Chương 13

Charlie nghe thấy được đi thì mừng quá. Nó nhổm dậy, bước ngay ra cửa. Trên đường đi, nó bắt gặp gương mặt của ông cậu Paton, trông có vẻ ủ ê và xa vắng, khiến nó tự hỏi tại sao ông đã không nói lấy một lời nào suốt thời gian có mặt trong phòng. Ông cậu Paton cười nhẹ với nó một cái rồi nhìn đi chỗ khác.


Charlie vội vã ra nhà bếp, nơi ngoại Maisie và mẹ nó đang nôn nóng chờ kết quả cuộc sát hạch. Nó rầu rĩ loan báo:
"Con nghĩ con đậu rồi."
Ngoại Maisie thừ người ra, nói:
"Ừm, ngoại cũng nghĩ vậy. Lúc nãy ngoại tưởng con thoát được vụ đó chớ, Charlie. Lại mấy cái âm thanh đó hả?"


Charlie gật đầu trong thê thảm. Ngoại Maisie lắc đầu:
"Bọn Yewbeam điên rồ."
Tuy nhiên, mẹ Charlie không đến nỗi quá buồn. Cô bảo:
"Học viện sẽ tốt cho con."
Charlie giãy nảy:


"Không. Con không muốn đi đâu. Chỗ cũ kỹ chán phèo đó cho bọn thiên tài nó ở. Con không hợp. Ở tuốt đầu kia thành phố, con đâu quen ai ở đó. Nếu con không chịu đi thì sao, mẹ?"
Mẹ nó nói, khoát tay trỏ khắp nhà bếp:
"Nếu con không chịu đi... tất cả những thứ này sẽ biến mất."


Charlie sững sờ. Vậy các bà cô của nó là phù thủy sao? Làm sao mà nhà cửa biến mất chỉ bằng một cái vẩy đũa phép, hay vẩy cái dù? Nó hỏi lại:
"Ý mẹ nói là cái nhà có thể biến luôn?"


"Không hẳn vậy," mẹ nó nói. "Nhưng cuộc sống của chúng ta sẽ thay đổi. Ngoại Maisie và mẹ không có gì cả. Không cả một hạt đậu. Khi ba Lyell của con qua đời, chúng ta sống nhờ vào lòng thương của nhà Yewbeam. Họ cung cấp tất cả mọi thứ. Họ mua nhà, thanh toán các hoá đơn. Mẹ xin lỗi, Charlie, nhưng con phải đi học ở trường Bloor nếu như họ muốn thế."


available on google playdownload on app store


Charlie cảm thấy hết sức mệt mỏi.
"Thôi được, giờ con đi ngủ đây."


Nó đã quên khuấy cái phong bì màu cam, nhưng khi vô giường, nó thấy cái phong bì đã nằm trên gối. Hẳn mẹ nó đã phải giải cứu cái phong bì khỏi đống đồ ăn và chén dĩa trên bàn. Charlie quyết định sẽ không dành thêm giây nào nữa để nhìn người đàn ông ẵm đứa bé. Ngày mai nó sẽ mang thẳng ra tiệm hình Kwik đổi lấy hình con Hạt Đậu.


Khi mẹ đến chúc ngủ ngon, Charlie níu mẹ ngồi lại trên giường để trả lời mấy câu hỏi của nó. Cảm thấy mình xứng đáng được biết thêm về bản thân trước khi đặt chân vô trường Bloor, nó hỏi:
"Trước tiên, con muốn biết thật sự điều gì đã xảy ra với ba con. Mẹ kể lại cho con nghe đi."






Truyện liên quan