Quyển 3 - Chương 38: Họa khởi

Tử Li tựa vào đầu giường ôm lấy cái đầu, Hoành Húc ngồi ở kỷ án nhìn chằm chằm Tử Li. Lẫm Đức bưng trà thật cẩn thận đi tới, khinh thủ khinh cước buông ly trà, tiếp theo lại tiểu tâm cẩn cẩn dực dực (cẩn thận) chạy ra ngoài.


“Ngươi đừng nhìn nữa , đầu của ta đều sắp bị đốt ra hai cái động !” Tử Li nâng lên cánh tay băng vải do mảnh sứ vỡ làm bị thương bảo vệ đầu đáng thương hề hề nói.
“Ngươi cũng biết sai?” Hoành Húc trong lòng căm tức, giọng điệu đông cứng hỏi.
“Biết sai!”
“Sai ở đâu?”


“Ta không nên dội nước lạnh tên kia, mà hẳn là dội nước sôi!”
“Ngươi hôm nay ngay tại nơi này diện bích tư quá (quay mặt vào tường tự kiểm điểm), không có sự cho phép của ta không được ăn cơm!”
“A, đừng đi, ta biết sai rồi!”
“Sai ở đâu?”


“Ta, ta không nên ở dưới tình huống chưa thăm dò chi tiết địch nhân liền mù quáng tiến công!”
“Diện bích.”
“Hoành Húc!”
“Ngươi hôm nay không nói ra ngươi sai ở đâu, về sau cũng đừng nghĩ ra khỏi cửa cung này!”


“Ngươi giam lỏng! A, không cần đi!” Một cái nóng vội lảo đảo về phía trước, mắt thấy sắp rơi xuống giường . Hoành Húc quay đầu lại trong lòng nhảy dựng, nháy mắt phi thân ôm lấy cái tên làm cho người ta không bớt lo này.


“Hoành Húc, ta thật sự biết sai rồi, ngươi không nên tức giận được không?” Người nào đó bị một đôi mắt to rưng rưng nhãn tình ủy ủy khuất khuất nhìn đã sắp mềm lòng, quả nhiên, Hoành Húc bất đắc dĩ thở dài.
“Lần sau ra cung, ngươi còn dám không mang theo thị vệ hay không?”


available on google playdownload on app store


“Không dám !”
“Ta cho ngươi lệnh bài “Như Trẫm thân lâm” sao ngươi không dùng? Ngươi nếu dùng dù muốn đối phương học kêu tiếng cẩu cũng không ai dám phản kháng!”
“Ách, nhất thời quên!”
“. . . . . . . .”


“Ách! Đừng nóng giận, lần sau không bao giờ như thế nữa!” Ôm lấy gương mặt tuấn tú của Hoành Húc hôn lên, lại nháy nháy đôi tinh nhãn như hắc mã não nhìn hắn, đối với Hoành Húc quả nhiên hữu dụng!
“Bên này!” Hắn nghiêng đi má trái.
“Ba!”


“Còn có nơi này!” Chỉa chỉa miệng mình.
“Thu!” Mỹ vị chủ động đưa lên cửa, Hoành Húc nào có đạo lý không ăn, chỉ thấy hắn lập tức hút ngụ lấy cái miệng Tử Li, đầu lưỡi đột nhiên xông vào phiên giang đảo hải (càn quét), hôn đến đầu lưỡi Tử Li run lên mới buông tha.


“Ta đã hạ lệnh trong những năm ta tại vị sau này hủy bỏ nghi thức tuyển tú!” ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe miệng Tử Li, nhìn đôi tinh nhãn nổi lên thủy ý của y nói, “Thực hận không thể một hơi nuốt ngươi, như vậy ta cũng không cần luôn lo lắng ngươi sẽ nghĩ đông nghĩ tây ! Bảo bối nhi về sau không thể ăn hủ dấm chua xưa cũ này nữa biết không?”


Tử Li nhu thuận điểm đầu.
“Cũng không thể có ý niệm thú thê sinh tử trong đầu biết không?”
Lại gật gật đầu.
“Vậy hiện tại đã hiểu ngươi được ta đem thành ai chưa?”
“Tình nhân!”
“Không phải nam sủng ?”
“Không phải!”


“Về sau nghe được người khác nghị luận cũng sẽ không loạn phát tỳ khí (nổi giận vô tội vạ=])?”
“Sẽ không, mới là lạ!”
“Ân?”
“Ta muốn vả miệng cái tên nói lung tung kia!”
“Ân! Bảo bối nhi bụng còn đau không?”
“Đau?”


” Tên khốn nhi tử kia của Mặc Sĩ tướng quân, hạ lệnh bắt cha của hắn lại cấm chừng hắn ba tháng được không?”
”Không được, như vậy rất tiện nghi cho hắn , ta ít nhất phải đấm hắn bốn quyền sau đó lại cấm chừng hắn một năm! Còn có mấy tên hồ bằng cẩu hữu của hắn!”


