Chương 7: Lễ trao giải Tinh Quang
Trước mắt Lục Chúc Chúc là cảnh tượng náo nhiệt như đang xem phim hành động.
Cô bé không hề nghĩ rằng ông nội lại khỏe mạnh đến vậy, mấy tên côn đồ khác đuổi theo, người cậu cầm đầu bị ông nội đánh ngã chỉ với một đòn, xoay người lại, chân sau đạp bay hai người.
Ông nội tới trước mặt cậu, nắm cổ áo hắn lên, trầm giọng nói: “Còn bắt nạt trẻ con nữa hay không?”
“Liên quan gì đến mày!”
“Ầm”, đầu của hắn bị đập trên đất, kêu to lên vì đau đớn: “ch.ết tiệt!”
“Còn bắt nạt trẻ con nữa không?”
“Không không không, không dám!”
Lục Chúc Chúc nhấn nút “Mở cửa” thang máy thật mạnh, vừa hồi hộp vừa thấy kích thích, cảm giác vô cùng an toàn.
Ông nội thật là tuyệt!
Ngoài hành lang lại có tiếng bước chân, hai ba tên đàn em cũng đuổi ra khỏi cửa.
Lục Hoài Nhu không dây dưa với bọn họ nữa, vọt vào trong thang máy.
Lục Chúc Chúc nhấn nút đóng cửa, đám người kia liền bị nhốt ở ngoài.
Lục Hoài Nhu tháo khẩu trang xuống, thở hổn hển, lẩm bẩm nói: “Nếu giờ mà là hai năm trước thì một đứa cũng đừng hòng chạy thoát.”
Lục Chúc Chúc nhớ lại mà sợ, há miệng run rẩy hỏi:”Ông nội.. ông nội có bị thương không ạ?”
Lục Hoài Nhu điều tiết hơi thở, lại đeo khẩu trang lên: “Làm ông đây bị thương à, chờ thêm mấy năm nữa đi.”
“Ôi, ông nội thật là hung dữ.”
“Yên tâm, ông đây không đánh trẻ con.”
“Có thật không ạ?”
Lục Hoài Nhu hơi do dự, bổ sung thêm: “Trên nguyên tắc là không đánh.”
Lục Chúc Chúc: …
Cô bé thở dài nói: “Không biết lúc nãy cậu xấu xa có thấy con không, không biết sau này con có được đến nhà mẹ không nữa.”
“Ông sẽ không để con đến đây nữa.”
Lục Hoài Nhu xoa đầu cô bé, đưa cô bé ra khỏi chung cư.
Làn khói đậm đà trong căn phòng vừa nãy, thiếu niên xăm trổ uống rượu đánh bài… Lục Hoài Nhu không thể nào tưởng tượng được, Lục Chúc Chúc lá ngọc cành vàng nếu tiếp xúc với thể loại như thế sẽ như thế nào.
Còn bị bắt nạt nữa chứ.
Mấy cú đá hồi nãy của anh coi là nhẹ, nếu theo tính khí của Lục Hoài Nhu thì nhất định phải đánh đến mức liệt giường hơn nửa tháng.
Lục Chúc Chúc ngồi vào trong xe, để ông nội thắt dây an toàn cho mình.
Nhìn gương mặt lạnh như băng của ông nội, lại cảm thấy ông nội khác với hôm trước, không ghét cô bé nữa.
Nghĩ đến đây, Lục Chúc Chúc mím môi cười.
Lục Hoài Nhu đạp chân ga, lái xe đi trên đường, nghiêng đầu thấy cô gái nhỏ đang cười trộm thì tức giận hỏi: “Cười ngốc cái gì?”
“Ông nội là người đầu tiên vì Chúc Chúc mà đánh nhau với người khác đấy!” Lục Chúc Chúc nhìn anh mong đợi: “Thật tốt quá!”
Lục Hoài Nhu đưa tay qua xoa đầu cô bé, “Tặng nhóc hai chữ, ha ha!”
