Chương 6: 6: Một Con Người Khác Của Cô
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Tống Tương Niệm áp trán lên cửa sổ, không để cô phải đợi lâu nữa, trước mắt hiện ra một bóng đen cầm ô đi tới, người đó vóc dáng cao gầy, hạt mưa theo chóp ô lăn xuống thành từng hàng.
Hắn mặc chiếc sơ mi trắng sơ vin trong quần, lộ ra đường eo nhỏ, chân dài miên man.
Tống Tương Niệm kích động đến mức hai tay đập mấy cái lên cánh cửa kính.
Hạ Chấp Ngộ nhấc ô nhìn cái người đã được ăn uống no say đang vui vẻ vẫy tay với hắn, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời không có chút cảm xúc.
Hắn đi vào, đứng trước quầy thu ngân thanh toán tiền.
Hạ Chấp Ngộ nhìn cô cười tươi rói đi tới, "Sao anh đi lâu thế?"
Biết rồi còn hỏi.
Hắn chẳng nói chẳng rằng thanh toán xong liền quay lưng đi, Tống Tương Niệm nhìn ra cửa, chiếc ô cô đặt ở đó không thấy nữa rồi.
Cô đành lấy hai tay che đầu rồi chạy một mạch về phía Hạ Chấp Ngộ, đoán chừng chiếc ô đen của hắn đủ dùng cho hai người.
Chạy được tới bên cạnh hắn cũng đã dính không ít nước mưa.
Hạ Chấp Ngộ dừng lại, cao ngạo nhìn xuống.
"Hình như ai lấy mất ô của tôi rồi."
Hắn bước sang bên cạnh một bước, mưa lớn lập tức không chút lưu tình xối lên đỉnh đầu Tống Tương Niệm.
Hạ Chấp Ngộ cầm ô tiếp tục đi về phía trước, gió mạnh quất vào mặt cô, thế giới này thật đúng là không có tình người.
Cô dứt khoát tăng tốc độ bám sát sau hắn, như cái đuôi dính chặt cắt thế nào cũng không đứt.
Về đến Ngự Hồ Loan, Tống Tương Niệm vẫn không thoát kiếp đội mưa ướt sũng, mấy sợi tóc phía trước dính chặt vào hai gò má.
Hạ Chấp Ngộ đặt ô xuống, dùng vân tay mở cửa, Tống Tương Niệm như lẽ đương nhiên chuẩn bị theo hắn vào trong.
Thế nhưng Hạ Chấp Ngộ vào tới liền đóng cửa, cô cứ thế bị chặn lại bên ngoài.
Tống Tương Niệm lau bàn tay ướt nước mưa lên áo, ấn mật khẩu.
Mật khẩu sai.
Cái tên này thật là, cứ phải làm khó nhau đến cùng.
Hạ Chấp Ngộ quay lại phòng làm việc, hắn ngồi trước khung thêu đã hoàn thành một nửa cầm kim đâm xuống, động tác nhanh mà chuẩn xác, giá cao bên cạnh treo một chiếc áo choàng, đây cũng là đồ hắn tự làm ra.
Bên ngoài cửa sổ mưa vẫn còn tiếp tục, Hạ Chấp Ngộ ngồi một mạch đến khi sập tối.
Hắn ra ngoài phòng khách uống nước, không nhịn được đưa mắt nhìn ra cửa.
Cô gái kia lúc theo hắn quay về cả người đã ướt như chuột lột, khuôn mặt cũng trắng bệch vì lạnh.
Hạ Chấp Ngộ bước dài mấy bước ra tới cửa, cánh tay đưa ra tuy hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định đẩy mở.
Bên ngoài không có ai.
Rốt cuộc cũng đuổi được cái thứ phiền toái này đi.
Trong khu quy hoạch dân cư, Tống Tương Niệm ngủ một mạch đến nửa đêm thì bị tiếng động lớn bên ngoài đánh thức.
Cô mở mắt nhưng vẫn nằm nguyên không nhúc nhích.
Căn phòng bên cạnh truyền đến tiếng chửi rủa, Tống Toàn An tay cầm chai rượu, chân hung hăng đá mạnh lên cửa.
Trên chiếc bàn thấp đặt hai cái bát nhỏ đựng đồ ăn còn thừa, Tống Toàn An uống thêm một hớp rượu rồi ngồi phịch xuống ghế.
Tống Tương Niệm trở mình, đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô vén chăn đứng dậy đi ra, nhìn thấy Tống Toàn An nằm bẹp dí trên chiếc bàn thấp, miệng không ngừng lải nhải.
"Ông đây lẽ ra phải bóp ch.ết nó, thế là xong.
."
"Không phải vì nó thì tao đã sống suиɠ sướиɠ đến già!"
"Lẽ ra phải cho chúng mày đi ch.ết hết đi!"
Tống Tương Niệm thật không hiểu trước đây mình đã gây ra chuyện gì khiến ông ta oán hận thành bộ dạng này.
Cô bước tới trước bàn, cầm cốc đi rót nước.
Tống Toàn An mê man mở hé mắt, đúng lúc này Tống Tương Niệm xoay người, buổi chiều đội mưa về nên cô đã tắm rửa gội đầu một lượt, mái tóc hiện tại đang để xõa sau vai.
"Á -------"
Tống Toàn An như nhìn thấy quỷ, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên ghế.
Lưng hắn đập mạnh vào ghế tựa, đau đến mức không thể động đậy, "Đừng có tới đây!"