“Hảo, đều y theo ngươi!”
“Nga, đúng rồi, Tồn Công Tồn Thủ đâu? Ách, chính là hai tiểu hài tử kia! Bọn họ ngàn dặm xa xôi đi vào kinh thành là muốn hướng ngươi giải oan, thay phụ thân bọn họ lật lại bản án!”


“Chuyện này ta đã biết, cũng phái người đi xuống xử lý! Bảo bối nhi không cần lo lắng!”
“Vậy hai người bọn hắn đâu? Ta muốn nhìn thấy bọn họ!”


”Ta đã an bài nơi đặt chân cho bọn họ, bảo bối nhi, chờ vết thương của ngươi tốt hơn lại đi nhìn bọn họ đi!” Hoành Húc giọng điệu ôn hòa cũng không cho phản bác nói.
Tử Li đành phải từ bỏ!


Đang nói, Lẫm Đức bỗng nhiên khom người tiến vào thần sắc bất an nói: “Bệ hạ, Mặc Sĩ tướng quân cầu kiến?”
“Hắn? Nếu là muốn đến thay nhi tử hắn biện hộ vậy miễn đi!” Hoành Húc không vui nói.


“Bệ hạ, Mặc Sĩ tướng quân không phải là đến cầu tình, hắn, hắn mang tới một cái quan tài còn mang theo tất cả gia quyến ở bên ngoài cửa cung tĩnh tọa!”


“Làm càn, hoàng cung là nơi nào, hắn cư nhiên nâng quan tài tiến vào, quả thực là vô pháp vô thiên! Chẳng lẽ thị vệ đều đã ch.ết sao?” Hoành Húc vỗ án tức giận quát.
“Bệ hạ bớt giận!”


Hoành Húc đưa cho Tử Li một cái ánh mắt “Nghỉ ngơi một chút”, tiếp theo quay đầu lại sắc mặt âm trầm nói: “Lĩnh trẫm đi nhìn một cái, trẫm thật muốn nhìn xem định cương Đại tướng quân muốn diễn trò gì!”


Một cỗ quan tài nắp sơn đỏ, một đám gia quyến thân mang tang phục, còn có một vòng thị vệ vuốt chuôi kiếm, Mặc Sĩ Bằng Uy hai mắt đỏ ngầu ngồi xếp bằng ở bên trên, con người ở trên chiến trường chém giết hơn nửa đời người luôn luôn uy nghi sắt đá lúc này dáng vẻ tiều tụy, thần sắc thê mĩ.


“Bệ hạ giá lâm ——” Thanh âm Lẫm Đức xướng dài.
Mọi người nghe vậy lập tức quỳ xuống tam hô vạn tuế!


Hoành Húc đi tới trên bậc thang đầu tiên là quét mắt nhìn mọi người một vòng, tiếp theo ánh mắt rơi xuống trên người Mặc Sĩ Bằng Uy, mặt không chút thay đổi hỏi: “Mặc Sĩ tướng quân làm hành động này ý là sao?”


Mặc Sĩ Bằng Uy cũng mặt trấn định giọng điệu cường ngạnh nói: “Thần, hôm nay mang con tới đây, khẩn cầu bệ hạ thay Mặc Sĩ gia tộc chúng ta chủ trì công đạo! Mặc Sĩ Bằng Uy ta chinh chiến sa trường mấy chục năm, ngăn địch vô số, dù không có công lao cũng có khổ lao, đối với hoành gia hoàng triều của bệ hạ ngài lại là trung thành và tận tâm, nhưng không thể tưởng được một mảnh lòng son dạ sắt của ta đến cùng lại đổi lấy kết cục người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh! Con ta tuy rằng không được ngay thẳng, nhưng dù gì cũng là nhi tử độc nhất của Mặc Sĩ lão nhân ta, hiện giờ hắn lại bỏ mạng, thân làm lão tử ta đây như thế nào cũng phải thay hắn đòi lại công đạo! Hôm qua Bắc Linh tam hoàng tử An Cẩn Du từng tuyên bố phải ninh căn (thiến căn mệnh tử= =||) cắt miệng con ta, hôm nay con ta đã bị giết hại chí tử còn bị treo nơi cửa thành. Một mạng thường một mạng, bệ hạ ngài cơ trí minh lý, công và tư rõ ràng, thần lúc này khẩn cầu bệ hạ đem Bắc Linh tam hoàng tử tử hình ngay tại chỗ!”


Lẫm Đức nghe vậy trong lòng đột nhiên đánh cái run, trong khoảng thời gian này mặc cho ai cũng có thể nhìn ra trình độ bảo bối của bệ hạ đối với Bắc Linh điện hạ, ngay tại chỗ tử hình? Không bằng trực tiếp kêu bệ hạ cắt khối tim đầu nhục (mảnh thịt) cho rồi! Nguyên bản nghĩ rằng bệ hạ sẽ giận tím mặt, ai ngờ đợi một hồi cũng không thấy có phản ứng, lặng lẽ liếc mắt trộm nhìn Hoành Húc một cái, phát hiện Hoành Húc cư nhiên vẫn là một bộ dáng không chút thay đổi, chẳng lẽ bệ hạ sẽ thật sự trị tội Bắc Linh điện hạ?


