Chương 88
Tề Anh đến gặp Tề Nhiễm, Lâm Duyệt tất nhiên phải tránh mặt đi. Dù quan hệ riêng giữa hắn và Tề Nhiễm như thế nào, thì trước mặt người ngoài, họ vẫn chỉ có thể là quân thần.
Đã là quân thần thì khi Tề Anh đến, Tề Nhiễm hiển nhiên không cần phải giữ Lâm Duyệt lại. Khi Lâm Duyệt rất thức thời cáo lui ra thiên điện, Tề Nhiễm nhìn theo bóng lưng hắn rồi đi, cảm thấy rất khó chịu.
Một mặt, Tề Nhiễm rất muốn giữ những điểm tốt của Lâm Duyệt cho riêng mình, cũng như chỉ có y biết linh hồn của hắn có thể thoát xác vậy. Nhưng mặt khác, Tề Nhiễm lại rất muốn công khai cho mọi người biết quan hệ giữa Lâm Duyệt và mình, xác định địa vị của hắn, để những người khác mỗi khi gặp Lâm Duyệt đều phải hành xử như khi thấy y.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ trong lòng Tề Nhiễm mà thôi, chính y cũng hiểu rõ, trên đời này có rất nhiều việc không thể đạt được kết quả trọn vẹn. Có nhiều lúc làm người thì không thể không thỏa hiệp, việc giữa y và Lâm Duyệt nếu giữ riêng trong bóng tối thì là tỉnh cảm của hai người, nhưng nếu đưa ra ánh sáng, đó là việc lớn khiêu chiến với lễ pháp. Dù có thân phận cao quý như hiện giờ, Tề Nhiễm cũng không thể bảo vệ Lâm Duyệt và chính mình.
Khi Tề Anh đến thì thấy dáng vẻ cau mày suy tư của Tề Nhiễm. Khác với sự cô độc lạnh lùng thường ngày, Tề Nhiễm lúc này có vẻ chân thực hơn. Từ sau khi ra khỏi Phật đường, Tề Anh liền viện cớ mình phải đọc Kinh, rất ít khi đến Đông cung tìm Tề Nhiễm, bây giờ đột nhiên nhìn thấy y, Tề Anh mới đột nhiên có cảm giác thật xa lạ.
Nói ra thì quan hệ giữa hắn và Tề Nhiễm cũng chỉ mới trở nên xa lạ trong chưa đến một năm mà thôi.
Nghĩ vậy, Tề Anh hơi rũ mắt. Tề Nhiễm đã không còn là tam ca luôn luôn bảo vệ hắn như ngày xưa nữa, đa số thời gian, Tề Nhiễm là Thái tử Đại Tề, là trữ quân tương lai. Còn hắn cũng không còn là thất đệ vô tư không để tâm đến mọi việc, một lòng chỉ muốn đi trấn thủ biên cương nữa, nhiều lúc hắn chỉ là Thất hoàng tử, là Thanh Vương của Đại Tề.
Tề Anh nghĩ vậy, có trăm ngàn nỗi niềm dâng lên trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không hề để lộ tâm sự như trước nữa. Tề Anh vái chào Tề Nhiễm, sau đó nhỏ giọng gọi một tiếng tam ca.
Nhưng chính Tề Nhiễm và Tề Anh đều hiểu đây chỉ là một tiếng xưng hô, đã không còn chứa đựng tình cảm như trước.
Tề Nhiễm đã chấm dứt suy nghĩ của mình khi Tề Anh đến, y nhìn lên, nói: “Ngồi đi.”
Tề Anh ngồi xuống, Cát Tường tiến lên rót trà cho hai người. Tề Nhiễm nói: “Không cần hầu hạ, các ngươi lui ra ngoài hết đi, ta nói chuyện với thất đệ.”
Nhóm người Cát Tường củng vái chào rồi cung kính đi ra, suốt cả quá trình không hề gây ra một tiếng động nào. Tề Anh nhìn vậy mà ngây người, không biết đang nghĩ gì.
Chờ người rời đi hết, Tề Nhiễm mới gọi thất đệ. Tề Anh định thần lại, Tề Nhiễm hỏi: “Đang nghĩ gì vậy, sao lại xuất thần?”
Tề Anh cười gượng, sau đó nói: “Không có gì, để tam ca phải chê cười.”
