Quyển 2 - Chương 23
Nói đến cũng kỳ quái, từ sau ngày ấy thoát đi, dọc theo đường đi rất là gió êm sóng lặng, không có sát thủ đuổi giết cũng không có cừu gia trả thù. Đoàn người của bọn họ một đường nhắm hướng đông mà đi, bảy ngày sau liền ra khỏi Sở Kinh vào biên giới Xích Tương.
Ngày hôm đó, xe ngựa đi tới một phố xá náo nhiệt ở Xích Tương, Tử Li đẩy ra một góc mành nhìn phía ngoài cửa sổ, bên ngoài cảnh tượng phồn hoa, người hành tẩu trên đường mặc kệ nam nữ già trẻ đều là trang phục hoa lệ, mỗi người trên mặt đều một bộ dáng vui sướng. Tử Li thấy thế không khỏi tò mò hỏi: “Thương Cảnh huynh, này là nơi nào? Vì sao náo nhiệt như thế?”
Nghe vậy, Mạc Thương Cảnh cũng tiến lên nhìn phố xá bên ngoài.
“Nơi này là Hạm Đạm thành, hôm nay chắc là sinh thần của Hạm Đạm tiên tử!”
Tử Li không nghĩ tới Mạc Thương Cảnh sẽ bỗng nhiên tiến lên, phía sau có một cỗ hơi thở đặc biệt mát lạnh vây quanh hắn, nhiệt khí khi nói chuyện phun đến sau tai cũng làm cho lưng Tử Li một trận phát ngứa. (e hèm = =)
Mạc Thương Cảnh tựa hồ cũng không chú ý tới tư thế hiện tại của bọn họ có cái gì không ổn, vẫn đang kiên nhẫn giải thích: “Tương truyền thật lâu trước kia, nơi này chỉ là một cái thôn trang nhỏ, mà trong thôn có một cô nương mỹ lệ, nàng thực cần cù cũng thực thiện lương. Một ngày nàng đến bờ sông giặt áo, thủy yêu trong sông nhìn thấy muốn đem nàng về nhà, nhưng cô nương kia cự tuyệt, thủy yêu rất là tức giận, vì thế hắn lên tiếng nói nếu không đáp ứng vậy hắn liền dâng lũ đem thôn trang nhấn chìm. Cô nương không muốn các hương thân của nàng bị thương tổn, cho nên đành phải đáp ứng, bất quá nàng yêu cầu thủy yêu ngày sau phải điều hành tốt nước sông chung quanh thôn, không thể phá hư hoa màu của hương thân, nhưng lúc gặp hạn phải cung cấp đủ nguồn nước cho hương thân, thủy yêu đáp ứng. Cho nên thôn trang về sau vẫn mưa thuận gió hoà, cuộc sống thôn dân tốt đẹp! Bởi vì nàng thích hạm đạm (hoa sen), cho nên mọi người đem thôn danh sửa thành Hạm Đạm thôn, còn nàng thì được gọi là Hạm Đạm tiên tử! Hàng năm tới thời điểm sinh thần của nàng đều sẽ vì nàng khai yến chúc mừng!”
“Nga, thì ra là thế!” Tồn Công Tồn thủ không biết từ khi nào cũng đã ghé vào một bên nghe tới nhập thần, đồng thời một bộ dáng giống như hiểu rõ điểm đầu nói.
“Ách, cái kia, không biết sinh thần tiên tử có ăn mì trường thọ hay không nha! Ha hả!” Tử Li theo khe hở lắc mình đi ra nói.
Vừa nghe Tử Li nhắc tới, bụng Tồn Thủ bỗng nhiên thoáng vang lên thầm thì, “Ca, ta đói bụng!” Hắn nhìn Tồn Công chớp chớp mắt nói.
“Tô lão đại, bụng của ta cũng đói!” Tồn Công cũng nháy nháy mắt nhìn Tử Li nói.
“Thật sự là chậm trễ, hiện tại đã là buổi trưa, không bằng mọi người đi dùng bữa trước rồi lại chạy đi!” Mạc Thương Cảnh tiếu dung ôn hòa nói.
Trong tửu lâu ——
Khách nhân đến từ đại giang nam bắc gom lại một chỗ dùng cơm, thời điểm trà dư tửu hậu (nói chuyện phiếm) tự nhiên sẽ nghe được hoặc là nhìn thấy bát quái tin tức nhằm tăng thêm tư vị nhàn hạ.
“Các ngươi nghe có nói không?”
“Nghe nói cái gì?”
“Chính là Bắc Linh vương a, nghe nói đã ốm đau trên giường, chỉ sợ không bao lâu sẽ đi về cõi tiên !”
“Thật hay giả? Chỉ sợ là tin vỉa hè đi!”
“Này, ta lừa ngươi làm gì, ta có một bằng hữu làm người hầu trong hoàng cung Bắc Linh, hắn đưa tin tức có thể giả sao?”
“Nếu thật sự là như vậy, vậy Bắc Linh vương vị không phải rơi vào tay đại hoàng tử sao? Ta nghe nói vị hoàng tử kia tính tình táo bạo, thủ đoạn tàn nhẫn.”
” Tử Li huynh, Tử Li huynh?”
“A?” Tử Li rốt cục cũng đem lỗ tai dài thu hồi vội vàng đáp.
“Làm sao vậy?”
“Nga, không! A, Tồn Công đâu?”
“Ca xử mao xử ( ca đi mao xí )!” Tồn Thủ miệng chứa thức ăn hàm hồ nói.
“Nơi này ly kinh thành cũng không xa, mọi người đã nhiều ngày chạy đi vậy hẳn là rất mệt nhọc, không bằng chúng ta trước tiên ở nơi này nghỉ tạm một ngày, sáng mai lại đi! Huống hồ ta ở trong này cũng có một gian trạch tử (nhà ở). Tử Li huynh cho rằng như thế nào?” Mạc Thương Cảnh nhìn Tử Li hỏi.
“Cũng tốt, vậy quấy rầy !” Tử Li không có dị nghị gì đáp ứng. Dù sao mình cũng thoát ly phạm vi nắm giữ của hoàng đế, huống hồ cũng không thấy truy binh nào tới bắt người, Tử Li cũng vui vẻ đến tiêu diêu tự tại, đến chỗ nào cũng không sao cả.