Chương 85: Tiểu Thúy
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
--------------------
“Con muốn gặp cô ấy.”
Hạ phu nhân khẽ thở dài, “Họ vừa tìm được con gái, nhất định sẽ hỏi con bé hai mươi năm này sống như thế nào. Mà con bé sống tốt hay không con hiểu rõ nhất, theo một kẻ như Triệu Lập Quốc sao có thể tốt cho được?”
“......”
“Đến khi đó, oán hận của mẹ nuôi con sẽ chỉ càng sâu hơn mà thôi.”
Chẳng trách, một người ba có thể xuống tay với con gái mình, căn bản bởi vì cô không phải do ông ta sinh ra.
Triệu Lập Quốc có lẽ còn rất hận Tống Tương Niệm, dù sao nếu không phải vì cô kêu cứu, ông ta giết được Hạ Chấp Ngộ là xong chuyện, sẽ chẳng phải chạy trốn khắp nơi như thế này.
“Nghe lời mẹ, đợi qua hai ngày nữa, chúng ta cũng nên đến nhà họ một chuyến.”
Một giây hắn cũng không muốn chờ, nhưng hiện tại xung quanh Tống Tương Niệm đã có rất nhiều người quan tâm cô, vốn không cần đến sự xuất hiện của hắn.
Buổi trưa, Tu Ngọc Mẫn đưa Tống Tương Niệm vào một nhà hàng, Thích Vĩnh Ngôn xách theo túi lớn túi bé, bên trong phòng bao có một đôi vợ chồng già đang chờ sẵn.
“Bé cưng......”
Còn không đợi Tống Tương Niệm đi về phía đó, bà nội đã bước nhanh qua.
Tu Ngọc Mẫn khẽ gọi một tiếng mẹ, “Chúng con đưa bé cưng về rồi.”
“Đã trưởng thành xinh xắn thế này.” Bà nội kéo tay Tống Tương Niệm, một ngày hôm nay, cô nhìn thấy nhiều nhất chính là nước mắt.
Trong phòng bao ngồi đầy người, mỗi khuôn mặt với cô đều xa lạ, Tu Ngọc Mẫn giới thiệu từng người cho cô.
Tống Tương Niệm theo bà ấy lên tiếng chào hỏi, “Chào thím, chào cậu, chào mợ.......”
“Bé cưng với dì giống hệt nhau, bây giờ cô ấy không ở Tô Châu, nhưng hai người nhìn một cái là biết cùng từ một khuôn đúc ra.”
Tống Tương Niệm không kịp chào hết từng này người, trong phòng bao còn đặc biệt treo những dây tua cờ trang trí màu sắc rực rỡ.
“Bé cưng, đây là quà cho con.”
Chú đưa tới một cái hộp, Tống Tương Niệm rất câu nệ, giấu hai tay về sau lưng, “Cảm ơn chú, không cần đâu ạ.”
“Cầm đi, mọi người đều chuẩn bị rồi, không lẽ con muốn từ chối từng người một à?”
Tu Ngọc Mẫn ngược lại không hề khách khí giúp cô nhận, mở ra xem, là một chiếc đồng hồ hiệu Zenith, tinh xảo đẹp đẽ, đặc biệt hợp với con người Tống Tương Niệm.
“Lại ngây ra rồi nè, bé cưng mau nói cám ơn đi.”
“Không được đâu mẹ, thứ này quý giá lắm......”
Tu Ngọc Mẫn nghe xong, trái tim thoáng thắt lại, chỉ một chiếc đồng hồ đã dọa sợ con gái bảo bối của bà đến thế rồi, “Chính là bởi vì quý giá nên mới xứng với bé cưng của mẹ, đó đều là tình cảm của mọi người với bé cưng đó.”
Tu Ngọc Mẫn thử đeo lên tay cho cô, “Hơi rộng, mai mẹ đưa con đi cắt bớt.”
“Bé cưng, đây là quà của mợ.”
Một người phụ nữ xinh đẹp đưa tới một chiếc hộp, Tống Tương Niệm ngỡ như đây là một giấc mộng, từ nhỏ đến lớn sống với Tống Toàn An, cô vốn chưa từng mơ sẽ có thêm một người thân khác.
Đừng nói là quà, không bị đánh đã là may mắn lắm rồi.
Cô vẫn rất ngại ngùng, nhưng cũng không thể không nhận.
“Cảm ơn mợ.”
Những người họ hàng bên cạnh thấy vậy, đồng loạt đưa quà tới, nhét đầy lòng Tống Tương Niệm.
Tu Ngọc Mẫn giúp cô đặt chúng sang một bên, “Được rồi được rồi, mọi người ngồi xuống ăn cơm thôi, đừng để bảo bối nhà tôi bị đói.”
Bà nội đẩy Thích Vĩnh Ngôn, “Mẹ ngồi với bé cưng.”
