Chương 73

Đối với câu hỏi của Hoàng đế, lần này Lâm Duyệt lại không giành nói trước ông cụ Lâm. Ông cụ nhăn mặt, nói ra việc Lâm Duyệt dùng ghế đẩu đánh ngất Lâm Lương, bỏ qua chuyện ban đầu bọn họ chất vấn và hoài nghi Lâm Duyệt là ma quỷ, bởi vì những việc này nói ra thì quá đỗi hoang đường.


Ông cụ Lâm nói xong hết mọi việc thì quỳ trên mặt đất khóc lóc than thở một cách bi thảm: “Bẩm Hoàng thượng, lão thần dạy cháu không nghiêm, thật không còn mặt mũi nào nhìn Hoàng thượng, cũng có lỗi với Thái tử.”


Hoàng đế cau mày, dù sao thì Lâm Duyệt cũng là người mà ngài chính miệng phong quan để phò trợ Tề Nhiễm, bây giờ làm ra chuyện đại nghịch như thế, trong lòng ngài cũng thấy thất vọng. Ngài nhìn sang Lâm Trung và Lâm Duyệt, hỏi: “Các ngươi có gì để nói?”
Lâm Trung im lặng, không còn gì để nói.


Lâm Duyệt thì nghiêm mặt đáp: “Bẩm Hoàng thượng, tuy tự cổ chí kim thì con cháu không nên nói ra sai lầm của trưởng bối, nhưng trước mặt Hoàng thượng thì không có cha con chỉ có quân thần. Vi thần không hề có ý ra tay với tam thúc, vì bọn họ ác ý vu cáo cho vi thần, muốn đẩy vi thần vào chỗ ch.ết, vì thế nên mới đánh vi thần bị thương thành thế này.”


Nói xong, Lâm Duyệt kể lại toàn bộ sự việc bằng tốc độ nhanh nhất, đương nhiên vết thương của hắn thì phải đổ lên đầu mấy người nhà họ Lâm. Nói trắng ra thì hắn bị hãm hại là ma quỷ, vì không thừa nhận nên lại bị đánh, sau cùng thì bị ném vào từ đường bỏ mặc cho đói cho lạnh chờ ch.ết, tình hình lúc đó thật sự nguy cấp.


Trí nhớ của hắn cực kỳ tốt, lời nói ra vô cùng sinh động, thể hiện hoàn chỉnh sự bức hϊế͙p͙ của người nhà khi đó. Hoàng đế càng nghe càng cau mày chặt hơn. Tuy ngài không tin Phật cũng không tin Đạo, nhưng vẫn có lòng kính sợ với chuyện quỷ thần. Bây giờ ông cụ Lâm và Lâm Trung lại ép Lâm Duyệt thừa nhận mình là ma quỷ, quả thực là khó mà tin được.


available on google playdownload on app store


Ông cụ Lâm không hoang mang, khi Lâm Duyệt nói xong thì ông mới nói với Hoàng thượng rằng: “Bẩm Hoàng thượng, tuy nói phương thức xử lý của lão thần có hơi quá khích, nhưng lão thần làm vậy là có nguyên nhân cả.”


“Tổ phụ tất nhiên là quá nguyên nhân, tổ phụ muốn che giấu nguyên nhân mà trước kia tam thúc muốn giết ta chứ gì. Có lẽ trong lòng tổ phụ, một đứa con trai không ra gì vẫn quan trọng hơn một đứa cháu, vì vậy muốn dùng cái ch.ết của cháu mình để che giấu sự thật là con trai muốn giết người.” Lâm Duyệt thuận thế tiếp lời, vẻ mặt hắn trông cực kỳ bi thương.


Ông cụ Lâm vừa nghe liền giật thót tim, mà còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Duyệt đã lấy ra một bản khai từ trong ngực áo, cao giọng nói: “Bẩm Hoàng thượng, đây chính là chứng cứ nói rõ trước kia tam thúc muốn mưu hại vi thần, vi thần vẫn luôn giữ nó, thầm nghĩ tam thúc đã sửa đổi, lại nghĩ trong lòng tổ phụ và người nhà vẫn có vi thần thì thôi, hôm nay để chứng minh thần là trong sạch, xin trình lên để Hoàng thượng xét rõ.”


Hoàng đế không ngờ sự việc đến nước này, lại còn kéo ra một vụ án mưu sát, ngài hất cằm ra hiệu cho thái giám, sau đó nhận được thứ trong tay Lâm Duyệt. Ông cụ Lâm nhìn cái gọi là tờ khai kia, bỗng nhiên run lên. Ông cuối cùng cũng nghĩ ra, lúc đó mình không có ký ức, khi đánh Lâm Lương rồi còn bắt Lâm Lương viết ra tất cả tội lỗi đã phạm phải.


Trong đó có cả việc Lâm Lương và Uyển Nhi đẩy Lâm Duyệt xuống nước như thế nào, cũng viết rõ Lâm Lương có ý đồ đẩy đứa con của mình lên đầu Lâm Duyệt. Ngoài ra còn có việc muốn lừa Lâm Duyệt lấy đứa cháu gái hư hỏng không có đức hạnh của Vương thị, với ý đồ ngày sau cắm sừng Lâm Duyệt.


Khi đó biết bản lời khai này được viết ra, ông cụ Lâm đã tìm khắp nơi mà không thấy đâu. Ông cũng không hề hoài nghi việc mình mất đi trí nhớ có liên quan đến Lâm Duyệt, chỉ nghĩ rằng có lẽ mình đã cất bản khai này vào trong một nơi rất bí mật. Sau này lên triều cứ liên tục xảy ra chuyện lớn, thế nên ông cụ đã quên bẵng đi việc này.


