Chương 61: Con gái đúng là không thể trêu chọc

Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
--------------------
Có cả tuyết đọng lại trên mi Tống Tương Niệm, cô đưa tay quệt đi, khóe mắt cay cay.


Quả cầu tuyết kia vừa rồi còn đập trúng chóp mũi cô, Hạ Chấp Ngộ xem như vẫn biết nghĩ không dùng quá nhiều sức, nếu không chóp mũi nhỏ của cô gãy là cái chắc.
Tống Tương Niệm bưng mũi, nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ lại cúi người cào tuyết tiếp.


Thuở nhỏ hắn không thích chơi đùa với những đứa trẻ khác, lớn rồi cũng là một kẻ lạc loài, tới lúc này mới biết thứ này chơi vui đến thế.
“Không chơi nữa......”
Tống Tương Niệm thấy tuyết càng lúc càng lớn, có một cây dù ở đây để tản bộ thì tuyệt vời.


Cô còn chưa nói xong, trên mặt lại có một quả cầu tuyết ném trúng.
Bông tuyết vỡ vụn rơi cả vào trong mắt cô, Tống Tương Niệm dứt khoát xoay người đi. Hạ Chấp Ngộ vốn đã chuẩn bị xong tư thế nghênh đón địch, lại nhìn thấy cô như chú chim cánh cụt lạch bạch lạch bạch chạy mất rồi.


“Này ——-“
“Em đi đâu thế?”
Tống Tương Niệm rất tức giận, hết giờ làm việc rồi, cô phải về nhà!
Hạ Chấp Ngộ đến giờ mới nhận ra là cô không muốn chơi nữa, rõ ràng vừa rồi hắn cũng bị cô đuổi theo gắt gao, ăn bao nhiêu đau mà có kêu một câu nào đâu?


Hạ Chấp Ngộ đuổi theo, xung quanh đều là tuyết trắng, hắn túm được cánh tay của Tống Tương Niệm.
“Muộn rồi, tôi phải về nhà.”
“Đang chơi vui mà?”
Tống Tương Niệm giận dỗi, “Đúng là rất vui, nên tôi phải về nhà.”
Vế trước vế sau chẳng liên quan gì đến nhau.


available on google playdownload on app store


Hạ Chấp Ngộ cúi đầu nhìn cô, “Giận rồi?”
“Mới không có nhé.”
“Vậy tôi không ném em nữa, tôi chỉ đứng một chỗ cho em ném thôi, được chưa?”
Tống Tương Niệm vẫn còn cứng miệng cãi, “Tôi là loại người chơi không nổi thì giận dỗi thế à?”


Hạ Chấp Ngộ đối mặt với tình huống này thật sự là bó tay hết cách, “Khó lắm mới gặp được tuyết rơi, lần sau không biết phải chờ thêm mấy năm nữa.”
Cô gái này vẫn tính là dễ dỗ dành, nhìn có vẻ đã hơi nguôi giận, cô xoa xoa cái mũi của mình.


“Nhưng anh xuống tay ác lắm, lát nữa bị ném hỏng người luôn thì có được tính là tai nạn lao động không?”
“Tôi sẽ cẩn thận hơn.”
“Được thôi, cho anh một cơ hội cuối cùng.”


Hai người gia nhập cuộc chiến, Hạ Chấp Ngộ rất ngoan ngoãn đứng yên cho cô ném, Tống Tương Niệm không hề nể tình, cầu tuyết ném tới như vũ bão.
Hạ chấp Ngộ tưởng chừng bị tuyết chôn sống, trên tóc đầy tuyết trắng, có mấy lần không nhịn được muốn đánh trả, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi.


Cô gái kia đánh không lại sẽ giận dỗi, không thể đắc tội.
Hạ Chấp Ngộ bị ném đến mức phải liên tục lùi về sau, Tống Tương Niệm đuổi theo sát sao, hắn vội tìm một chỗ trốn vào.


Tống Tương Niệm ngồi xuống lăn một quả cầu thật lớn, đang nghĩ chờ lát nữa Hạ Chấp Ngộ mất phòng bị sẽ đập lên đầu hắn.
“Anh đâu rồi, mau ra đi.”
Cô chỉ vừa dứt lời, Hạ Chấp Ngộ từ đâu đã đứng lù lù trước mặt, trên tay cầm một quả cầu tuyết.


Hắn vốn muốn trả thù cô thật mạnh tay, nhưng rốt cuộc vẫn không dám, động tác vung tay nhìn rất ác, nhưng đến cuối cùng lại đặt rất nhẹ, dán quả cầu tuyết lên mặt cô.
Ngoại trừ hơi lạnh thì không có cảm giác gì khác.
Chỉ thế thôi hả?


