình, anh mở một chai rượu, chất lỏng màu đỏ theo động tác của anh nhẹ nhàng chảy xuống.
Cửa sổ mở lớn, từng trận gió mát thổi tới.
Mấy năm nay tửu lượng Tống Hoài Thừa ngày càng tốt, chai rượu đã thấy đáy. Anh có chút đau đầu từ từ nhắm hai mắt nằm trên ghế..
Chu Hảo Hảo tắm xong, mặc áo choàng tắm đi vàophòng anh. “Hoài Thừa ——” Cô ta đi đến bên cạnh anh, thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh.
Rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì đây? Thù của chú Tống anh cũng đã báo, Tống gia hiện tại cũng lần nữa đứng lên. Anh rốt cuộc còn muốn thế nào nữa?
Chu Hảo Hảo nhẹ giọng quỳ gối bên chân anh, ngưng mắt nhìn anh thật lâu, nhìn hàng mi của anh, mắt của anh. “Hoài Thừa…”
Cô ta nghiêng người về phía trước, hôn lên môi anh, hơi thở của anh mang theo mùi thơm ngào ngạt của rượu, làm say lòng người.
Chu Hảo Hảo từng chút một dựa vào anh, thân thể mềm mại bao phủ lên người anh, tay che trước ngực anh, lòng bàn tay nóng rực.
Tống Hoài Thừa mượn cảm giác say, nửa tỉnh nửa mê, tay của anh theo bản năng nắm hông của cô ta.
Sắc mặt Chu Hảo Hảo tràn đầy mừng rỡ, tay không tự chủ được cởi cúc áo sơ mi của anh, “Hoài Thừa… Hoài Thừa…” cô ta động tình nỉ non.
Tống Hoài Thừa từ từ nhắm hai mắt lại, mùi hương sữa tắm đã từng quen thuộc, thân thể anh giật giật, khẽ gọi một tiếng, “Cố Niệm…”