Tề Nhiễm đáp: “Có gì đáng cười đâu, hôm nay đệ đến đây có việc gì?”
Y vừa hỏi, Tề Anh liền khựng lại. Từ khi việc Mai phi hãm hại Tề Nhiễm bị bại lộ, hắn và Tề Nhiễm đã trở nên xa lạ hơn rất nhiều. Tuy biểu hiện của Tề Nhiễm vẫn như trước, nhưng có thể nhận ra qua rất nhiều chi tiết nhỏ rằng thật ra Tề Nhiễm vẫn có để bụng.
Nếu là ngày xưa, hắn đến Đông cung, Tề Nhiễm tuyệt đối sẽ không hỏi hắn đến để làm gì. Nghĩ vậy, Tề Anh chỉ cười. Trong nụ cười đó có nửa là đắng chát nửa là thả lỏng, suy cho cùng thì hắn thay đổi, Tề Nhiễm cũng thay đổi.
Tề Anh hít một hơi sâu, nhìn Tề Nhiễm, nói: “Tam ca, hôm nay đệ đến đúng là có một việc, mong rằng tam ca nghe xong thì đừng để bụng.”
Tề Anh rất ít khi nghiêm túc như vậy, Tề Nhiễm bất giác sững người, cảm thấy Tề Anh trước mắt thật xa lạ, đồng thời trong lòng bỗng dâng lên chút phiền muộn khó tả.
Y cảm thấy điều mà Tề Anh muốn rất tồi tệ, y muốn Tề Anh đừng nói, nhưng sau cùng vẫn hỏi: “Chuyện gì mà trịnh trọng như vậy?”
Y không nói trước là đồng ý hay không, nếu trước kia thì Tề Anh sẽ hoàn toàn không nghe ra ẩn ý trong lời nói này, nhưng bây giờ thì hắn lại hiểu.
Tề Anh khẽ kéo khóe miệng mình, rũ mắt nhỏ giọng nói: “Tam ca, đệ…… đệ muốn sau khi hết kỳ để tang, xin phụ hoàng ban An Ninh biểu tỷ làm phi của đệ.”
Tề Nhiễm cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu Tề Anh đang nói gì, y nhíu mày hỏi lại: “Đệ nói gì cơ?”
Tề Anh tưởng rằng Tề Nhiễm có phản ứng như vậy là do vẫn còn khúc mắc với Mai phi và Phỉ Cẩm, hắn nói: “Tam ca, đệ biết mẫu phi và cữu cữu khiến huynh thất vọng, đệ cũng khiến huynh thất vọng. Nhưng mà……An Ninh bị cữu cữu bỏ lại kinh thành, mấy ngày trước đi dâng hương, còn có ác bá trong kinh thành thấy nàng cô độc một mình nên đến trêu chọc……”
“Có ác bá trêu chọc nàng ta, vậy thì đệ ở trong cung làm sao biết chuyện? Phủ Định An Hầu sai người truyền tin?” Tề Nhiễm không để hắn nói hết, vẫn tỏ ra bình tĩnh hỏi.
Tề Anh lắc đầu, đáp: “Là An Ninh biểu tỷ sai người truyền lời cho đệ, nàng muốn rời kinh về quê tìm cữu cữu, đệ cảm thấy chuyện này bất thường, mới cho người đi điều tra.”
Hắn từng hứa với Phỉ Cẩm là sẽ chăm sóc Phỉ An Ninh, nhưng vì tị hiềm, hắn đưa cho Phỉ Cẩm một miếng ngọc bội, để nếu xảy ra chuyện thì Phỉ Cẩm có thể sai người mang ngọc bội này đi tìm hắn. Sau đó, tất nhiên là ngọc bội đã từ tay Phỉ Cẩm chuyển sang Phỉ An Ninh.
Khi hắn nhận được tin cũng có ghé thăm nhà họ Phỉ một chuyến, Phỉ An Ninh không xuất hiện, bà cụ Phỉ bảo nàng đã ngã bệnh. Hắn lo lắng trong lòng, nhưng dù sao cũng vì cách biệt nam nữ nên không đến thăm Phỉ An Ninh. Còn nhà họ Phỉ, thậm chí là bà cụ Phỉ thì không hề nhắc đến chuyện Phỉ An Ninh bị trêu chọc, tựa như trong nhà không có người như thế vậy.
