Chương 81
"Anh ăn chay," Fidelio giải thích. "Họ không bao giờ cho mình xơi cái gì mà mình có thể xơi được. Anh hy vọng em thích món thịt băm của anh."
"Vậy ra đó là thịt băm à? Em ăn được. Anh ăn phần bắp cải của em đi."
Hai đứa đang đổi thịt băm với bắp cải, đúng lúc cô Chrystal - giáo viên đàn dây - đi ngang qua bàn chúng.
"Các trò biết như thế là không được phép mà," cô nói kèm theo nụ cười.
Charlie có ấn tượng rằng cô Chrystal không phải là người nghiêm khắc. Mùi bắp cải đôi lúc bị mùi nước hoa thơm phức của cô đè bẹp.
"Xin lỗi, cô Chrystal," Fidelio nói, cười ngoác đến mang tai. "Đây là Charlie Bone; trò ấy mới đến hôm nay."
"Chào, Charlie," cô Chrystal nói. "Nếu cô có thể giúp gì được cho em thì Fidelio sẽ biết kiếm cô ở đâu."
Rồi cô lại hào phóng ban một nụ cười rạng rỡ cho Fidelio và đi khỏi. Thật dễ chịu khi biết ít nhất có một giáo viên thân thiện trong Học Viện này.
Phần thời gian còn lại trong ngày trôi qua mà không có biến cố nào khó chịu. Charlie đi theo Fidelio từ phòng này tới phòng kia, ra căn tin dùng bữa trà, rồi lại ra sân chạy cuốc cuối trước khi trời tối. Nhưng khi đèn bắt đầu bật sáng toà nhà xám, cao lớn, và bầu trời đêm phủ trùm các cửa sổ, nó mới thấy nhớ nhà. Và khi đi qua những hành lang trên đường đi ăn tối, nó hình dung ra căn bếp ấm cúng ở nhà số 9 và một dĩa mì Ý đặc biệt mà ngoại Maisie vẫn làm cho nó. Nó ngoái đầu nhìn cánh cổng đôi nặng nề, cao vợi ngăn cách với thế giới bên ngoài.
"Vậy không hay đâu, Charlie," Fidelio thì thầm. "Họ sẽ không mở cửa cho đến thứ Sáu. Anh đã thử rồi."
"Lúc mới đến anh có nhớ nhà không?" Charlie hỏi.
"Có. Nhưng không lâu. Thứ Sáu tới mau thôi mà."
"Em sẽ không được về nhà vào thứ Sáu. Em bị cấm túc rồi," Charlie nói ủ rũ. "Manfred phạt em."
"Thật không tin nổi!" Fidelio rõ ràng bị sốc. "Mới ngày đầu tiên mà. Manfred chắc chắn cố ý gán tội cho em rồi."
Nhưng khi nhìn vẻ mặt bi thương của Charlie, nó vội thêm:
"Sắp có sự ngạc nhiên cho em đây. Chúng ta sẽ gặp toàn trường. Và nhà ăn lớn là một nơi anh không biết làm sao diễn tả hết cho em được."