Chương 101
Trong bóng tối rùng rợn của tủ tường, ba đứa trẻ há hốc miệng thở, nhìn nhau. “Chín trăm năm,” Olivia mấp máy.
Billy lắc đầu không tin. Charlie nhíu mày và nhún vai. Tại sao không? Nó nghĩ. Có nhiều chuyện còn kỳ lạ hơn thế đang diễn ra hằng ngày, ở đây.
“Lại nói đến vụ hoả hoạn,” giáo sư Bloor lẩm bẩm. “Liệu có chắc là do bọn mèo đó hay không?”
“Con đã nói với ba rồi, con thấy tụi nó dưới cửa sổ phòng con lúc con đang cố dập lửa.”
“Và con nghĩ là đứa con gái cũng có liên quan đến việc này à?”
“Tất nhiên. Con đã nện cho nó một trận ra trò.”
“Con không nên làm như thế, Manfred,” giáo sư Bloor nghiêm mặt nói. “Chẳng ích gì đâu.”
“Lúc ấy con mất bình tĩnh. Con phát điên lên khi nó không đáp trả. Nó đang dần tỉnh ra, ba biết không. Con không thể giữ cho nó mê lâu hơn nữa.” Manfred thở dài một cách thiếu kiên nhẫn. “Làm như con không có đủ việc để làm hay sao ấy, lại còn phải để mắt đến lão Pilgrim.”
“Thế cái vấn đề cỏn con đó ra sao rồi?”
“Con không chắc. Có thể là do con tưởng tượng, nhưng con nghĩ lão ấy đã thay đổi kể từ khi thằng nhóc đó tới đây. Lẽ ra chúng ta không nên mang nó vô trường”
“Việc chẳng đặng đừng mà, Manfred. Không thể để thằng bé đó ở ngoài một khi chúng ta biết nó có phép thuật.”
“Con hiểu, con hiểu.”
Trong tủ, Olivia nhăn nhó chỉ vào Charlie, thì thào, “Là đằng ấy đấy”
Charlie lại nhún vai. Giáo sư Bloor và thằng con trai nham hiểm của lão nói về chuyện gì vậy? Cô bé đang tỉnh ra là ai? Tại sao Manfred lại phải canh chừng thầy Pilgrim? Charlie chăm chú lắng nghe, hầu tìm ra manh mối.
Nhưng Manfred và ba nó hình như sắp đi khỏi. Đang có vẻ như Charlie sẽ không biết được gì thêm về nó hay về con bé sắp tỉnh dậy kia, thì bỗng nhiên, ngay trước khi rời khỏi phòng, Manfred nói, “Cũng không còn lâu nữa đâu, Asa theo rất sát. Nó tin chắc là cái thằng hay đi với con chó đang giấu cái vật ấy. Chúng ta chỉ việc dụ cho ba má nó tránh ra là sẽ lấy được.”
“Manfred,” giọng giáo sư Bloor giờ đã xa, nhưng vẫn có thể nghe rõ lời. “Phải hủy cái vật ấy trước khi nó đánh thức con bé.”