Thật không ngờ là Lâm Duyệt đã đứng sẵn ở đây chờ ông, nếu thứ kia đã ở trong tay Lâm Duyệt, như vậy phải chăng có thể chứng minh việc ông mất trí nhớ chắc chắn liên quan đến Lâm Duyệt?


Nghĩ vậy, ông cụ Lâm bất giác nhìn lên Lâm Duyệt. Lâm Duyệt liếc mắt nhìn lại, thần sắc hắn rất bình tĩnh, nhưng ông cụ có thể nhìn ra sự đắc ý và ngông cuồng ẩn giấu bên trong. Tất cả biểu cảm của Lâm Duyệt dường như đều đang nói, tất cả mọi việc đều giống như ông nghĩ đấy, nhưng thế thì đã sao?


Sau đó ông cụ Lâm trơ mắt nhìn Lâm Duyệt nói với Hoàng đế rằng: “Đây chính là thứ mà tam thúc của vi thần tự tay viết ra, vi thần không dám lừa dối Hoàng thượng, xin Hoàng thượng minh xét.”


Mấy chữ lừa dối Hoàng thượng khiến cho ông cụ Lâm rùng mình, vừa rồi ông không hề nói đến việc Lâm Duyệt là ma quỷ. Ông chỉ nói Lâm Duyệt bất kính với trưởng bối, vốn nghĩ rằng khi Lâm Duyệt bắt đầu biện bạch thì ông lại nói ra nghi ngờ của mình. Đến lúc đó, cho dù trong lòng Hoàng đế cảm thấy đây là một trò hề, thì Hoàng thượng cũng sẽ không làm gì ông cả, mà Lâm Duyệt thì vẫn là kẻ đánh trưởng bối bị thương.


Ai ngờ Lâm Duyệt lại hoàn toàn không cho ông cơ hội nói ra, trực tiếp kết luận sự việc xảy ra là vì ông muốn bảo vệ Lâm Lương, kẻ giết người diệt khẩu. Hơn nữa, hắn còn có chừng cứ rành rành.
Khoảnh khắc này, trái tim ông cụ Lâm đã như tro tàn.


Việc này mà không xử lý tốt thì e rằng nhà họ Lâm sẽ bị hủy hoại trong tay Lâm Duyệt mất rồi.


Hoàng đế đọc xong lời thú tội của Lâm Lương do Lâm Duyệt trình lên, lửa giận liền bùng lên, ngài ném thứ đó xuống đất, lạnh giọng nói: “Thật sự là quá mức hoang đường, Lâm Lương thân là mệnh quan triều đình, vậy mà lại dám làm ra những chuyện thương thiên hại lý như mưu sát cháu ruột, vu oan giá họa, mà Lâm Đàm ngươi không những không hề xử trí công bằng, lại còn muốn che giấu cho hắn, thật là khiến Trẫm thất vọng quá rồi.”


Nói đến đây, Hoàng đế nhìn sang Lâm Trung hỏi: “Lâm Trung, Lâm Lương là đệ đệ của ngươi, mà Lâm Duyệt là con trai ngươi, ngươi có thể nhìn người khác hại ch.ết con mình mà vẫn không hề có phản ứng hay sao?”


Ông cụ Lâm lên tiếng, nói một cách thê thảm: “Bẩm Hoàng thượng, việc này là lỗi của Lâm Lương, lão thần không dám giải thích thay nó nữa, Lâm Trung là con trai của lão thần, lão thần muốn nó làm gì, nó có dám cãi lời hay không? Nhưng Lâm Duyệt thật sự không bình thường.”


Ông cụ Lâm lại kể ra những lần mình cư xử thất thường, khẳng định là có liên quan đến Lâm Duyệt, ông nhìn lên Hoàng đế mà nói: “Hoàng thượng hiểu lão thần nhất, ngày thường lão thần nào dám nói một câu quá giới hạn, làm sao có thể phạm phải những sai lầm như thế chứ?”


Hoàng đế không lên tiếng, nói ra thì trong trí nhớ của ngài, ông cụ Lâm đúng thật là không thể làm ra những việc như thế.


Tề Nhiễm chỉ nhướn mày nhưng không nói gì, còn vẻ mặt của Lâm Duyệt thì rất khó tả, hắn cứ trơ mắt nhìn ông cụ Lâm, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Cho nên tổ phụ quyết định đẩy tất cả những việc đó lên đầu ma quỷ bên ngoài hay sao? Ta bị chính chú ruột đẩy xuống nước suýt ch.ết, cả nhà họ Lâm lớn như vậy mà không ai đứng ra làm chủ cho ta, phụ thân, mẫu thân, tổ phụ đều muốn bảo vệ mặt mũi cho tam thúc, bảo vệ uy tín của nhà họ Lâm. Cho nên tổ phụ cảm thấy ta nên rộng lượng, không được oán hận sao? Trong mắt tổ phụ, tính tình ta thay đổi rất lớn, hoàn toàn khác với trước kia, nhưng nếu ta vẫn sống như trước, thì với thân xác yếu ớt đó, ta có thể sống được mấy ngày? Tổ phụ muốn gán tội bị ma quỷ nhập cho ta, không phải đã từng tìm Huệ Minh đại sư rồi sao? Chính miệng Huệ Minh đại sư nói ta không có vấn đề kia mà, vì sao tổ phụ lại không nói với Hoàng thượng lời của Huệ Minh đại sư? Bản thân tổ phụ phạm sai lầm, chọc giận Hoàng thượng, cho nên tất cả đều là lỗi do ta hay sao?”






Truyện liên quan