Lúc này, điện thoại reo lên, Lục Hoài Nhu nhìn trên màn hình, chính là người đại diện kiêm trợ lý Allen gọi tới —
“Hoài gia, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Ra ngoài đi dạo, có gì không?”
“Ra ngoài đi dạo chút Có chuyện gì không” Allen cáu kỉnh hô to: “Anh đang nói đùa với tôi sao! Lễ trao thưởng sắp bắt đầu rồi, thảm đỏ cũng đã hơn một nửa, vậy mà anh nói anh đi dạo”
Lục Hoài Nhu ngẩn người.
Con mẹ nó anh đã quên mất việc chính rồi!
“Bây giờ tôi tới liền.”
“Nhanh lên đi ông nội của tôi ơi!”
Lục Hoài Nhu cúp máy, lập tức quay đầu xe, phóng hết sức tới quảng trường Tinh Quang.
Lục Chúc Chúc dựa vào ghế xốp, tò mò hỏi: “Ông nội, ông nội đưa con đi đâu vậy?”
“Ông phải đi làm việc.”
“Còn con thì sao?”
Lục Hoài Nhu nhìn cô gái nhỏ, sửng sốt, không biết phải sắp xếp cho cô nhóc thế nào đây.
“Đi theo ông đi, đưa con đi xem người nổi tiếng.”
“Tốt quá!”
Lục Hoài Nhu không có thời gian đưa cô bé về nhà, chỉ có thể đưa cô bé đến lễ trao giải luôn.
Lễ trao giải Tinh Quang được tổ chức trên tầng cao nhất của tòa nhà Tinh Quang, vì tránh paparazzi nên xe của người nổi tiếng được lái vào bãi đậu xe dưới tầng hầm được kiểm soát chặt chẽ, sau đó sử dụng thang máy để lên thẳng quảng trường trên cùng của Tinh Quang.
Tòa nhà Tinh Quang là tòa nhà cao nhất ở Bắc Thành, quảng trường trên tầng cao nhất cũng là nơi gần các vì sao nhất. Nếu thời tiết thuận lợi thì đúng là “Ngẩng đầu ngắm trăng sáng”, “Tay hái được sao trời”.
Lục Hoài Nhu đưa Lục Chúc Chúc vào thang máy, đi thẳng lên tầng trên cùng.
Đối diện là lễ đài trao giải với ánh đèn neon lấp lánh, ở quảng trường là những mỹ nam, mỹ nữ đang trò chuyện.
Lục Chúc Chúc đi từng bước theo Lục Hoài Nhu, nhìn anh chị xinh đẹp xung quanh, nhiều đến hoa cả mắt.
Cảm giác này thật kỳ diệu.
Lục Hoài Nhu rất hài lòng với ánh mắt “Nhà quê mới lên” của cô bé, cố ý hỏi: “Thế nào hả, đã được mở mang tầm mắt chưa.”
“Vâng ạ, những người trên tivi bây giờ đều đang ở trước mắt con!”
“Thế đã là gì.”
Lục Hoài Nhu là ông nội của nhóc, đố tìm được điều gì xịn hơn điều này nữa đấy?
…
Lục Hoài Nhu đi thẳng đến phòng trang điểm, trợ lý và kiêm đại diện Allen đã chuẩn bị xong phòng riêng một người cho anh, đang chờ ở cửa –
“Hoài gia, anh có thể thôi đi không!”
Allen đón anh vào, nóng ngảy nói: “Thảm đỏ sắp kết thúc rồi, còn đang chờ anh đấy!”
Những người trang điểm riêng lập tức bao vây Lục Hoài Nhu, cầm phấn son bắt đầu chải chuốc.
Lục Chúc Chúc vẫn luôn theo sau anh, nhìn đông nhìn tây đánh giá.
Allen thấy Lục Chúc Chúc thì tò mò hỏi: “Nhóc con ở đâu ra đây!”