Tống Tương Niệm nhón chân, nhân cơ hội này ôm quả cầu tuyết cực bự của mình đập lên đỉnh đầu hắn.
Sau đó nhanh chóng nhảy sang một bên, nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì cười gập cả người.
“Ha ha ha, ông cụ non tóc bạc mi bạc.”


Hạ Chấp Ngộ lau mặt, đúng là nhỏ nhen, nếu đổi lại thành hắn biến cô thành dáng vẻ này, chẳng biết cô lại giận thêm mấy ngày nữa.
Hắn bước nhanh lên như muốn trả thù, Tống Tương Niệm vội lùi về sau, nhưng đường tuyết thật sự rất trơn.


Hạ Chấp Ngộ thấy cô ngã ngửa về sau, nhanh tay đưa tay ra đón, hai người ôm nhau lăn một vòng trên nền tuyết.
Tống Tương Niệm nằm trên tay Hạ Chấp Ngộ, cô hơi hé mắt, xung quanh bị tuyết phủ trắng xóa, cô chỉ hơi ti hí nhìn ra.
“Khó nhìn quá.”


Bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, Hạ Chấp Ngộ chống hai tay, dùng cơ thể chắn trên đỉnh đầu Tống Tương Niệm.
“Thế này dễ nhìn hơn chưa?”
Cô xấu hổ che mắt, “Người khác sẽ thấy đấy.”
“Tuyết lớn lắm, người ta không nhìn rõ đâu.”


“Lừa trẻ con. Hai con người to chình ình như thế này, người ta cũng đâu có mù.”
“Vậy cứ thử xem?”
Tống Tương Niệm qua hõm vai hắn nhìn ra ngoài, “Thử thế nào?”


Rất nhanh thấy khuôn mặt của Hạ Chấp Ngộ áp tới đây, Tống Tương Niệm phản ứng theo bản năng đưa tay lên, cánh môi lành lạnh của hắn chỉ đành dừng lại ở lòng bàn tay cô.
Hạ Chấp Ngộ khẽ cười, “Nhìn này, bốn phía yên tĩnh, không ai thấy hết.”


Tống Tương Niệm xoay người, lại bị Hạ Chấp Ngộ đè vai nằm về, bàn tay bị hắn nắm lấy cố định trên mặt tuyết.
Nụ hôn nồng cháy mang theo cả cái lạnh giá của tuyết trắng, trên môi Tống Tương Niệm hết nóng lại lạnh.


Khuôn mặt trước mắt có thể khiến người ta hỗn loạn thần trí, thậm chí Tống Tương Niệm còn nghe thấy bên tai có âm thanh nhảy nhót của những bông hoa tuyết.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, như chó chạy ngoài đồng.


Tia nắng mang theo hơi nóng phả lên mặt, Tống Tương Niệm vừa vào tới nhà, hưởng thụ luồng khí lạnh khiến cả người khoan khoái.
“Bên ngoài nóng quá, chắc là sắp vào hè rồi.”
Hạ Chấp Ngộ nhìn khuôn mặt nhỏ của cô bị nắng hun đỏ, “Sau này phải bảo tài xế đưa đón em mới được.”


Tống Tương Niệm trên đường có tạt qua ngân hàng một chuyến, cô đặt túi giấy tờ sang một bên. “Hôm nay tôi xin phép về sớm nhé?”
“Có việc gấp hả?”
“Không phải, có chút chuyện.”
Hạ Chấp Ngộ không hỏi nữa.
Tống Tương Niệm rời khỏi Ngự Hồ Loan, vừa đi vừa gọi điện cho Chu Cảnh Mộ.


Cô hẹn Chu Cảnh Mộ ở một nhà hàng, còn mang theo một chiếc túi nhỏ.
Cô sợ làm rơi, cẩn thận ôm vào lòng.
Chu Cảnh Mộ rất nhanh đã đến. “Sao tự nhiên lại hẹn anh ăn tối?”
“Lâu rồi không gặp.” Tống Tương Niệm đưa thực đơn cho anh ta, “Anh muốn ăn gì cứ gọi.”


Lát nữa Chu Cảnh Mộ còn có việc, phía Hạ Sí Hạ không thể vắng mặt lâu, “Anh ăn gì cũng được.”
Tóng Tương Niệm thấy anh ta không có ý định cầm lên xem, cô cũng đã quen với tính cách này rồi, bèn tự mình gọi món rồi trả thực đơn cho nhân viên phục vụ.


Cửa phòng bao đóng lại, cô xách chiếc túi đặt bên cạnh đưa cho anh ta.
“Cái này trả anh.”
“Cái gì thế?”
“Chỗ này có năm vạn tệ, trả anh trước một nửa, phần còn lại cho em thời gian nửa năm được rồi.”
Chu Cảnh Mộ không nhận, “Anh không nhớ là có cho em vay tiền.”


“Em biết anh đưa mười vạn tiền bồi thường cho ba, thật ra nhà em không có tổn thất gì cả, tiền này em không thể cầm.”