“Tướng quân chiến tích hiển hách, lập không ít công lao hãn mã, trẫm kính trọng tướng quân, hiện giờ Mặc Sĩ thế tử bỏ mạng bí ẩn, tang tử chi thống (nỗi đau mất con) làm người ta thổn thức. Trẫm ban thưởng hậu táng, nhất hào điến anh (?).” Chỉ nghe Hoành Húc tránh nặng tìm nhẹ, giọng điệu lạnh nhạt nói, “Về phần người hành hung tuyệt không thể suy luận phán đoán qua loa, chỉ dựa vào đôi câu vài lời liền nhận định hung thủ, nếu bỏ lỡ hung phạm thật sự thì đối với người ch.ết đi rất là bất công. Trẫm sẽ chuyển giao Hình bộ, lệnh nghiêm cẩn truy tìm hung phạm, cấp cho Mặc Sĩ tướng quân một cái công đạo. Hậu sự của lệnh lang quan trọng hơn, tướng quân vẫn là nhanh chóng hồi phủ, để cho lệnh lang nhập thổ vi an đi!”


Thái độ của Hoành Húc đã thập phần rõ ràng, đem Tử Li ngay tại chỗ xử quyết đó là chuyện không có khả năng, có phải hung thủ hay không còn phải coi xét nói sau, đã chuyển giao cho Hình bộ xử lý tự nhiên sẽ không thể nói hắn cố ý thiên vị. Nói mấy câu liền chặt đứt đường lui còn muốn góp lời của Mặc Sĩ Bằng Uy, cho dù Mặc Sĩ Bằng Uy nhận định Tử Li là hung thủ, hơn nữa đã mang đủ người nhà nhân mã bày ra trận thế tĩnh tọa “Không đem hung thủ tử hình thề không bỏ qua”, cũng không khỏi bị Hoành Húc khinh miêu đạm tả nói mấy câu ép tới không còn chút dáng vẻ bệ vệ! Một mình nâng quan xông cung đã là đại bất kính, nể tình ngươi tang con đau lòng có thể bất kể, nếu sau khi hoàng đế đáp ứng chủ trì công đạo còn không biết tốt xấu thu hồi, vậy nguyên bản thỉnh nguyện khiếu nại sẽ biến thành miểu thị (coi rẻ) long uy, tập chúng nháo sự!


Đuổi xong Mặc Sĩ Bằng Uy, Hoành Húc quay đầu lại, quả nhiên thấy Tử Li đang lui ở phía sau cửa nghe lén.
“Bảo bối nhi như thế nào đi ra ?”
“Ta không có giết người!” Tử Li vẻ mặt bất an nhìn Hoành Húc nói.
“Này ta tự nhiên biết!” Hoành Húc sủng nịch sờ sờ má của y nói.


Tử Li nhíu mày, “Đây là vu oan! Có thể lại là tên An Cẩn Lạc làm trò hay không? Sự kiện thích khách lần đầu tiên kia còn chưa nhớ rõ sao? Giết không được ta lại muốn mượn đao giết người! Cùng một biện pháp dùng hai lần cũng không ngại ngấy!”


“Nhưng cùng một biện pháp dùng ở trên người bất đồng, hiệu quả cũng sẽ không giống nhau ! Bảo bối nhi, lần này có điều khó giải quyết hơn, bởi vì người cầm đao là Mặc Sĩ Bằng Uy chui rúc vào sừng trâu đến mấy thớt ngựa cũng kéo không nhúc nhích! Hắn nhận định hung thủ là ngươi, cho dù Hình bộ xuất ra càng nhiều căn cứ chính xác chứng minh hung thủ là một người khác, hắn cũng sẽ cho rằng là ta cố ý thay ngươi cởi tội, đặc biệt là dưới tình huống chúng ta còn có tầng quan hệ này!”


“Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
Hoành Húc cười khẽ, ôm ôm thân thể y nói: “Cái này bảo bối nhi không cần quan tâm, hết thảy giao cho ta!”


Nhìn thấy bộ dáng Tử Li như nai con chấn kinh, trong lòng Hoành Húc nhảy dựng, vài ngày chưa hưởng qua tư vị bảo bối nhi a , hôm nay nói như thế nào cũng phải bổ về gấp bội, nghĩ xong lập tức bắt lấy Tử Li, ở trong tiếng kinh hô của y phi thân trở lại phòng ngủ, phanh một tiếng đóng cửa phòng, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy bên trong truyền đến từng trận rên rỉ cầu xin tha làm người ta tai đỏ tâm khiêu. . . . . .






Truyện liên quan