Chương 33
Tuyệt đối không có dấu hiệu nào cho thấy sắp diễn ra một bữa tiệc. Cha mẹ Benjamin đi làm suốt tuần, kể cả thứ Bảy. Charlie tiếc hùi hụi, phải chi nó nhờ ngoại Maisie làm cho thằng bạn mình một chiếc bánh, nhưng tại lúc này đầu óc nó chứa quá những chuyện rồi.
"Hết sẩy đây," Benjamin nói, lắc lắc hộp quà. "Nào nào, vô phòng khách đi."
Ở đây cũng chẳng có dấu hiệu gì của tiệc tùng.
Benjamin ngồi bệt xuống sàn, mở hộp ra.
"Chà! Một con chó!" Nó reo lên.
Charlie giật đuôi con chó và giọng của tiến sĩ Tolly cà giật tuôn ra lời chỉ dẫn.
Benjamin mê mẩn đến độ không thốt nên lời. Cuối cùng nó mới lắp bắp:
"Cảm ơn, Charlie ... Cảm ơn... chà... Cảm ơn!"
"Đúng ra mình phải thay cho bồ một cuộn băng mới," Charlie nói. "Sau đó bồ..."
Nhưng con Hạt Đậu đã ngắt ngang lời nó, lao vút vô phòng, sủa nhặng xị. Hạt Đậu hì hụp quanh con chó máy, nhìn chằm chặp vô đấy rồi lại rít lên.
"Nó ghen tị đó," Benjamin bảo. "Thôi mà." Nó vòng tay ôm quanh người con Hạt Đậu, vỗ về, "Tao yêu mày Hạt Đậu. Mày biết điều đó mà. Tao không thể sống nếu thiếu mày."
Con chó to ɭϊếʍƈ mặt Benjamin. Nó là tất cả đối với Benjamin: Mẹ, Cha, Anh, Chị, Em, Ông, Bà. Luôn luôn nó kè kè bên Benjamin mỗi khi cha mẹ Benjamin đi vắng. Và thằng bé có thể đi bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, ngày hay đêm. Miễn là có Hạt Đậu đi cùng là nó được an toàn.
Charlie trao cho Benjamin tấm thiệp sinh nhật.
"Cuối cùng mình cũng làm được," nó nói.
Benjamin không hề nhận ra bất cứ lỗi kỹ thuật nào của Charlie. Chiêm ngưỡng tấm hình, nó tấm tắc với Charlie rằng đó là tấm thiệp đẹp nhất nó từng nhận được trong đời. Bỗng, con Hạt Đậu ngước nhìn trần nhà và tru lên.
"Thịch! Thịch! Thịch!" Âm thanh nhẹ nhưng rõ rệt. Phòng của Benjamin ở ngay trên đầu chúng.
"Cái thùng sắt đó," Benjamin thì thào. "Giá mà bồ mang nó đi. Không chừng có bom ở trong, hoặc thứ gì đó."
"Trông cô Ingledew chẳng giống một tên khủng bố tí nào," Charlie nói. "Tiến sĩ Tolly cũng thế."