Tống Tương Niệm siết chặt chiếc cốc trong tay, "Ông uống bao nhiêu rượu rồi hả?"
Tống Toàn An đột ngột đưa tay tát mình một cái, khuôn mặt hắn trước đây không biết vì sao bị bỏng nặng, một cái tát kia cũng là dùng toàn bộ sức lực, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ đã hung dữ đỏ bừng lên, "Mày nghe thấy gì rồi?"
"Ông không muốn bị tôi nghe thấy cái gì?"
Cơ mặt Tống Toàn An giật giật, ông ta loay hoay muốn đứng dậy.
Tống Tương Niệm dựa lưng vào bức tường đằng sau, không hề có ý muốn bước tới giúp.
Ông ta ghét nhất ánh mắt này của cô, khiến ông ta có cảm giác như bị rắn độc cắn.
"Ông muốn tôi với ai cùng đi ch.ết?" Cô bất chợt lên tiếng, Tống Toàn An bị đôi mắt chòng chọc của cô dọa cho giật mình, trong lòng sinh ra sợ hãi muốn tìm chỗ trốn.
Ông ta vơ lấy cái ghế bên cạnh ném qua, Tống Tương Niệm nghiêng người tránh được, chiếc ghế nặng nề đập vào bức tường loang lổ sơn trắng đằng sau.
Tống Toàn An bị cô chọc điên rồi, ông ta đứng bật dậy xông đến, nhặt cái ghế kia lên.
Tống Tương Niệm dùng hai tay che mặt, chỉ lộ ra một con mắt nhìn chằm chằm người đàn ông xấu xí trước mắt.
"Tôi đã tìm được công việc mới rồi, ngày mai vẫn phải qua đó nên đừng có đánh vào mặt."
Tống Toàn An giơ chiếc ghế lên, giọng nói thô ráp nứt vỡ như đoạn băng cát xét bị hỏng, "Nếu không phải vì mày, thì sao ông đây rơi vào đường cùng như ngày hôm nay?"
Cả khuôn mặt ông ta đều bị bỏng nặng, còn có một vết sẹo dài dữ tợn, đến cả đôi mắt cũng đục ngầu.
Khuôn mặt này có lẽ dù là người thân trước đây nhìn vào cũng không thể nhớ ra được tướng mạo vốn có của ông ta.
"Vậy sao lúc còn nhỏ ông không bóp ch.ết tôi luôn đi?"
Tống Toàn An nện ghế xuống, đập trúng tay Tống Tương Niệm.
Thế nhưng ông ta thấy còn chưa đủ hả giận, giơ ghế lên lần nữa, không ngờ được cô đã giấu hai tay về sau, dứt khoát đưa mặt mình tới.
Ông ta gấp gáp muốn dừng lại, nhưng không kịp thu hết sức lực, chiếc ghế đập vào bức tường ngay trên đỉnh đầu Tống Tương Niệm.
"Nếu tôi có mệnh hệ gì thì tháng này ông đừng mong có một đồng uống rượu." Cô xoay người đi vào phòng, thành thạo mở một ngăn tủ nhỏ, xắn tay áo lên.
Cánh tay dày đặc những vết thương mới chồng vết thương cũ, cô đổ cồn vào chiếc khăn rồi úp thẳng lên miệng vết thương, không kêu rên một tiếng.
Cô hẳn là đã được ông trời ưu ái thiết kế cho cái tính cách quật cường từ trong máu để đối mặt với số mệnh của mình, nếu không hồi năm tuổi làm chuyện thế này cô nhất định đã khóc rồi.
Tống Toàn An đứng ngoài cửa, ánh mắt nhìn Tống Toàn Niệm có vài phần sợ hãi.
Cô xử lý sơ qua vết thương xong thì đi đến trước mặt Tống Toàn An, dùng sức đóng sầm cửa, khóa trái, lại dùng một cây gậy chống lên chặn cửa.
Tống Toàn An rốt cuộc muốn cô với ai cùng đi ch.ết?
Là mẹ sao?
Tống Tương Niệm còn chẳng biết dáng vẻ của mẹ là như thế nào.
Cô đi đến bên cửa sổ, thất thần nhìn vào tấm kính dán đầy giấy báo.
Cô cũng muốn khi đau có thể gọi một tiếng mẹ.
Nhưng cô không có.
Ngày thứ hai, bầu trời sau cơn mưa quang đãng sạch sẽ.
Hạ Chấp Ngộ mở mắt, xung quanh vẫn chất đầy quần áo, chỉ có cái đầu hắn là thò ra ngoài.
Hắn mặc tạm chiếc áo choàng ngủ rồi đi ra, qua loa buộc lại chiếc dây ở eo.
Hạ Chấp Ngộ vừa ra đến ngoài, cái đuôi kia đã đứng chình ình trước mắt.
"Tiểu Hạ tiên sinh." Tống Tương Niệm cười tươi rói, các cụ xưa có câu Không ai nỡ đánh một khuôn mặt luôn tươi cười, đúng là chẳng sai tẹo nào.
Hạ Chấp Ngộ hơi trầm mặt, "Sao vào được đây?"
"Hôm nay tôi có chìa khóa."
".
."
Hạ Chấp Ngộ nghĩ ngợi, phải mau chóng gọi người đến đổi ổ khóa mới được.
***
88: Chương 1 có bạn cmt đoán đúng câu hỏi Bát đưa ra ở phần bình luận, nên là như lời hứa tặng chương mới kkk