Lục Chúc Chúc thấy Allen mặc một chiếc quần ống rộng bóng loáng trông giống chiếc váy, tóc hơi thắt bím một chút, vẻ đẹp thanh tú, có trang điểm nên lịch sự hô một tiếng: “Em chào chị ạ.”
Gọi một tiếng chị, mấy người thợ trang điểm xung quanh không nhịn được cười.
“Không phải chị, là chú!”
“Chú?”
Lục Chúc Chúc nhìn, đúng là… ngũ quan không nhẹ nhàng như vậy, cẩn thận nhìn lại, đúng là không phải chị.
Lục Chúc Chúc thấy có lỗi, lè lưỡi nói: “Con xin lỗi chú.”
Allen khó chịu, tức giận nói: “Con bé này từ đâu ra đây! Nơi đây không phải muốn tới là tới đâu, đi đi!”
Lời còn chưa dứt, Lục Hoài Nhu mở miệng: “Muốn đuổi bé con nhà tôi đi đâu?”
Nói xong, Allen và mọi người đều ngơ ngẩn.
“Hoài, Hoài gia, đứa nhỏ này là…”
“Là bé con nhà tôi.”
Lục Chúc Chúc như tìm được chỗ dựa, ngồi bên cạnh Lục Hoài Nhu, quay đầu kênh kiệu nhìn Allen đang tròn mắt.
Allen nhìn Lục Hoài Nhu với đôi mắt khác xưa, giơ ngón tay cái lên: “Hoài gia, anh đúng là gừng càng già càng cay! Bây giờ còn có thể sinh con gái, bội phục!”
Dưới ánh đèn sáng, Lục Hoài Nhu híp mắt, lười để ý.
Lục Chúc Chúc tò mò hỏi: “Gừng càng già càng cay là gì ạ?”
Allen cười hì hì: “Ý là Hoài gia của chúng ta thân thể cường tráng, sức sống dồi dào, cảm xúc mạnh mẽ tuôn ra bốn phía…”
Chưa nói hết thì bị Lục Hoài Nhu đẩy ra, “Đừng làm hư cháu gái tôi.”
“Cháu gái?”
Lục Hoài Nhu giải thích: “Thế hệ sau, là cháu gái tôi, nhóc con, gọi chú Tiểu Ngải.”
Vậy Lục Chúc Chúc lễ phép kêu Allen một tiếng: “Chú Tiểu Ngải.”
Đến lúc này, Tiểu Ngải mới ý thức được là Lục Hoài Nhu không phải là đang trêu đùa với mình.
Anh ta lập tức đi đến cạnh cửa phòng trang điểm, mở một kẽ hở, dè dặt nhìn bên ngoài, chắc chắn không có ai nghe lén mới đóng cửa lại, trở lại nói —
“Ba má ơi, chơi lớn thật đấy! Chuyện anh có con anh cũng giấu, bây giờ một đứa cháu gái lớn như vậy xuất hiện, anh muốn fan của anh nghĩ như thế nào! [Anh nhà tôi giấu chuyện sinh con còn chưa đủ, ngay cả cháu gái cũng có luôn] à!”
Lục Hoài Nhu thực ra không phải là một cao thủ ương ngạnh, dù có nóng tính cũng sẽ đánh nhau với những tay săn ảnh lén lút khi không kiềm chế được, nhưng là một siêu sao nổi tiếng, anh biết rằng một nghệ sĩ cần phải có ý thức của một nghệ sĩ.
Ít nhất, không thể làm tổn thương người hâm mộ, đây là nguyên tắc của một nghệ sĩ.
Vì vậy, dù đã kết hôn nhiều năm nhưng đời sống riêng tư của anh ấy đều được bảo vệ nghiêm ngặt, chưa từng công khai.
Đời sống riêng tư và công việc không bao giờ lẫn lộn.
Lục Hoài Nhu ung dung nói: “Tôi chỉ trông con bé hai tuần thôi, chờ ba nó đi công tác về thì mọi chuyện trở về bình thường.”
