Chương 92
Charlie đã có lúc muốn nói với Fidelio về đứa bé, nhưng bây giờ thì không phải lúc.
“Em sẽ gặp anh bằng cách nào?” nó rầu rĩ hỏi.
“Cứ đến tháp nhạc. Olivia sẽ chỉ cho em. Anh sẽ vẫy tay lên ô cửa sổ nhìn ra đường trên tầng hai, lúc đó em chỉ còn bốn tiếng nữa là được ra ngoài rồi.”
Charlie thở dài.
“Tươi tỉnh lên nào!” Fidelio vỗ vai Charlie rồi cầm túi xách lên.
Charlie theo Fidelio xuống lầu và nhìn bạn vung vẩy túi xách đi về phía hai cánh cửa cao bằng gỗ sồi. Cổng bây giờ đang để mở, và bọn trẻ ùa ra, hăm hở đón một kỳ nghỉ cuối tuần tự do.
Fidelio quay lại và vẫy chào thật nhanh. Nó gần như là đứa cuối cùng rời trường. Chợt một ham muốn mãnh liệt thôi thúc Charlie liều phóng ra ngoài trước khi cánh cửa đóng lại. Nó tiến lên vài bước, liếc quanh thật lẹ, và tăng tốc.
“Thôi đi, Bone!”
Charlie quay ngoắt lại. Manfred Bloor đang đứng trong một hốc tối ở quãng giữa hành lang.
“Mày tưởng không ai trông thấy mày chắc?”
“Em không tưởng gì hết,” Charlie đáp.
“Đem bài tập của mày vào phòng Nhà Vua và ở đó làm cho đến khi nghe chuông báo bữa tối.”
Trong lúc Manfred nói, hai cánh cửa đồ sộ đóng lại, và giọng nói của nó dội ông ổng trong cái sảnh trống trơn.
“OK,” Charlie làu bàu.
“Phải nói là ‘Thưa vâng, anh Manfred’chớ, không có cái kiểu ‘OK’ như vậy.”
“Vâng, anh Manfred.”
Charlie tìm thấy Olivia và Billy đang tán gẫu trong thư viện.
“Tụi mình không cần phải im lặng khi không có Manfred ở đây,” Billy vui vẻ nói.
Charlie tự hỏi làm sao Billy có thể sống sót nổi - bị giam hãm trong Học viện Bloor hết tuần này đến tuần kia, một thân một mình trong phòng ngủ chung tối tăm khi ai nấy đã về nhà hết.
“Em có bao giờ ra khỏi đây chưa?” nó hỏi Billy.
“Em có một bà dì sống bên bờ biển, cho nên kỳ nghỉ em hay về đó,” Billy nói. “Em không cô đơn vì có...” nó ngập ngừng, gần như khều khào trong cổ họng, “...luôn có những con vật.”