Còn một điều là sau nhiều ngày Phỉ Cẩm rời kinh, cuối cùng cũng gửi cho hắn một lá thư. Trong thư có nói hiện giờ lão vẫn rất khỏe, nghe nói Tề Anh bị Hoàng đế trách mắng rồi giam lỏng, nay cuối cùng cũng được thả ra. Lão cảm thấy rất vui, đồng thời lại nhắc đến mình có hơi nhớ Phỉ An Ninh trong kinh thành, không biết nàng ta sống thế nào, có bị người khác ức hϊế͙p͙ hay không.
Lá thư kia viết rất bình thản, nhưng mỗi chữ đều khiến Tề Anh vô cùng đau lòng.
Thời gian này, Phỉ An Ninh tất nhiên là sống rất bình thường, từ khi Tề Nhiễm thẳng thừng với bà cụ Phỉ ngay trước mặt người nhà họ, bà cụ đã hoàn toàn nhận rõ hiện thực, cũng đã không còn thiên vị đứa cháu gái Phỉ An Ninh này nữa.
Trước kia, bà cụ Phỉ có ý định gả Phỉ An Ninh cho Tề Anh, dù chỉ làm Trắc phi thôi cũng được. Như vậy có thể khiến Tề Nhiễm mất mặt, còn Tề Anh một khi cưới Phỉ An Ninh về thì sẽ nể tình Phỉ Cẩm từng bảo vệ hắn, hẳn cũng sẽ giúp Phỉ Cẩm giữ được vinh hoa phú quý của mình.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ hồ đồ một lúc của bà cụ Phỉ, đến khi nhìn rõ hiện thực, bà cụ cũng là người có suy nghĩ rõ ràng nhất. Bây giờ, chi thứ hai nhà họ Phỉ đã không thể giữ được nữa, chỉ có thể dựa vào chi của Phỉ Hạ. Phủ Định An Hầu nghiêng về phía Tề Nhiễm, bà cụ Phỉ nghĩ thông suốt rồi, tất nhiên cũng sẽ bỏ ý định gả Phỉ An Ninh cho Tề Anh.
Thân phận của Phỉ An Ninh trong kinh thành rất nhạy cảm, người có quyền thế sẽ không bao giờ chọn nàng ta làm vợ cả, người không có quyền thế thì không lọt nổi vào mắt bà cụ Phỉ. Đương nhiên, dù sao thì bề ngoài nàng ta cũng là cháu gái của Định An Hầu, không ai dám đến cửa xin cưới nàng ta làm thiếp.
Trước những gì mà Phỉ An Ninh gặp phải hiện tại, Tề Nhiễm hiển nhiên hiểu rõ tình thế đang xảy ra, y cũng biết Phỉ An Ninh sẽ rơi vào tình cảnh như hiện giờ. Tuy rằng so sánh kiếp trước với Phỉ An Ninh chưa kịp làm gì trong kiếp này là một việc khá tàn nhẫn, nhưng Tề Nhiễm không quan tâm. Trong mắt Tề Nhiễm, Phỉ An Ninh không phải là chưa làm, mà là không có cách nào để làm, nếu cho nàng ta một cơ hội, nàng ta nhất định sẽ ra tay với y.
Mà trong mắt Tề Anh không biết gì cả, Phỉ An Ninh chỉ là một cô gái đáng thương bị người khác ép đến bước đường này.
Phỉ Cẩm quả thực yêu thương hắn, trước khi đi còn trăn trở mãi, muốn hắn chăm sóc Phỉ An Ninh. Tề Anh nghĩ đến nghĩ đi, chỉ có cách là bản thân mình cho Phỉ An Ninh một bến đỗ bình yên. Quan trọng nhất chính là hắn làm vậy có thể xóa bỏ hoài nghi của Hoàng đế và Tề Nhiễm về dã tâm của hắn.
Hắn lấy một người vợ không có chỗ dựa, thậm chí gia thế còn có khuyết điểm, Hoàng đế hẳn sẽ yên tâm.
