Chương 58
“Mai phi? Ngươi tận mắt thấy à?” Lâm Duyệt không quá ngạc nhiên khi nghe Tề Nhiễm nói người, hoặc hồn ma mà y nhìn thấy là Mai phi. Dù sao thì phi tần đã ch.ết gần đây chỉ có một mình Mai phi, mà bản thân bà ta cũng là một rắc rối, sau khi ch.ết biến thành hồn ma, nghe cũng rất có lý.
Nét mặt Tề Nhiễm không đổi, y đáp: “Nhìn thấy nhưng cũng không hẳn là thấy rõ.”
Lâm Duyệt nhướn mày hỏi: “Nghĩa là thế nào?”
Tề Nhiễm cười cười, nhưng nét mặt lại lạnh nhạt. Hôm qua tuy rằng Lâm Duyệt không vào cung, nhưng y vẫn ngủ rất trễ. Buổi sáng xảy ra quá nhiều việc, lúc thì y cho rằng Lâm Duyệt quá to gan lớn mật, khi lại cảm thấy hành động của bà cụ Phỉ quá đáng giận. Những việc này cứ thay phiên nhau nhảy ra trước mắt, dù Tề Nhiễm đang nằm trên giường mềm mại ấm áp cũng không ngủ được.
Không biết qua bao lâu, y mơ màng thiếp đi, thế rồi y loáng thoáng nghe thấy có người đang khóc bên tai mình, khóc rất thảm thiết bi ai, còn thì thầm bên tai y, kêu mình ch.ết thảm quá. Tề Nhiễm bị tiếng khóc đó làm phiền, y mở mắt ra thì thấy một bóng trắng ngồi ngay đầu giường mình, tóc dài che mặt, mà phục sức và kiểu tóc đó thì rất giống Mai phi.
Tề Nhiễm chỉ nhớ mình rất buồn ngủ, nhìn thấy bóng trắng đó xong thì lại nhắm mắt tiếp tục ngủ. Chờ đến khi y mở mắt ra lần nữa thì trước mặt đã không còn ai, trong phòng rất yên tĩnh. Y nhìn đồng hồ cát, phát hiện ra mình đã ngủ khoảng một canh giờ, tất cả mọi thứ trong tẩm cung vẫn bình thường. Y gọi Cát Tường, hỏi xem có nhìn thấy ai vào trong đại điện hay không, Cát Tường nói hắn vẫn luôn túc trực bên ngoài điện, không nhìn thấy bất cứ ai đi vào.
Tề Nhiễm nghe vậy thì ngủ tiếp, lần này thì xung quanh hoàn toàn yên tĩnh rồi. Sau khi ngủ một giấc dậy, y nghe nói lãnh cung có thị vệ bị dọa cho điên rồi. Thị vệ kia tên là Ngụy Lương, đêm qua Ngụy Lương cùng trực đêm với một người khác là Lương Ân. Quá nửa đêm, trong lãnh cung truyền ra tiếng khóc ai oán.
Âm thanh đó quá thê lương, Ngụy Lương và Lương Ân vốn muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng lại nghe tiếng khóc cứ trôi nổi, lúc thì có vẻ như vọng lại từ rất xa, lúc lại như văng vẳng ngay bên tai. Lương Ân còn trẻ, lá gan cũng lớn, hắn đẩy cổng lãnh cung vào xem thử. Ngụy Lương vốn muốn ở bên ngoài, nhưng trong bầu không khí đó, hắn cũng sợ, bèn đi theo Lương Ân.
Hài người vào trong lãnh cung thì nhìn thấy trong căn phòng mà Mai phi đã ch.ết có ánh nến cháy lập lòe cùng một cái bóng cứ bay qua bay lại bên trong. Ngụy Lương và Lương Ân lúc đó lập tức bị dọa mềm chân. Hai người không kịp phản ứng, đột nhiên nến trong phòng tắt phụt đi rồi không sáng lên nữa, nhưng cửa sổ lại bị mở ra, một gương mặt trắng bệch thò ra khỏi cửa, da nó rất trắng, nhưng miệng lại đỏ như máu.
Ngụy Lương lớn tuổi không chịu nổi, gào lên rồi sùi bọt mép, ngã vật xuống. Lương Ân thì khá hơn một chút, nhưng cũng chỉ có thể túm lấy hắn mà chật vật chạy ra khỏi lãnh cung, chạy về nơi ở của thị vệ.
Lương Ân lập tức trình báo vụ việc này lên cấp trên, còn Ngụy Lương sau khi tỉnh lại thì hai mắt vô hồn, miệng chảy nước dãi, trốn trong chân mà kêu có ma, có ma.