Allen khóc không ra nước mắt, thậm chí cũng đã tưởng tượng đến cảnh paparazzi đào xương cốt tro tàn lên.
Người chồng quốc dân được fan muốn gả bây giờ lại trở thành ông nội?
“Hoài gia, đây là thời gian mấu chốt anh cạnh tranh với Dương Kéo, tuyệt đối không được để chuyện gì xảy ra!”
“Cần cậu nói à.”
Lục Hoài Nhu và Dương Kéo là hai ảnh đế ngang tài ngang sức trong giới giải trí, bất kể là phim điện ảnh hay truyền hình, hay album nhạc số, thậm chí ngay cả tạp kỹ, bảng xếp hạng độ nổi tiếng, hai người đều là đối thủ ngang tài ngang sức, không phân thắng bại trong nhiều năm qua.
Người ta nói một núi không thể có hai cọp, cho dù trong giới giải trí trăm hoa đua nở, cũng vẫn là có thứ tự một trước một sau, mạnh yếu rõ ràng.
Khoảng thời gian này là khoảng thời gian để Lục Hoài Nhu và Dương Kéo ổn định lại vị thế của mình, không được để xảy ra bất kỳ sơ xuất gì.
Lục Hoài Nhu trang điểm xong, cũng đã thay một bộ vest chỉnh tề, đứng dậy đi ra khỏi phòng thay đồ, quay người lại nói với Ellen, “Giúp tôi trông con bé.”
Allen mặc dù lo lắng nhưng vẫn đồng ý: “Để tôi.”
Một mặt là người đại diện của Lục Hoài Nhu, mỗi giây mỗi phút đều phải lo nghĩ cho Lục Hoài Nhu. Một mặt là một trợ lý của Lục Hoài Nhu, chuyện gì cũng phải làm, bưng trà rót nước đến giải quyết viết thư hậu sự.
Tích lũy nhiều năm như vậy, đến tận bây giờ này Lục Hoài Nhu không còn bị bất kỳ công ty giải trí nào kiểm soát, thậm chí còn bỏ vốn thành lập công ty giải trí, dưới tay có rất nhiều nghệ sĩ tài năng bậc nhất.
Allen là sinh viên tốt nghiệp với bằng thạc sĩ của trường đại học truyền thông tốt nhất Trung Quốc, bây giờ là tổng đại diện của công ty Lục Hoài Nhu, thay anh quản lí nghệ sĩ, đồng thời cũng quản lí sự nghiệp nghệ thuật của anh.
Dù sao, dù là ông chủ lớn có khối tài sản hàng tỷ, nhưng việc yêu thích của anh vẫn là diễn xuất.
Lục Chúc Chúc nghe tiếng nhạc bên ngoài mạnh mẽ vang lên, giọng nói MC trầm bổng, bên ngoài còn có tiếng cười của mọi người.
Mà cô bé bị bắt ở trong phòng trang điểm này, rất nhanh buồn tẻ ngáp lên ngáp xuống —
“Chú Tiểu Ngải, con đi ra ngoài xem được không?”
Tiểu Ngải bỏ quyển tạp chí xuống, nói: “Không được! Trừ khi con muốn ông nội con thất nghiệp.”
Lục Chúc Chúc không hiểu tại sao cô bé đi ra ngoài thì sẽ làm ông nội mất việc, nhưng cũng có thể biết chút ít từ lúc hai người nói chuyện, đại khái là không thể công bố thân phận giữa ông nội và cô bé.
Lục Chúc Chúc nằm trên bàn, không có tinh thần nói: “Chán quá đi mất.”
Rất nhanh, cô gái nhỏ ngủ thiếp đi, còn ngáy khò khò.
Tiểu Ngải thấy Lục Chúc Chúc ngủ say, nhớ tới chuyện cần xử lý, vì vậy để Lục Chúc Chúc ở lại, khóa trái cửa.
Đi mấy phút thôi chắc không sao đâu nhỉ.