Chu Cảnh Mộ đã trải qua biến cố lớn như vậy, có người vì đòi tiền bồi thường mà thủ đoạn gì cũng có thể làm ra, thêm được đồng nào hay đồng đấy, còn hận không thể mang chó mang mèo trong nhà ra để làm tang lễ.
Như Tống Tương Niệm có phải ngốc quá rồi không?


“Thủ tục bồi thường đều làm xong rồi, chỗ tiền đó là em xứng đáng nhận được.”
“Trong nhà em có gì đáng tiền hay không em rõ nhất.”
Chu Cảnh Mộ không nói nữa, đúng lúc nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên, từ đầu đến cuối anh ta đều không động vào túi tiền trên bàn.


Tống Tương Niệm thật sự rất đau đầu, lát nữa phải đưa tiền cho anh ta thế nào đây?
Cơm mới ăn một nửa, Chu Cảnh Mộ nhận được điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng, “Anh ở đâu?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”


Cô ấy nói rất nhanh, Tống Tương Niệm vô thức nhíu mày, đặt đũa xuống.
“Tôi qua đó ngay.” Chu Cảnh Mộ đẩy ghế nhanh chóng rời đi, Tống Tương Niệm cầm túi tiền kia đuổi theo ra ngoài, lại không thấy bóng dáng anh ta đâu.


Nhân viên phục vụ còn đứng ngoài cửa, Tống Tương Niệm không thể cũng chạy được.
Cô thanh toán xong xuôi đi ra, bất ngờ nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ.
Tống Tương Niệm theo bản năng giấu chiếc túi về sau lưng, còn định trốn đi đâu đó.
“Tống Tương Niệm.”


Cô đảo mắt một vòng, lúng túng đứng tại chỗ, Hạ Chấp Ngộ nhanh chóng đi đến trước mặt. “Sao em lại ở đây?”
“Thì ăn cơm......”
“Với ai?”
Tống Tương Niệm cười híp mắt hỏi ngược lại hắn, “Vậy sao anh lại ở đây thế?”


Dĩ nhiên là có người mật báo cho hắn, không cần biết mục đích của số lạ kia là gì, trước đó Tống Tương Niệm nói với hắn mình có việc, thế nhưng việc của cô lại là đi ăn cơm với Chu Cảnh Mộ?


Hạ Chấp Ngộ nhìn dáng vẻ của cô, cảm thấy chỗ nào cũng rất khả nghi, “Em đang cầm cái gì đấy?”
“Không có nha, không có gì.”
Hạ Chấp Ngộ vươn tay muốn cầm xem, Tống Tương Niệm đành phải đưa nó ra phía trước, là một chiếc túi nhỏ, cũng không biết bên trong có cái gì.


“Tống Tương Niệm, em có quan hệ gì với tên họ Chu kia?”
“Không có quan hệ gì.”
“Không có quan hệ gì mà anh ta lại tặng quà cho em?”
Tống Tương Niệm vô cùng khâm phục óc tưởng tượng của hắn, “Cái này là định đưa cho anh ấy.”


Hạ Chấp Ngộ nghe được lời này thì càng giận dữ hơn, giật lấy chiếc túi. “Thế sao anh ta không nhận? Không nhìn vào mắt?”
Tống Tương Niệm hơi ngại ngùng, “Hay là anh giúp tôi đưa cho anh ấy nhé? Hoặc nhờ Hạ tổng chuyển giúp được thì càng tốt.”


Hạ Chấp Ngộ hừ lạnh một cái, “Chút tâm tư đó của em còn dám cho chị gái tôi biết?”
Tống Tương Niệm cũng chỉ muốn trả chút tiền thôi, sao mà khó quá vậy?
Hạ Chấp Ngộ vừa muốn mở túi ra xem, thư ký của Hạ Sí Hạ đã gọi đến.


“A lô, không hay rồi Hạ tiên sinh, phía Hạ tổng vừa xảy ra chuyện.”
“Có chuyện gì?”
“Tôi vừa gọi xe đưa ngài ấy đến bệnh viện, đến nơi rồi nói tiếp.”


Hạ Chấp Ngộ cất điện thoại xoay người chuẩn bị đi, liếc thấy Tống Tương Niệm vẫn còn đứng sững tại chỗ, bèn cầm cổ tay cô kéo đi luôn.
Hai người chạy đến bệnh viện, Hạ Sí Hạ vừa chụp não xong, bác sĩ đang cầm phim xem.
Hạ Sí Hạ bị gậy đánh vào đầu, hiện tại đau như muốn nứt làm đôi.


Cô ấy nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng nói không giận mà uy, hỏi Chu Cảnh Mộ đứng bên cạnh, “Vừa rồi cậu đi đâu?”






Truyện liên quan