Chương 94
“Đúng là không phải chị,” Billy thừa nhận. “Nhưng mà là con gái, như em nói rồi đấy, và người ấy đang khóc, thế nên em mới biết rằng có người đang gặp rắc rối to. Em liền đi chậm lại để nghe ngóng, nhưng Manfred thình lình phóng ra, tống cho em một quả lộn nhào. Anh ta chửi em là đồ đui mù, ngu xuẩn và đủ thứ kinh khủng khác nữa, cho nên em phải tức tốc ra vườn ngay.”
“Rồi đằng ấy có bị làm sao không?” Olivia hỏi dồn.
“Chân em bị đau,” Billy nói. “Vì vậy, em phải đi chậm. Đang khập khiễng đi xuống hành lang thì em nghe có tiếng mèo. Có ba con cả thảy. Bọn nó nói với em, ‘Mở cửa cho chúng tôi vô. Nhanh lên, Billy. Tới cánh cửa trong toà tháp ấy’.”
“Tháp nào?” Charlie hỏi. “Có hai cái tháp.”
“Em đoán đó là cái tháp nhạc. Vì tháp kia không có cửa. Em sợ bị Manfred trông thấy, nhưng em không thể làm lơ tiếng nói của lũ mèo. Em vừa lết vừa chạy cho đến khi tới được ngọn tháp. Em băng qua căn phòng trống ở tầng trệt, và khi tới cửa em chỉ việc mở chốt ra cho lũ mèo vô.”
Charlie biết Billy sẽ nói gì tiếp, nhưng nó không cắt ngang.
“Đó là mấy con mèo rất kỳ lạ.” Đôi đồng tử màu hồng ngọc của Billy vốn đã to giờ còn giãn nở to hơn. “Trông chúng nó giống như những ngọn lửa, đỏ, cam và vàng. Chúng cám ơn em, rất lịch sự, rồi bảo với em rằng Vua Đỏ phái chúng tới.”
“Nhưng ông ấy đã ch.ết từ hàng trăm năm rồi mà,” Olivia ngạc nhiên.
“Em cũng hỏi lũ mèo về điều đó, nhưng chúng nó chỉ nhìn em rất tức cười, xong nói ‘Tất nhiên’, rồi chạy thẳng về phía cầu thang. Ngay trước khi biến mất, con mèo đỏ nói ‘Để cửa đó, Billy!’, và em làm theo. Em vọt ra vườn thiệt nhanh, nhưng em chỉ ở đó được một vài phút thì có chuông báo cháy. Phòng của Manfred bị cháy, và Manfred đang ở trong đó.”
“Thì ra là lũ mèo,” Charlie thở gấp gáp.
“Chắc là chúng đã hất đổ một cây nến,” Olivia nói. “Thằng Manfred luôn luôn thắp nến ở trong phòng. Đứng bên ngoài có thể nhìn thấy ánh nến dập dờn trong phòng nó.”
“Họ có tìm ra ai đã cho lũ mèo vô không?” Charlie hỏi.
“Họ nghĩ đó là thầy Pilgrim,” Billy nói, “vì thầy luôn ở trong tháp nhạc.”