Nhưng mà, không bao lâu sau, cửa phòng bị mở ra, một đám người vây quanh một người nổi tiếng đi vào, bắt đầu hóa trang cho người đó.
Lục Chúc Chúc mơ màng tỉnh tại, thấy trước mặt đều là người xa lạ, không thấy ông nội, cô bé có chút luống cuống.
“Tối nay Lục Hoài Nhu với Dương Kéo lại tranh giải ảnh đế, chắc là không có kết quả nữa rồi.”
Cô bé nghe thấy người đàn ông đang ngồi dưới ngọn đèn thảo luận về ông nội cô bé với người đại diện bên cạnh, vì vậy cô bé vểnh tai lắng nghe—
Tiểu minh tinh: “Hai người họ cạnh tranh với nhau nhiều năm rồi, chiếm hơn nửa giới giải trí, ai dám để người nào xếp sau!”
Người đại diện: “Tối nay xem ra chúng ta có lợi.”
Tiểu minh tinh giễu cợt: “Lục Hoài Nhu nổi tiếng nhiều năm như vậy cũng đã đến lúc xuống dốc, trừ lưu lượng, trừ danh tiếng, trừ vẻ bề ngoài ra, bây giờ anh ta còn lại cái gì.”
Người đại diện suy nghĩ một chút, nói: “Có những thứ này thì cũng như là có cả thế giới rồi.”
Tiểu minh tinh: …
“Anh là đại diện của ai hả!”
Người đại diện nhàn nhạt nói: “Không sao, lưu lượng của anh ta hơn một nửa đều là những tin xấu, nhiều năm vẫn vậy, để xem được bao lâu, sớm muộn gì cũng phải xuống dốc thôi.”
Ngay cả Lục Chúc Chúc cũng nghe ra những lời này đều là ghen tị, nhưng cô bé biết bảo vệ người nhà mình, không muốn nghe người khác nói xấu người nhà của mình, vì vậy cất cao giọng nói: “Không phải! Lục Hoài Nhu không có xuống dốc đâu.”
Mấy cặp mắt đồng loạt nhìn sang.
Người đại diện cười lên: “Ồ, sao lại có trẻ con ở đây?”
Tiểu minh tinh nói: “Chắc là con riêng của ai đó.”
Người đại diện khinh thường với ý nghĩ của tiểu minh tinh, lạnh nhạt nói: “Cậu đúng là ngu ngốc, con riêng mà đưa đến lễ trao giải như này à, đầu óc bã đậu sap?”
Tiểu minh tinh bất mãn bĩu môi, nhưng cũng không dám đắc tội, dù sao để tương lai mình tươi sáng thì còn phải dựa vào người đại diện.
Người đại diện đi tới trước mặt Lục Chúc Chúc, ngồi xổm người xuống, trầm mặc hỏi: “Bạn nhỏ, con nói giúp Lục Hoài Nhu vậy con là con gái của Lục Hoài Nhu à?”
Lục Chúc Chúc không bị lừa, chỉ nói: “Không phải ba con!”
Người đại diện đổi câu hỏi, “Vậy nói cho chú biết, ba con là ai? Ba con có ở đây không?”
“Ba con là… người đó!”
Lục Chúc Chúc chỉ tiểu minh tinh lúc nãy nói xấu ông nội, thân mật kêu: “Ba! Ba kêu con ở lại đây chờ nãy giờ làm con đói quá.”
Tiểu minh tinh sợ đến mức run rẩy.
“Ba, chúng ta về nhà được chưa.”
Người đại diện liếc đôi mắt lạnh lẽo qua, vẻ mặt trở nên vừa phức tạp vừa suy tư —
“Được lắm, công ty quản lý cậu nhiều năm như vậy, tốn biết bao nhiêu tâm huyết, cậu lại giấu chúng tôi sinh con!”
Tiểu minh tinh: “Không không không, anh Lưu, em không có, anh phải nghe em giải thích!”