Tề Anh rũ mắt nói: “Tam ca, đệ đã nghĩ kỹ rồi, chẳng qua tuổi tác của An Ninh biểu tỷ là một vấn đề, thật sự không thể chờ được nữa, đệ đã hứa sẽ chăm sóc nàng. Khi mẫu phi vừa đi, thân phận của đệ cũng không tiện, không thể mở lời với phụ hoàng về việc này. Chờ đệ quả kỳ để tang sẽ dâng tấu, bây giờ chỉ muốn tam ca hiểu được lòng đệ.”
Ánh mắt Tề Nhiễm lạnh đi, y hỏi: “Ngươi nói thân phận không tiện, vậy thân phận của ta thì thích hợp để nghe những việc này sao? Đang giữa kỳ để tang mà nhắc đến việc này, ngươi không sợ bị người ta dị nghị, khiến Mai nương nương đau lòng?”
Tề Anh ngước lên hỏi vặn lại: “Vậy tam ca thấy đệ nên làm gì? Chờ hết tang lại cưới một người vợ gia thế đường hoàng sao, tam ca sẽ yên tâm sao? Phụ hoàng có yên tâm không? Hôm nay đệ đến chỉ là vì muốn cho tam ca biết, lòng đệ đã quyết, người khác nghĩ thế nào cũng vậy thôi.”
Hắn đến là vì muốn Tề Nhiễm tin rằng hắn không có lòng muốn tranh giành ngai vàng. Dù việc này nghe có vẻ hoang đường, lời nói ra có vẻ ngu xuẩn thì tất cả cũng chỉ là để không còn khả năng với đến vị trí kia. Chỉ cần Tề Nhiễm tin, chỉ cần Hoàng đế tin là được. Thật ra hắn cũng có thể chờ thêm một thời gian rồi mới nói chuyện này với Tề Nhiễm và Hoàng đế, nhưng đến khi đó thì không còn thời gian nữa.
Tề Nhiễm nhìn Tề Anh, mặt vô cảm, nói: “Ta đã hiểu, đệ trở về đi.”
Tề Anh cảm thấy ánh mắt mà Tề Nhiễm nhìn mình vừa rồi ẩn chứa chút gì đó phức tạp mà hắn không thể hiểu được. Hắn cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhưng sau cùng vẫn yên lặng rời đi.
Chờ sau khi Tề Anh đi rồi, Tề Nhiễm mới chậm rãi ngồi xuống. Gương mặt trắng ngần của y càng trở nên tái nhợt, ánh mắt tối tăm, vô thần.
Không lâu sau, Lâm Duyệt bước vào. Lâm Duyệt đến trước mặt Tề Nhiễm, hỏi: “Thất hoàng tử chọc giận em à?”
Tề Nhiễm không giấu Lâm Duyệt, thuật lại những gì Tề Anh vừa nói, sau đó khóe miệng lộ ra nét cười lạnh lùng, nói: “Tề Anh đã hạ quyết tâm tranh giành ngai vàng rồi, hắn đã học được cách dùng mưu kế.”
Hôm nay Tề Anh đến có lẽ không phải là nhất thời nghĩ nãy ra ý tưởng, mà là đã suy nghĩ rất lâu, chọn đúng thời điểm để đến.
Tề Anh nói muốn cưới Phỉ An Ninh chẳng qua chỉ là một cái cớ, lúc này hắn chọn nói ra với y, ngày bình thường sẽ cho rằng hắn hoang đường. Nhưng Tề Nhiễm lại biết nơi mà Tề Anh đứng vững bước của mình không phải là cuộc chiến bằng lời lẽ, mà chỗ đứng của hắn là trong quân đội.
Chỉ cần cho hắn thời gian, Tề Anh chỉ cần làm ra vài chuyện hoang đường bề ngoài, rồi âm thầm nắm giữ binh quyền, thì đến khi đó tình thế đã hoàn toàn khác.
Tề Nhiễm cũng khá là buồn lòng về việc này, nhưng trọng tâm mà Lâm Duyệt chú ý lại nằm trên vấn đề khác. Hắn nhìn Tề Nhiễm, hàng chân mày dễ nhìn cau lại: “Em tỏ ra khó chịu như thế là vì Phỉ An Ninh suýt nữa thành hôn với em hả? Em đang thương xót nàng ta?”
Tề Nhiễm kinh ngạc, sau đó mới phì cười, hỏi: “Duyệt lại đang nghĩ cái gì thế?”