Khi sự việc quỷ dị này đến tai Hoàng thượng thì cũng đã lan truyền khắp cả hậu cung. Hoàng thượng ra lệnh phong tỏa tin tức, lập tức cho gọi Lương Ân và Ngụy Lương. Lương Ân còn đỡ, dù bị dọa vẫn còn chưa hết sợ, nhưng tốt xấu gì cũng không thành bệnh. Còn Ngụy Lương thì phát điên rồi, hắn cứ trốn trong chăn không chịu ra ngoài.
Khi nội giám muốn kéo ra, hắn còn đánh người, miệng thì cứ kêu có ma đến đòi mạng. Sau cùng phải nhờ đến Ngự Lâm quân đánh ngất hắn, trói lại mang đến gặp Hoàng thượng mới không xảy ra chuyện lớn hơn nữa.
Hoàng thượng chỉ nhìn qua Ngụy Lương một cái rồi cho hắn lui ra, Lương Ân thì run lẩy bẩy thuật lại sự việc mình đã thấy cho Hoàng đế nghe. Nhưng hắn nói xong, Hoàng đế liền sầm mặt, lấy lý do hắn nói năng bừa bãi, phạt đánh mười gậy rồi giam lại. Bị giam cùng Lương Ân là Ngụy Lương đang điên điên khùng khùng kia.
Hoàng đế tất nhiên cũng đã sai người lục soát căn phòng nơi Mai phi ch.ết, nhưng bên trong hoàn toàn sạch sẽ, không tìm thấy gì đặc biệt.
Lâm Duyệt nghe Tề Nhiễm kể xong, cảm thấy việc này càng phát triển càng thú vị. Hắn nhìn Tề Nhiễm, hỏi: “Vậy Thái tử ngươi có tin hay không?”
Tề Nhiễm nhướn mày, hỏi ngược lại: “Lâm đại nhân thấy sao?”
Lâm Duyệt xòe tay, nói thật lòng: “Ta cảm thấy Thái tử điện hạ không tin đâu.”
Tề Nhiễm lắc đầu: “Không, ta tin.”
Lâm Duyệt nhìn y, Tề Nhiễm nhẹ nhàng nói tiếp: “Nếu ta không tin thì làm sao có thể bắt được hồn ma đang làm loạn trong cung kia chứ?”
“Xem ra Thái tử điện hạ cũng đã có đối sách rồi.” Lâm Duyệt chậm rãi nói: “Nếu vậy thì Thái tử điện hạ tìm ta là để?”
Tề Nhiễm trầm ngâm một lát, ngón tay thon dài không tự chủ gõ gõ trên mặt bàn, y khẽ nói: “Cô tìm ngươi là vì muốn tối nay ngươi giúp Cô xác nhận hồn ma kia.”
Lâm Duyệt ừ một tiếng, nói như đùa: “Dễ làm, dù hắn thật sự là ma thì ta cũng già hơn hắn, kiến thức rộng hơn hắn, đạo hạnh cao hơn hắn. Vạn vật đều có quy tắc riêng của nó, ma mới gặp ma cũ thì phải biết điều thôi. Cho nên, chắc chắn có thể bảo vệ an toàn cho Thái tử điện hạ.”
Tề Nhiễm nghe vậy, tâm trạng u ám cũng khá hơn một chút, y cười như không mà nhìn Lâm Duyệt, hỏi: “Chẳng phải hôm qua Lâm đại nhân vừa nói mình thiếu kiến thức đó sao? Hôm nay lại biến thành kiến thức rộng rồi?”
Tề Nhiễm vừa dứt lời thì liền nghĩ đến khung cảnh khi Lâm Duyệt nó những lời đó hôm qua, không khỏi mất tự nhiên.
Lâm Duyệt còn không thèm nhíu mày một cái, tiếp lời: “Đó không phải là hôm qua hay sao? Hôm nay là một ngày mới rồi, tất nhiên là sẽ có cái được cái không chứ. Chỉ cần Thái tử điện hạ muốn, ta vừa có thể có kiến thức lại vừa có thể không có.”
Tề Nhiễm nhìn Lâm Duyệt, sau đó im lặng cúi đầu không nói nữa. Y phát hiện có những lúc Lâm Duyệt nói năng quả thực khiến người ta không thốt ra lời nữa.
Nửa nén nhang sau, Hoàng đế cũng gọi Tề Nhiễm đi mất rồi, Lâm Duyệt bèn rời khỏi Đông cung về nhà họ Lâm.
