Chương 76: Bám theo
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
--------------------
Hạ Sí Hạ cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, “Mẹ, chúng ta đi.”
Hạ phu nhân được cô ấy đỡ đứng dậy, Tuyên Tịnh nhanh nhẹn chạy theo. Tống Tương Niệm tránh khỏi bàn tay của Hạ Chấp Ngộ, chậm chạp chống đất đứng dậy.
“Thật là......” Tuyên phu nhân thở dài, quay lại trước bàn ăn cầm chỗ tiền kia lên.
“Số tiền này vẫn phải đưa cho cô, yên tâm, không thiếu một đồng.” Tuyên phu nhân nhét chỗ tiền đó vào tay Tống Tương Niệm.
Tống Tương Niệm nhìn sang trợ lý vẫn đứng bên cạnh nãy giờ. “Tiền công của em.”
Trợ lý vẫn còn sững sờ, đến tận khi nghe cô gọi đến mình mới lấy lại được tinh thần, vội xua tay, “Không cần đâu ạ.”
“Sao có thể không cần chứ, đã vất vả một ngày rồi, tối về phải ăn một bữa thật ngon, em vừa mới nói vậy mà.”
Tống Tương Niệm ép cô ấy cầm lấy, trợ lý nhìn chỗ tiền cô đưa, “Từng này nhiều quá rồi.”
“Cầm lấy đi.” Tống Tương Niệm nói xong, quay lại cầm túi lên, nhét đồ rơi vương vãi xung quanh vào lại rồi bước nhanh rời khỏi đó.
Tống Tương Niệm đi ra đến cửa, thấy Hạ phu nhân vừa ngồi vào xe, cô dừng lại, đợi cho chiếc xe hoàn toàn đi khỏi mới tiếp tục bước ra ngoài.
Cô đi tàu điện ngầm về nhà, hiện tại là giờ tan tầm, đừng nói chỗ ngồi, đến cả đứng cũng phải chen chúc.
Tống Tương Niệm như cái xác không hồn chờ tàu đến trạm, lại mặc cho gió lạnh buổi đêm táp vào người lê bước về nhà.
“Đi theo.” Hạ Chấp Ngộ lên tiếng.
Tài xế đạp ga, Tống Tương Niệm đi rất chậm, hai chân như buộc chì kéo lê trên đường.
“Hạ tiên sinh, không thì để Tống tiểu thư lên xe đi ạ?”
Hạ Chấp Ngộ không đáp, tài xế đành dùng tốc độ chậm như rùa bò bám theo sau Tống Tương Niệm.
Hạ Chấp Ngộ hạ cửa kính để có thể nhìn rõ cô, chốc chốc lại thấy Tống Tương Niệm đưa tay quệt mạnh trên mặt, giống như đang khóc.
Bàn tay hắn đặt trên đùi bấm mạnh, nhìn thấy Tống Tương Niệm hơi dừng lại, vỗ nhẹ lên chân mấy cái, hắn biết cô mệt rồi.
Nhưng Hạ Chấp Ngộ vẫn kiềm chế không xuống xe.
Tống Tương Niệm đi vào tiểu khu, chiếc xe không tiếp tục đi theo nữa. Cô chuẩn bị đi lên tầng, lại nghe thấy tiếng bác hàng xóm từ phía sau gọi với theo.
“Cô bé.”
Tống Tương Niệm cố gắng kéo lên một nụ cười, “Cháu chào bác.”
“Bạn trai đưa về hả?”
Cô miễn cưỡng hé môi, “Không phải ạ.”
“Ôi lại ngượng ngùng rồi, bác vừa thấy xe của bạn trai con ở ngoài cổng tiểu khu mà.”
Tống Tương Niệm tìm chìa khóa trong túi, chuẩn bị đi lên, “Chắc là bác nhìn nhầm rồi đấy ạ.”
“Làm sao mà nhầm được,” trí nhớ của hàng xóm rất tốt, đọc cả biển số xe lên cho cô, “Con trai bác thích tìm hiểu ô tô này nọ, lần trước còn kể bác nghe chiếc đó bao nhiêu tiền. Đúng là người giàu mà!”
Tống Tương Niệm đứng chôn chân ở đó, bác hàng xóm tiếp tục đi lên, “Đúng rồi, mấy ngày liền không thấy ba con, không ở nhà hả?”
“Vâng,” Tống Tương Niệm tùy tiện đáp, “Ông ấy đi ra ngoài rồi.”
