Chương 84

"Em giỡn chắc. May lắm thì có được một trái táo," Fidelio nói. "Hoặc một trái lê."
Và chúng đã may mắn. Một trái lê trôi tới trước mặt Charlie, ngay sau món trứng và khoai tây chiên.


Khi bữa tối chấm dứt và những chiếc dĩa cuối cùng đã được xếp ngay ngắn, giáo sư Bloor tiến lên cái bục cao và vỗ vỗ tay. Im lặng bao trùm tức khắc.
"Tôi có một thông báo," giáo sư nói nghiêm trang. "Một cậu trai mới tới để nhập vô hàng ngũ những người được ban phép thuật. Charlie Bone, đứng lên."


Nóng ra cả người, Charlie đứng dậy. Hơn ba trăm cặp mắt quay về phía nó, đầu gối bắt đầu va lập cập vô nhau.
"Charlie!"
Giáo sư đọc to tên nó mà nghe như thể cái tên ấy là một sai lầm ghê ghớm.
"Sau bữa tối chúng ta có hai giờ bài tập về nhà. Những đứa trẻ có phép thuật sẽ học trong phòng Nhà Vua."


Ông dừng lại vài giây, nhìn quanh đám trẻ im thin thít và bất động. Và rồi, bằng giọng ầm ầm như sấm khiến Charlie giật thót lên, ông ra lệnh:
"Giải tán!"
"Phòng Nhà Vua ở đâu?" Charlie rối rít hỏi, khi Fidelio đứng lên khỏi băng ghế.


"Đi theo Gabriel ấy," Fidelio khuyên. "Hoặc Billy Raven cũng được... bám theo nó thì dễ hơn. Anh phải đi đây, Charlie. Ba phút nữa tụi anh phải có mặt trong lớp rồi. Gặp lại tối nay!"


Fidelio lướt đi, hòa vô dòng áo chùng đủ màu sắc đang dồn ứ về phía cuối nhà ăn tối. Charlie nháu nhàu tìm cái đầu trắng của Billy Raven. Nhưng thằng bé bạch tạng bé xíu này bị chìm lỉm trong khối trẻ con chen lấn xô đẩy nhau. Cuối cùng Charlie cũng phát hiện ra thằng bé. Nó đang thành thạo rẽ đường luồn lách giữa mấy bọn khác, phải mất một hồi Charlie mới đuổi kịp nó.


available on google playdownload on app store


"Chào em!" Charlie nói, túm được vạt áo chùng của Billy. "Cho anh đi cùng với nhé? Anh không biết phòng Nhà Vua ở đâu."
"Ít người biết lắm," Billy nói, cười toét. "Muốn nhớ được đường tới đó cũng phải mất một lúc kìa. Nhưng em sẽ là hướng dẫn viên cho anh, miễn là anh muốn vậy."


Charlie chưa kịp lầm thầm một lời cám ơn thì Billy đã ào đi. Trước tiên tới dãy ngăn tủ để lấy tập và viết, sau đó trở lại tiền sảnh, xuống một lối đi, quẹo một khúc quanh, và leo lên một cầu thang. Cuối cùng chúng tới cánh cửa đôi cao vời, sơn đen. Billy đẩy một cánh cửa ra và chúng bước vô một căn phòng lạ lùng, hình tròn. Có mười đứa trẻ đang ngồi quây quanh một chiếc bàn tròn.






Truyện liên quan