Khi hắn về đến nơi, trên đường vào Ngô Đồng Trai thì gặp phải Lâm Như Ý, Lâm Như Ý nhìn thấy hắn rồi thì cúi đầu im lặng đứng một bên. Còn Lâm Duyệt thì đang suy nghĩ một vài thứ nên còn không thèm nhìn đến nàng ta. Đương nhiên, với tính tình của Lâm Duyệt thì dù không suy nghĩ gì, hắn cũng không thèm nhìn đến Lâm Như Ý. Hắn không phải là anh ruột của Lâm Như Ý, mà Lâm Như Ý cũng chẳng muốn gần gũi thân thiết với hắn, hai bên cứ tiếp tục xa cách là tốt nhất.
Lâm Như Ý chờ Lâm Duyệt đi rồi mới ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng hắn, không tự chủ cắn cắn môi, gương mặt nàng ta thoáng tức giận, sau đó quay người đi đến nơi ở của Trương thị.
—
Sự việc hồn ma của Mai phi vẫn lặng lẽ lan truyền trong cung, đây là loại sự kiện mà Hoàng thượng càng ra lệnh ngăn cấm thì càng có người muốn bàn tán. Mai phi đã ch.ết rồi, nhưng vị sao linh hồn lại trở về. Bà ta đang nhớ Thất hoàng tử, hay là vì mình đã ch.ết oan? Người trong cung cứ thế đồn đãi.
An quý phi còn vì vậy mà xử lý vài cung nữ không biết giữ miệng, sai người phạt đánh ba ngươi gậy để cảnh cáo hậu cung. Ngoài mặt thì người trong cung không dám bàn tán nữa, nhưng sau lưng thì ai cũng vừa sợ lại vừa hào hứng nghĩ đến.
Hoàng đế không những gọi Tề Nhiễm, mà còn cả Tề Anh và Tề Tĩnh đến. Hoàng đế nói: “Hồn ma chỉ là lời đồn vô căn cứ, các con nên tự biết trong lòng. Nhất là Tề Anh, mẫu phi của con qua đời vì bệnh, không nên nghĩ quá nhiều.”
Từ sau khi Mai phi ch.ết, tâm trạng của Tề Anh đã vẫn luôn u ám, cộng thêm lần này phát hiện chứng cứ trong lãnh cung, cả ngày hắn đều ủ rũ, nghe vậy thì liền thấp giọng đáp: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần hiểu rõ. Mẫu phi vừa được an táng, việc này nhất định là do những kẻ có ý xấu đồn đãi mà thôi.”
Hoàng đế gật đầu nói: “Con hiểu được là tốt. Việc này đáng ngờ, Trẫm chắc chắn phải điều tr.a cho rõ.”
Tề Tĩnh đáp: “Phụ hoàng yên tâm, mẫu phi đã ra lệnh điều tra, nhất định sẽ nhanh chóng có kết quả.”
Hoàng đế nói tiếp: “Việc điều tr.a trong hậu cung giao cho An quý phi đi, bảo nàng ta nhất định phải khống chế lời đồn ở phạm vi nhỏ nhất, không được gây ra sự hoang mang trên triều đình và trong kinh thành.”
Khi Hoàng đế nói chuyện, Tề Nhiễm vẫn gữi im lặng. Ngài nhìn sang, hỏi: “Thái tử, con có gì muốn nói không?”
Tề Nhiễm không nghe thấy Hoàng đế nói gì, sau cùng là Tề Anh lại chọc y mấy cái, Tề Nhiễm mới hoàn hồn, hiếm khi ngơ ngác nhìn lên Hoàng đế.
Hoàng đế cau mày hỏi: “Con có vẻ không có tinh thần lắm, làm sao vậy? Đêm qua ngủ không ngon?”
Tề Nhiễm xoa xoa trán mình, mệt mỏi đáp: “Đêm qua đúng là không ngủ ngon.”
Hoàng đế hỏi tiếp: “Việc này quả thực rất phiền lòng, con cho rằng nên làm gì nữa?”
Tề Nhiễm ngẩng lên nhìn Hoàng đế, bình tĩnh nói: “Bẩm phụ hoàng, kẻ gây ra việc này chẳng qua là muốn phá hoại sự bình yên của hậu cung và triều đình. Nhi thần cho rằng không cần phải làm gì cả, tìm ra kẻ đang giả thần giả quỷ kia, giết gà dọa khỉ là được rồi.”
Tề Anh nghe Tề Nhiễm nói ra những lời tàn khốc như vậy thì không nhịn được ngẩng lên nhìn y, Tề Tĩnh đứng bên cạnh thì vẫn duy trì nụ cười không đổi, cao giọng nói thêm: “Thái tử nói rất hay, nhi thần cũng cho rằng nên làm như thế.”
Hoàng đế cũng đồng tình: “Các con đều lui xuống đi.”