Cô về đến nhà, trong phòng yên ắng không một tiếng động, Tống Tương Niệm ngược lại sớm đã quen với bầu không khí lạnh lẽo này.
Cô bước nhanh vào bếp, rướn người nhìn qua cửa sổ, nhưng không thấy xe của Hạ Chấp Ngộ.
Bác hàng xóm không có lý do gì phải lừa cô, Tống Tương Niệm nuốt xuống chua xót ở cổ họng, lại không giấu được cảm giác lạc lõng trong lòng.
Tống Tương Niệm cầm một túi rác đi ra, càng đi càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy ra ngoài tiểu khu.
Nhưng làm gì có xe của Hạ Chấp Ngộ.
Chút ánh sáng trong mắt Tống Tương Niệm tắt lụi, cô nói ngay mà, Hạ Chấp Ngộ sao còn có thể đến đây chứ.
“Đi dạo hả?”
Có hàng xóm đi qua lên tiếng chào hỏi cô.
Tống Tương Niệm ngẩn ngơ lắc đầu, “Không ạ, cháu đi vất rác.”
Hàng xóm tò mò nhìn cô, dưới mỗi tầng đều có trạm vất rác, chạy tận ra đây làm cái gì?
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn Hạ Chấp Ngộ đã gọi điện để tài xế chở mình đi, sau đó bảo anh ta chờ bên ngoài.
Hắn xuống xe đi vào tiểu khu, đi một đoạn dài không gặp được ai, đến cả mấy bà lão thường ngày dậy sớm nhất cũng chưa ra ngoài.
Hạ Chấp Ngộ đến dưới tòa nhà Tống Tương Niệm ở, tiếp tục đi thẳng một mạch lên trên, đèn cảm ứng theo bước chân hắn bật sáng.
Hắn bước nhanh đến trước cửa nhà cô, nhìn thấy tờ giấy dán trên cánh cửa.
Trên đó viết chi tiết toàn bộ tội trạng giết người xem mà giật mình của Tống Toàn An, nói rằng con gái ông ta vì bao che tội phạm nên đang chờ thẩm vấn, bên trên còn có ảnh chụp của Tống Tương Niệm.
Hạ Chấp Ngộ lấy tay che đi khuôn mặt của Tống Tương Niệm, mấy thứ này nhất định là canh lúc cô đang ngủ mà dán lên.
Lát nữa nếu để những hàng xóm cùng tầng nhìn thấy, cô chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu cho vô số cặp mắt nhìn vào.
Hạ Chấp Ngộ cố gắng không gây ra tiếng động xé tờ giấy xuống, bóc sạch không để lưu lại dù chỉ một mảnh vụn.
Tuyên Tịnh đang nằm trên giường, lúc nhận được điện thoại suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, “Cái gì, đều bị xé rồi?”
“Vâng ạ, bị một người đàn ông trẻ tuổi xé.”
“Tôi không cần biết, chuyện này đã giao cho mấy người thì phải làm cho xong biết chưa?”
“Xin cứ yên tâm, chúng tôi đã nhận tiền thì sẽ không để tiểu thư phải thất vọng.”
Tống Tương Niệm bị tiếng nói chuyện dưới tầng đánh thức, bởi vì mỗi tầng ở đây đều rất thấp, buổi tối cô lại để mở cửa sổ đi ngủ, tiếng xì xào bàn tán không gặp phải vật cản cứ thế truyền thẳng lên đến đây.
“Sợ ch.ết mất thôi, chẳng trách dạo này không thấy người đâu.”
Cô ra khỏi nhà, đúng lúc gặp bác hàng xóm mở cửa chuẩn bị đi xuống, Tống Tương Niệm còn chưa kịp lên tiếng bác ấy đã bước nhanh như có ma đuổi đằng sau.
Cô đi xuống sân, nhìn thấy mấy người hàng xóm túm năm tụm ba xì xào gì đó, vừa nhận ra sự xuất hiện của cô, tiếng nói chuyện lập tức nhỏ đi.
Tống Tương Niệm đứng lại. “Cháu chào các bác, mọi người dậy sớm quá ạ.”
“Ờ...... ờm.”
Gần chỗ cô đứng có hai người giống như đang phát tờ rơi, gặp người nào cũng dúi cho một tờ, “Mọi người đều đến xem đi, cực kỳ sốc luôn.”
Một người trong đó bước nhanh về phía Tống Tương Niệm, cũng dúi một tờ vào tay cô.
“Cô cũng xem đi.”