Bầu không khí trong phòng bao đặc biệt ôn hòa, không ai hỏi Tống Tương Niệm năm đó đã gặp phải những gì, cũng không ai hỏi hai mươi năm qua cô sống ra sao.
“Tiểu Thúy, tháng sau cùng đi du lịch nhé?”
Người vừa lên tiếng là cậu của cô, Tống Tương Niệm ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của cậu nhìn về phía này mới biết là đang nói với mình.
Cô tên là tiểu Thúy sao?
Tu Ngọc Mẫn lườm em trai mình một cái, cầm nước dừa đổ đầy cốc cho Tống Tương Niệm, “Đừng nghe lời cậu con nói, cứ nói con gái quý như phỉ thúy, nên gọi con là tiểu Thúy thành quen.”
“Nhũ danh này nghe hay mà, mọi người không phải đều gọi theo em rồi à?”
Mọi người ngồi quanh bàn ăn đều cười, “Đúng đó, nào, tiểu Thúy ăn cái này đi.”
Khóe miệng Tống Tương Niệm cong lên, thật lâu không hạ xuống.
“Bé cưng không thích cái tên này thì mẹ bảo họ đừng gọi nữa là được.”
“Rất hay mà, cứ gọi con là tiểu Thúy đi ạ, con rất thích.”
Cậu lập tức hếch cằm kiêu ngạo, “Nhìn đi, vẫn là tiểu Thúy nhà chúng ta hiểu chuyện.”
Tống Tương Niệm hôm nay ăn rất nhiều, bụng no căng cũng không cảm thấy gì, bởi vì tâm trí đã bận hạnh phúc mất rồi.
Ăn xong, Tu Ngọc Mẫn đưa cô về nhà, Tống Tương Niệm ngồi trên xe, thật ra vẫn luôn có một câu muốn hỏi.
Lời ra đến bên miệng lại bị nuốt trở về.
Chiếc xe đi vào một tiểu khu của người nhà giàu, Tống Tương Niệm áp mặt lên cửa kính, đến tận khi Tu Ngọc Mân vỗ nhẹ lên bả vai cô.
“Đến nhà rồi.”
Tống Tương Niệm theo sau ba mẹ mình, đi vào ngôi nhà thuộc về chính cô.
Căn nhà rất rộng, không gian bên trong phải tới hai trăm mét vuông, bảo mẫu trong nhà nghe thấy tiếng mở cửa, từ trong một căn phòng bước nhanh ra.
“Tiểu Hựu......”
Tu Ngọc Mẫn đánh mắt ra hiệu cho bà ấy, “Dì Từ, giới thiệu với dì, đây là con gái tôi.”
“Xin chào xin chào, tiểu thư khát nước chưa? Để tôi đi rót nước.”
“Không, không cần.” Tống Tương Niệm vội xua tay.
Tu Ngọc Mẫn kéo cô đến trước một căn phòng ở hướng nam, đẩy cửa rồi dẫn cô vào trong. Đây không phải một căn phòng trống không, tường trong phòng được phủ kín giấy dán tường, còn có một chiếc giường rất lớn.
Còn có cả phòng thay đồ, Tống Tương Niệm đi vào, nhìn thấy bên trong treo đầy những bộ quần áo đủ màu sắc. Tu Ngọc Mẫn mở một ngăn tủ, bên trong có đến mấy chục chiếc kính mát.
“Thích không?”
Tống Tương Niệm ngây người, “Đây là phòng của ai ạ?”
“Đương nhiên là của con rồi, túi xách, quần áo và giày dép, toàn bộ đều là trước đó mua cho con......”
Có thể tưởng tượng ra họ cưng chiều đứa con gái này thế nào, cho dù là tìm kiếm trong vô vọng, nhưng vẫn luôn nhớ mua đồ mới cho cô.
Tu Ngọc Mẫn ôm cô, trong mắt thoáng qua chần chừ, không biết phải mở miệng thế nào.
“Bé cưng, xin lỗi con.”
Tống Tương Niệm ôm lại bà ấy, “Đừng xin lỗi, mẹ, con rất vui mà.”
“Con tin mẹ, mẹ vẫn rất yêu con, thật đấy......”
“Con đương nhiên tin......”
Đúng lúc này, một bóng người chạy vào, đứng ở trước cửa phòng thay đồ nhìn hai người.
“Mẹ.”
Tu Ngọc Mẫn khựng lại, Tống Tương Niệm đưa mắt qua, nhìn thấy một cậu bé.
Nhìn qua không lớn lắm, có lẽ còn chưa đến mười tuổi, đôi mắt đen tròn xoe như hột nhãn.
Cậu bé nhìn Tống Tương Niệm không chớp mắt, giọng nói trong trẻo cất lên, “Chị ơi.”