Ba người cung vái chào rồi rời đi, Tề Anh nhìn Tề Nhiễm, hỏi: “Tam ca, sắc mặt huynh không tốt lắm, hay là đệ đưa huynh trở về Đông cung.”
Tề Nhiễm chăm chú nhìn Tề Anh, nhìn cho đến khi hắn phải rũ mắt không nhìn thẳng nữa, y mới nói: “Không cần đâu.” Trước kia, Tề Anh đều trực tiếp đưa y về, không cần phải hỏi thêm một câu như vậy.
Sau khi Tề Nhiễm bỏ đi một mình, Tề Anh đứng đó nhìn theo bóng lưng cô độc ngạo nghễ của y, có vẻ muốn nói lại thôi. Tề Tĩnh thấy vậy thì phì cười, sau đó chắp tay lấy lệ với Tề Anh rồi chậm rãi rời đi. Tề Anh cúi đầu, sắc mặt càng trở nên âm u.
—
Tối hôm đó, Lâm Duyệt đến Đông cung trong trạng thái linh hồn. Khi hắn đến, Tề Nhiễm vẫn chưa ngủ. Tề Nhiễm có tâm sự, cũng không tán gẫu với hắn như bình thường, y cầm sách nhưng đọc được lấy một chữ, có vẻ như đang lơ đãng.
Lâm Duyệt ngồi không thấy rất chán, bèn nói: “Hay là ta ra ngoài dạo quanh những nơi khác một vòng đã. Cứ ngồi đây ôm cây đợi thỏ không phải là cách hay, ta đi một vòng không biết chừng lại tìm thấy con ma kia.”
Tề Nhiễm lắc đầu nói: “Không, hôm nay ngươi ở lại đây với ta.”
Khóe miệng Lâm Duyệt giật giật, hắn cảm thấy lời Tề Nhiễm nói nghe rất dễ hiểu lầm, sẽ khiến người ta nghĩ linh tinh.
Tề Nhiễm thấy vẻ mặt của hắn thì hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Duyệt đáp: “À, không sao. Ta thấy Thái tử điện hạ ngươi cũng buồn ngủ rồi, đi ngủ đi. Ta canh chừng cho ngươi, hôm nay dù là quỷ hay thần cũng đừng hòng đến gần ngươi.”
Tề Nhiễm cũng tự thấy mệt mỏi rồi, bèn đứng dậy nói: “Vậy cũng được.”
Cả hai đều là nam, một người đàn ông thay quần áo thì lẽ ra chẳng có gì đáng nhìn, nhưng Tề Nhiễm vừa gỡ một cái nút ra thì bất giác dừng tay. Lâm Duyệt nhận ra y đang mất tự nhiên thì im lặng quay người, bay ra một góc khác.
Tề Nhiễm nhanh chóng thay xong quần áo, mặc áo trong mềm mại nằm xuống giường, sau đó nhìn sang bóng lưng của Lâm Duyệt, ánh mắt hơi tối đi, nói: “Hôm nay nhờ ngươi vậy.”
Lâm Duyệt quay lại, thản nhiên nói: “Không có gì, nên làm mà.”
Tề Nhiễm có lẽ là thật sự mệt rồi, y vừa nằm xuống không bao lâu thì đã ngủ thiếp đi.
Lâm Duyệt ngồi trong tẩm cung của Tề Nhiễm thật lâu, ngoại trừ tiếng hít thở nhẹ nhàng của y thì không còn gì khác. Lâm Duyệt đứng bên cửa sổ, hắn thật sự rất muốn trực tiếp xông ra ngoài xem tình hình thế nào, nhưng nhớ đến lời Tề Nhiễm nói, hắn lại dằn ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu đó xuống.
Không biết qua bao lâu, Tề Nhiễm động nhiên cử động, dường như đang nằm mơ, chân mày nhíu chặt, trán cũng mướt mồ hôi, miệng còn đang thì thầm gì đó. Lâm Duyệt bay đến bên cạnh, phát hiện môi y khẽ hé, tựa như đang gọi tên ai đó.
Không chờ Lâm Duyệt phân biệt rõ là y đang nói gì, bên ngoài Đông cung liền vang lên tiếng ồn ào, có người đang thét lên: “Có ma.” Sau đó là hàng loạt tiếng động ồn ào cùng tiếng kêu kinh hoảng.
Lâm Duyệt bay ra ngoài, thấy trên nóc thiên điện của Đông cung,có một bóng người áo trắng thấp thoáng. Thị vệ trong Đông cung đều đuổi theo kẻ đó, nhưng bọn họ không biết còn có kẻ nhanh chân hơn mình, một linh hồn chân chính.